Chương 513: Chuyển linh pháp trận
Chương 513: Chuyển linh pháp trận
Từ Phàm nhìn Truyền Tống trận đổ nát vắng vẻ, thở dài nói.
“Cuộc sống yên bình bao giờ cũng bị đánh gãy.”
“Ta đầu tư vào cổ phần ban đầu đó là bởi vì ánh mắt của ta tốt.”
“Ngươi ghen ghét lợi nhuận ta đạt được thì không có việc gì, nhưng là ngươi ra tay với ta chính là sai lầm của ngươi.” Từ Phàm lặng lẽ nói.
“Hi vọng một chút thủ đoạn nhỏ này của ta có thể dạy cho ngươi một bài học.”
Mười hai con rối mà Từ Phàm đưa đều được chôn xuống hạt giống đặc thù.
Đó là một loại hạt giống giải phóng bản tính chân thật nhất.
Bên trong phòng bế quan, Từ Phàm lẩm bẩm nói : “Lần này sẽ không còn chuyện gì quấy rầy ta bế quan nữa chứ?”
Từ Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện quên mình.
Ngày đêm luân chuyển, tu tiên không năm tháng.
Lần này Từ Phàm bế quan suốt sáu mươi năm thời gian.
Đến khi Từ Phàm mở mắt ra một lần nữa là lúc trên bầu trời hiện lên một con đường kinh văn lớn, che kín toàn bộ phía trong đại trận trên vách đá của Ẩn Linh môn.
“Trận thế này chắc hẳn là do sư tổ của ngươi xuất quan rồi.” Trảm Linh đang dạy bảo cháu trai nói.
“Gia gia những kinh văn đó đều đại biểu cho ý gì vậy? Vì cái gì mỗi một cái ta nhìn cũng đều xem không hiểu?” Lý Sơ Phàm nhìn trận pháp trên vách đá của con đường kinh văn lớn nói.
“Ngươi xem không hiểu là chuyện bình thường, có một ít kinh văn ta cũng xem không hiểu.”
“Cho nên loại tình huống này là bình thường, vẻ mặt ngươi chỉ cần biểu hiện ra con đường kinh văn lớn này thật là lợi hại là được rồi.”
“Như vậy có vẻ ngươi đã có chiều sâu lại có nội hàm.” nét mặt Trảm Linh tỏ vẻ con đường kinh văn lớn này rất là lợi hại nói.
“Gia gia, sư tổ nói qua ở dưới tình huống không cần thiết mà nói thì làm người cần phải thành thật.” Lý Sơ Phàm vừa cười vừa nói.
“Gia gia nói chính là khi ngươi ở bên ngoài, ở chỗ này đúng thật là không cần thiết.” vẽ mặt Trảm Linh trở nên đứng đắn nói.
Lúc này ngoại trừ các đệ tử đang bế quan trong tông môn, tất cả những người còn lại đều thấy được đại trận trên vách đá của con đường kinh văn lớn.
Cửa phòng bế quan của Từ Phàm nhẹ nhàng mở ra.
Từ Phàm đi ra.
“Hóa Thần kỳ viên mãn, cuối cùng hoàn thành một việc chính sự.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Hắn nhìn về phía bầu trời, thuận tay vung lên, tất cả con đường kinh văn lớn trong đại trận trên vách đá đều tràn vào trong lòng bàn tay của Từ Phàm.
Một vài tia sáng lóe lên, Từ Cương, Vương Hướng Trì, Lý Tinh Từ, Chu Khai Linh xuất hiện ở bên trong tiểu viện của Từ Phàm.
“Cung nghênh sư phó xuất quan.” đám người Từ Cương cung kính nói.
“Vi sư bế quan 60 năm, trong khoảng thời gian này biểu hiện của các ngươi cũng rất tốt.” Từ Phàm vui mừng nói.
“Vì tông môn ra sức là chuyện đương nhiên.” Từ Cương nói.
Từ Phàm bế quan mấy năm nay, chỉ cần lúc rảnh rỗi Từ Cương đều sẽ mang theo con rối đi tiêu diệt Yêu tộc xung quanh.
Nếu như ngươi đột nhiên nhìn thấy một khối đất bằng phẳng cực kì lớn ở trong phạm vi của Lâm Sâm tiên thành, thì không cần nghi ngờ gì nữa Từ Cương chắc chắn đã từng tới nơi này.
“Nguyệt Tiên đang ở chỗ nào?” Từ Phàm nhìn một vòng hỏi.
“Trước kia đang ở bên ngoài bắt Yêu tộc và Yêu thú, đoán chừng bây giờ đang vội vàng chạy trở về rồi.”Lý Tinh Từ nói.
Từ Phàm gật đầu.
“Vi sư bế quan 60 năm này, đã hiểu được rất nhiều tinh hoa của đạo pháp, mấy ngày nữa ta sẽ giảng giải một chút cho các ngươi.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Trong 60 năm này, Từ Phàm đã làm được hai việc, một là hắn đã tu luyện đến Hóa Thần Kỳ Cấp Đỉnh Phong.
Hai chính là hắn đã tỉ mỉ cải biên Ngũ Hành Quyết một lần.
