Chương 478: Pháo thứ tư
Chương 478: Pháo thứ tư
“Thì ra là như vậy, chỉ biết Thiên Đạo không dung, chẳng qua là do bọn họ quá mạnh, uy hiếp đến giới Thiên Đạo này.”
“Thì ra là ăn nhiều được nhiều nha.” Trảm Linh cười ha ha nói, lại biết thêm một chút kiến thức mới.
Lúc Từ Phàm và Trảm Linh đang nói chuyện phiếm, Yêu Tôn Vân Thánh kia lại lần nữa tiến vào phạm vi tấn công của pháo quỹ đạo.
Từ Phàm lập tức lên tinh thần, quanh người xuất hiện hư ảnh của ba chiếc la bàn.
“Bồ Đào, pháo thứ ba do ngươi khống chế.”
“Ta làm chủ pháo thứ nhất, pháo thứ hai và pháo thứ tư.” Vẻ mặt Từ Phàm nghiêm túc nói.
Mặc dù bây giờ trên bầu trời chỉ có ba khẩu pháo quỹ đạo, nhưng phát huy tính năng cao nhất của nó, miễn cưỡng có thể làm được liên tiếp không có kẽ hở.
“Đã hiểu thưa chủ nhân.” Giọng của Bồ Đào trở nên nghiêm túc.
Lúc này, tất cả đệ tử tông môn đóng quân trên Trường thành sắt thép đều bắt đầu khẩn trương, bọn họ biết đợt khiêu chiến thứ hai đã đến.
Bấy giờ 10 vạn km ngoài Trường thành sắt thép, Yêu Tôn Vân Thánh đang chạy cực nhanh tới Trường thành sắt thép.
Yêu Tôn Vân Thánh mở cảm nhận đến mức lớn nhất, quanh thân cũng có vạn đạo thánh quang hộ thể.
Nàng không ẩn thân, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh trên không, chuẩn bị xong bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ không gian thuấn di.
“Nhân Tộc, ngươi tốt nhất là có thủ đoạn ép ta rút lui, bằng không hôm nay chính là ngày tàn của tất cả các ngươi!” Ánh mắt Yêu Tôn Vân Thánh lạnh nhạt nhìn Trường thành sắt thép.
“Bản thể chói mắt như vậy xuất hiện, là đang tuyên bố khiêu chiến với ta sao?” Từ Phàm cười khẽ nói.
Yêu Tôn Vân Thánh này đang mở thánh quang hộ thuẫn, chói lóa như vậy tiến vào trong phạm vi công kích đến nó.
Đây không phải khiêu khích thì là gì?
“Bồ Đào bắt đầu rồi.”
Từ Phàm từ từ nhắm mắt lại, mọi người chỉ cảm thấy có một cỗ khí thế không tên đang từ trên người trưởng lão dâng lên.
Người khác chỉ cảm giác được khí thế của Từ Phàm, mà Trảm Linh lại rõ ràng nhìn thấy được sự khủng bố của Từ Phàm
Trạng thái của Từ Phàm làm hắn nhớ đến đại nhân vật trong truyền thuyết nọ, là người khiến cho Tông chủ Thiên Ma Tông cũng phải kính trọng ngưỡng mộ.
Mọi người nháy mắt cảm nhận được một cỗ sát ý bốc lên.
Từ Phàm đột ngột mở mắt, hai tay đều đã đặt trên hư ảnh của một chiếc la bàn.
Theo tàn ảnh mà Từ Phàm quét la bàn, pháo quỹ đạo trên bầu trời lập tức bắn ra hai pháo, theo sau một chút, chờ Bồ Đào phóng xong, pháo thứ ba cũng đã phóng ra.
Yêu Tôn Vân Thánh đang giết tới Trường thành sắt thép sau khi cảm nhận được trong không trung truyền đến khác thường, cơ thể nháy mắt bạo động né tránh cực nhanh sang một bên.
Sau đó một đạo bạch quang bùng lên, bóng dáng Yêu Tôn Vân Thánh lại một lần nữa xuất hiện ngoài mấy chục dặm.
“Ầm … Ầm …”
Đột nhiên Đại Địa chấn động hai cái, công kích lần thứ ba cũng nối gót mà đến.
Yêu Tôn Vân Thánh lại né tránh, hơn nữa còn triệu hồi ra hỉnh ảnh bản thể của chính mình.
Một con thánh sư dài trăm trượng xuất hiện.
Bạch quang lấp lánh đó nháy mắt ngưng tụ thành từng đạo quang giáp bảo hộ ở hình ảnh bản thể.
Công kích lần thứ ba trực tiếp xuyên thủng hình ảnh bản thể của Thánh Sư dài trăm trượng đó.
Mặc dù xuyên thủng hình ảnh bản thể của Thánh Sư, nhưng thời gian cũng đủ cho Yêu Tôn Vân Thánh tranh thủ tránh thoát được công kích lần thứ ba.
Ngay lúc Yêu Tôn Vân Thánh nghĩ rằng sắp xong chuyện thì công kích lần thứ tư nối tiếp không kẽ hở.
“Nhân Tộc, để cho các ngươi sống lâu thêm một đoạn!”
Giọng của Yêu Tôn Vân Thánh phiêu đãng trên bầu trời.
Sau đó một đạo bạch quang lấp lánh, trời đất tối sầm lại, chân thân của Yêu Tôn Vân Thánh biến mất trên bầu trời.
“Lão hổ không phát uy …” Vẻ mặt Từ Phàm hơi suy yếu nói.
Lý Sơ Phàm thấy thế, nhanh chóng lấy ra linh đan có thể khôi phục tinh thần đút cho Từ Phàm.
