Chương 477: Chỉ điểm
Chương 477: Chỉ điểm
Một trận chiến đấu chấm dứt, tất cả mọi người đều trầm mặc, bắt đầu nhớ lại mỗi một chi tiết của trận chiến vừa rồi.
“Đại trưởng lão thụ giáo.” Trảm Linh chắp tay hành lễ nói, một trận chiến vừa rồi hắn cũng được hưởng lợi rất nhiều.
“Không biết lúc nào mới có cơ hội luận bàn cùng với trưởng lão một chút.”
“Vậy thì phải xem thử, lúc nào vị đạo lữ kia của ta tặng ta một thanh đại đao tiên khí.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“...”
Lời này không chỉ khiến người ta mộ, còn thọc một đao vào tim người ta.
Đúng lúc này một rối kiếm khách Hóa Hợp Kỳ tiến lên hành lễ cung kính nói: “Tư Dĩnh muốn xin đại trưởng lão chỉ giáo.”
“Ngươi muốn khiêu chiến thử giới hạn sao.” Từ Phàm nhìn con rối đó nói.
Huynh đệ tốt tự mình nổi điên, có một nửa là vì Thiên Khôi Sư sau lưng con rối trước mắt này.
“Đúng lúc không có chuyện gì vậy thì chơi một chút vậy.”
Một con rối kiếm khách Hóa Thần Kỳ xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, sau đó bay ra ngoài Trường thành sắt thép.
Con rối Tùy Ảnh điều khiển cũng đuổi kịp theo sau.
Hai cái con rối cũng không nhiều lời vô dụng, gặp mặt trực tiếp kiếm đạo giao phong.
Tùy Ảnh điều khiển con rối từng chiêu từng thức đều vô cùng ngắn gọn, trực tiếp chọn chỗ hiểm.
Trong công có thủ trong thủ có công, hơn nữa mỗi một chiêu mỗi một thức đều đang thăm dò nhược điểm của con rối mà Từ Phàm điều khiển.
Đồng thời cũng phòng thủ bản thân vô cùng cẩn thận.
Tùy Ảnh vung linh kiếm trong tay, quét ra một đạo kiếm ti, bố trí ở bốn phương tám hướng của chiến trường.
Từ Phàm cũng chỉ dùng chiêu thức của Tùy Ảnh, tấn công và phòng ngự, không vội vàng không nóng nảy, giống như đang dạy bảo con mình.
Thậm chí có đôi khi còn cố ý dẫn dắt, để Tùy Ảnh phát huy ra lực công kích mạnh nhất của con rối.
Kiếm Ti của Tùy Ảnh hoàn toàn tập trung sau con rối của Từ Phàm, sát chiêu thứ nhất của hắn đã bố trí xong xuôi.
Cần phải điều khiển con rối tạo ra một hư chiêu, thối lui hơn trăm mét, nhẹ nhàng rút Linh Kiếm trong tay.
Lập tức mấy vạn đạo Kiếm Khí Ti bao vây toàn bộ không gian con rối của Từ Phàm.
“Người trẻ tuổi vẫn dễ bị kích động như thế.” Trên Trường thành sắt thép, Từ Phàm vừa khống chế con rối vừa nói, lộ ra trạng thái rất thoải mái.
“Kiếm Đạo, Vạn Nhận Ti Sát.”
Mấy vạn đạo Kiếm Ti đột nhiên thu hẹp lại, giống như vạn đạo kiếm quang chém tới Từ Phàm.
“Sát chiêu rất lợi hại, ở trong đại trận Kiếm Ti này, nhiều Hóa Thần Kỳ hơn nữa cũng đều có thể bị thắt cổ, đáng tiếc chỉ là đã gặp phải ta.”
Con rối mà Từ Phàm điều khiển, trực tiếp dùng linh kiếm trong tay tiếp đón Kiếm Ti đang chém đến hắn, sau đó là một kiếm chém tới con rối của Tùy Ảnh.
Lập tức vạn đạo Kiếm Ti đột nhiên chuyển hướng, bao phủ con rối Tùy Ảnh mà đến.
Lúc này ánh mắt Tùy Ảnh ngưng tụ, vẻ mặt hơi khẩn trương, mặc dù ở trên con rối không thể biểu hiện ra, nhưng động tác của con rối hơi run rẩy lại bán đứng hắn.
“Tiểu tử này vẫn còn có đường lùi?” Trảm Linh nhìn con rối của Tùy Ảnh nói.
“Có đường lùi thì thế nào, cuối cùng cũng phải thua.” Lý Sơ Phàm đứng bên cạnh nói.
“Ngươi nói xem tại sao hắn bại.” Trảm Linh cảm thấy hứng thú nhìn Lý Sơ Phàm nói.
“Sư tổ đã dạy ta, lúc đánh nhau không chỉ phải để lại đường lui, còn phải tìm cơ hội dẫn ra đường lùi của kẻ địch, sau đó đánh trả.”
“Tục xưng chính là kỹ năng lừa gạt.” Lý Sơ Phàm đắc chí nói.
“Ừ, đại khái chính là ý này.”
“Không uổng công ngươi ở bên sư tổ ngươi lâu như vậy.” Trảm Linh vui mừng nói.
“Đó là đương nhiên.” Lý Sơ Phàm ngửa đầu kiêu ngạo mà nói.
Nhưng vào lúc này, một tiếng kiếm vang vọng trong thiên địa.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang trực tiếp xuyên qua cự võng mà vạn đạo Kiếm Ti hình thành, chém tới Từ Phàm.
“Một kiếm Đỉnh Phong ngưng kết tâm thần và tất cả linh lực.”
“Tiểu tử, ngươi là người có thiên phú kiếm đạo nhất mà ta từng gặp.”