“Xem ra đại trưởng lão thật sự không phóng được pháo thứ tư.” Trảm Linh ở bên cạnh làm như có chuyện lạ nói.
“Không bằng lần sau Trảm Linh trưởng lão giúp một tay thế nào.” Từ Phàm giương mắt nhìn Trảm Linh.
“Vậy thì tất nhiên là nghĩa bất dung từ.” Trảm Linh nói.
“Ta có một thần thông, tên là Chân Linh Đại Pháp, đến lúc đó Trảm Linh trưởng lão chỉ cần dâng hiến một chút Chân Linh Căn Nguyên, đừng nói là pháo thứ tư, pháo thứ năm ta cũng có thể phóng ra.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Ha ha, thần thông của đại trưởng lão quả nhiên là tuyệt thế vô song.”
“Nhưng ta cảm thấy có thần thông siêu nhiên như vậy đại trưởng lão vẫn là dùng ít thôi thì hơn.” Trảm Linh ngượng ngùng nói, cười đến mức hơi xấu hổ.
“Không sao, ta có Công Đức Khí Vận hộ thân, chút thần thông siêu nhiên này vẫn có thể kham được.”
Từ Phàm cứ nhìn như vậy Trảm Linh, không phải người trêu ta không bắn được pháo thứ tư sao?
Ta cho ngươi đến bắn được không …
Lần này Trảm Linh cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao, vì thế lấy Trọng Thủy Nguyên Đao ra!
“Đại trưởng lão, dùng chân linh của ta thật lãng phí, thà nhìn ta chém một tên Yêu Tôn cho ngươi, hấp thu chân linh hắn qua đây.”
“Đến lúc đó đại trưởng lão muốn bao nhiêu, ta tự nguyện mang đến cho đại trưởng lão.” Trảm Linh lời lẽ chính nghĩa nói, rất có loại cảm giác dù bước vào núi đao biển lửa ta cũng không chùn bước.
“Bỏ đi, ta cảm thấy Trảm Linh trưởng lão nói đúng, đợi có thần thông siêu nhiên này lại nói sau, cho dù bắn được pháo thứ tư, cũng không thể giải quyết vấn đề quá lớn.” Từ Phàm cười nói.
Thần thông thật sự có, còn có phiên bản tà ác hơn.
Chỉ là có phần không hợp với tính cách của Từ Phàm, là thanh niên tốt xã hội chủ nghĩa, loại chuyện biến tướng ăn thịt người này hắn sẽ không làm.
“Đại trưởng lão nói đúng.”
Trảm Linh cũng biết Từ Phàm đang trêu mình, nhưng không có biết làm sao, ai bảo hắn là người trêu chọc trước.
“Được rồi, mọi người có thể thả lỏng một chút, chỉ cần Yêu Tôn Vân Thánh kia không ngốc, thời gian sắp tới sẽ không đến đâu.” Từ Phàm nhìn những đệ tử mặt mang âu sầu trên Trường thành sắt thép nói.
“Xin tuân theo đại trưởng lão dặn dò.” Chúng đệ tử nói trong lòng.
Tất cả phương hướng phát triển đều dựa theo dự đoán của mình, bây giờ chỉ còn chờ pháo quỹ đạo đến vùng trời của Thánh Thành tộc Thánh Sư.
Đến lúc đó Từ Phàm có thể tìm Yêu Tôn Vân Thánh bàn chuyện liên quan đến vấn đề bị cướp nhà có về thành hay không.
Cứ như vậy Từ Phàm buồn chán đóng cọc trên Trường thành sắt thép hơn một tháng.
Nhàn rỗi không có việc gì thì chỉ điểm cho đệ tử bên người và một số Thiên Khôi Sư một chút.
Thời gian này một thế hệ đệ tử trấn thủ trên Trường thành sắt thép hưởng thụ được chỉ điểm toàn diện, từ trong ra ngoài, từ thần thông đến công pháp, từ cường độ linh hồn đến phân tích chiều sâu thiên phú.
Mỗi một ngày, chuyện mong chờ nhất của đệ tử trấn thủ trên Trường thành sắt thép là được đại trưởng lão gọi tên của chính hắn.
“XXX, ngươi đến đây để ta nhìn xem có khuyết điểm ở đâu …”
Mặc dù lời nói có hơi khiến người ta nghẹn họng nhưng hiệu quả lại làm cho các đệ tử trực tiếp hô thật thơm.
Nhất là mấy vị đệ tử bồi dưỡng trọng điểm trong tông môn, Từ Phàm thậm chí còn vạch xong kế hoạch chiến đấu đến Đại Thừa Kỳ cho bọn họ.
Khiến Trảm Linh là người đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình hâm mộ đến nỗi mặt đều biến thành màu đen.
“Đại trưởng lão, ngươi nói xem bây giờ ta trung tu còn có hy vọng hay không?” Trảm Linh nói giỡn.
“Chỗ ta có một môn, thần thông trùng tu Vạn Linh Quy Nguyên, Trảm Linh trưởng lão muốn thử không?” Từ Phàm lộ ra nụ cười mật ngọt nói.
“Hả, còn có thần thông lớn vậy sao, có thể cho bọn ta xem thử sao?” Trảm Linh hỏi.
Từ Phàm lấy ra một ngọc điệp đưa cho Trảm Linh, loại thần thông tương tự này hắn còn rất nhiều.
“Vạn Linh Quy Nguyên tế Thiên Đạo, Niết Bàn trùng sinh quay về hình hài trẻ con.”
“Đại trưởng lão thần thông này quả nhiên không đơn giản, ta vẫn không nỡ bỏ một thân tu vi này.” Trảm Linh tiếc nuối nói.