Con rối Từ Phàm tránh được một kiếm này, sau đó từ một góc bất ngờ trực tiếp đâm vào con rối đang trốn sau kiếm quang.
“Xoẹt …”
Sáu chỗ linh năng chính trên người con rối của Tùy Ảnh bị phá hư, con rối giống như mất đi linh hồn, từ trên trời rơi xuống Đại Địa.
“Đa tạ đại trưởng lão chỉ điểm.”
Trong mắt Tùy Ảnh có một chút hiểu ra.
“Đại trưởng lão quả nhiên là yêu nghiệt, đủ loại đạo pháp thần thông, hạ bút thành văn.”
“Có một ngày đại trưởng nói với ta hắn có thể tạo nên ba thế giới ta đều tin.” Trảm Linh không kiềm nổi cảm thán nói.
“Sư tổ là người lợi hại nhất, ông nội cũng lợi hại.” Lý Sơ Phàm cười nói.
“Không tệ nha, thực lực tăng cường, miệng cũng ngọt.” Trảm Linh híp mắt nói.
“Sư tổ dạy ta, lúc thực lực không mạnh, miệng phải ngọt, giống như ông nội vậy.” Lý Sơ Phàm nói.
“...”
“Đây là nói gì chứ?” Trảm Linh nhìn cháu trai ngoan của mình nói.
“Ta cảm thấy ông nội trước kia rất có khí thế, ta thấy đại trưởng lão cũng như vậy.”
“Hiện giờ ...” Trảm Linh không nói tiếp nữa.
“Bây giờ ta không giống trước đây sao?” Trảm Linh hơi biện bạch hỏi.
Hắn thừa nhận hắn vì tiên khí nên bây giờ quả thật có hơi lấy lòng đại trưởng lão.
Nhưng vì tiên khí mà lấy lòng một vị luyện khí đại tông sư tương lai thì có vấn đề gì sao?
Vấn đề này ở trong lòng tất cả tôn giả chỉ có một đáp án.
Đương nhiên không thành vấn đề.
Ta không thể vì mặt mũi, ngay cả tiên khí cũng không cần.
“Sơ Phàm, ngươi quay về Ẩn Linh Môn mang rượu và thức ăn đến đây cho các sư huynh này của các ngươi.” Lúc này Từ Phàm mở mắt ra nói.
“Sư tổ, ta đã chuẩn bị từ lâu.”
Lý Sơ Phàm nói xong lấy ra mấy chục hộp thức ăn.
“Ta còn mang linh quả, quả khô, bánh ngọt cho sư tổ, muốn cái gì có cái đó.”
“Ừ, giỏi lắm.” Từ Phàm tán dương nói.
Cảnh giới tu vi tiến bộ bình thường nhưng bản lĩnh chăm sóc người khác thì tăng tiến rất nhanh.
Bốn năm bàn ăn, hai bình linh rượu, Từ Phàm và Trảm Linh ở trên Trường thành sắt thép uống cạn ly.
“Nếu không phải Hùng Nhị Trưởng lão phi thăng, còn phải sợ con sư tử cái này sao.” Từ Phàm uống một ngụm rượu thở dài nói.
“Phi thăng thì phi thăng đi, dù sao con sư tử cái này cuối cùng cũng có biện pháp đối phó nó là được.” Trảm Linh cụng một ly với Từ Phàm nói.
“Ta chỉ là cảm thán, chỉ ở trên Trường thành sắt thép này phòng thủ cũng không có ý nghĩa.”
“Thật ra sư tử cái dễ giải quyết.” Từ Phàm lại uống một ly rượu nói.
Thế gian này luôn có một số chuyện khiến cuộc sống của hắn từ cá muối trở nên bận bù đầu bù cổ.
“…”
Không hổ là đại trưởng lão, Trảm Linh nói trong bụng.
“Đại trưởng lão, ngươi nói sau này có thể tạo ra một pháo sát khí đánh chết Yêu Tôn Vân Thánh đó hay không.” Trảm Linh tò mò hỏi.
“Đương nhiên có thể, chẳng qua đó là chuyện sau khi ta trở thành luyện khí đại tông sư.” Từ Phàm nói.
“Vậy có thể đánh chết Vô Địch tôn giả hay không, giống như Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thiên Linh Tông.” Trảm Linh lại hỏi.
Lần này Từ Phàm lắc đầu.
“Thứ đó có, nhưng thế giới này sẽ không cho phép thứ như vậy xuất hiện.”
“Giống như Cổ Yêu lúc trước, sự tồn tại của bọn họ đã tạo thành sự suy yếu của thế giới, cho nên cuối cùng Cổ Yêu mới bị Thiên Đạo diệt trừ.” Từ Phàm nói.
“Chẳng lẽ không phải vì bọn họ quá mạnh, uy hiếp đến sự tồn tại của giới Thiên Đạo sao?” Trảm Linh hỏi.
“Dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một giới hạn, đến lúc nhất định bọn họ sẽ phi thăng lên thế giới Đại Thiên.”
“Dựa vào lời Hùng Nhị Trưởng lão nói, lúc trước mỗi một Cổ Yêu bọn họ từ lúc sinh ra cho đến lúc phi thăng thế giới Đại Thiên đều phải tiêu hao nguồn tài nguyên khổng lồ.”
“Sau khi phi thăng Thượng Giới, lại không biết bổ sung lại, thậm chí mỗi một vị Cổ Yêu phi thăng đều sẽ mang theo nguồn tài nguyên khổng lồ phi thăng thế giới Đại Thiên.”
“Thời gian dài, giới Thiên Đạo tất nhiên là ăn không tiêu, cho nên mới tìm cơ hội diệt bọn họ.”