Cho nên hắn muốn cho các đệ tử đổi mới công pháp một chút.
“Cảm ơn sư phó.” mấy người Từ Cương hành lễ nói.
“Được rồi, các ngươi có việc gì thì làm đi, vi sư ở chỗ này còn có một ít việc muốn làm.” Từ Phàm nói xong thân hình liền biến mất ở ngay trước mắt mọi người.
Phân bộ thứ hai của Ẩn Linh môn, trên chỗ này vốn là thông đạo ban đầu của hai giới.
Từ Phàm xuất hiện ở trước mặt bản thể của Bồ Đào.
“Chủ nhân, quy luật đặc thù ở chỗ đó đã suy diễn xong, có thể cho những Thiên Khôi Sư tuổi đã già nhưng có thiên phú đã tiến vào đó.” Bồ Đào nói.
“Cuối cùng cũng suy diễn xong, bây giờ mang những người đó tiếp nhận tới đi, đặc biệt là Tùy Ảnh, sẵn làm cho Ngọc Quang tôn giả đi cùng với Tùy Ảnh một chuyến đi.”
“Mấy năm nay hắn quá khó khăn.” Từ Phàm nói.
Trong thời gian hắn đang bế quan, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi hắn cũng se quan tâm một ít tin tức quan trọng như thế này.
Trong khoảng thời gian hắn bế quan, Tùy Ảnh và một vị nữ tu được gọi là Tiểu Tô đã kết hôn.
Sau đó vào năm thứ hai đôi vợ chồng trẻ đã có em bé.
Nhưng là ba năm sau lại phát sinh một trận ngoài ý muốn, một con Yêu tộc Hợp Thể kỳ ẩn nấp vô cùng kỹ đã đánh lén chỗ đội ngũ mà Tiểu Tô chấp hành nhiệm vụ.
Đội tu sĩ đó bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng năm đó Tùy Ảnh tấn cấp trở thành thất giai Thiên Khôi Sư.
Trong vài thập niên tiếp theo, Tùy Ảnh không phải đang giết Yêu tộc, chính là ở trên đường đi giết Yêu tộc.
Kết quả của việc quanh năm chiến đấu như vậy dẫn đến thân thể hắn mặc dù có linh dược tẩm bổ, nhưng là linh hồn vẫn luôn ở vào trạng thái nhanh chóng lụi tàn, cho dù là có bí pháp của tộc Thỏ Ngọc Quang cũng chỉ có thể chậm lại loại chiều hướng này lại.
Hiện tại Tùy Ảnh chỉ có còn lại một hơi cuối cùng, linh hồn như ngọn lửa nhỏ trong gió bất cứ khi nào cũng có thể bị thổi tắt.
“Đã hiểu, chủ nhân.” Bồ Đào nói.
Không bao lâu, một chiếc linh thuyền xuất hiện.
Một vị nữ tử đoan trang trên đầu có một đôi tai thỏ trắng tinh đỡ một lão giả có dáng người hơi cúi đi xuống Linh thuyền.
Mặc dù lão nhân giống như nến tàn trong gió, nhưng kiếm ý bên trong ánh mắt hắn lại càng tinh túy.
“Xin hãy đưa Tùy Ảnh tiến vào bên trong cánh cửa ánh sáng.” âm thanh của Bồ Đào vang lên.
Một cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Sau khi cánh cửa này đóng lại, có biện pháp gì có thể cứu lại hắn không?” nữ tử trên đầu có tai thỏ hỏi.
“Các ngươi đi vào thì biết.”
Nghe được câu trả lời của Bồ Đào, nữ tử đỡ lấy lão nhân đi vào bên trong cánh cửa ánh sáng.
Sau khi nữ tử và lão nhân đi vào bên cánh cửa ánh sáng, đã bị truyền tống đến bên trong trung tâm đại trận.
“Gặp qua Đại trưởng lão.” Ngọc Quang tôn giả hành lễ nói.
Lão nhân chỉ là nhìn về phía Từ Phàm hơi gật đầu một chút tỏ vẻ tôn kính tại vì bây giờ hắn đã không có sức để nói chuyện.
Từ Phàm đầu tiên là gật đầu với lão giả một chút để tỏ ý trả lời, sau đó lại đối với Ngọc Quang tôn giả nói. : “Quý tộc ở Nhân Giới có quen không.”
“Mấy năm nay tộc nhân của ta đã thích ứng với sinh hoạt Nhân Giới, đa tạ Đại trưởng lão đã che chở tộc của ta.” Ngọc Quang tôn giả cung kính nói.
Sinh hoạt của Tộc Ngọc Quang Thỏ sau khi đi vào Nhân tộc thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của bọn hắn rất nhiều, thậm chí còn vui vẻ hơn khi ở Yêu Giới rất nhiều.
“Vậy là tốt rồi, Ẩn Linh môn chúng ta và quý tộc sẽ là liên minh vĩnh cửu.” Từ Phàm hứa hẹn nói.
Ý trong lời nói chính là, chỉ cần ta và các ngươi còn tồn tại một ngày ta nhất định sẽ che chở cho tộc Ngọc Quang Thỏ các ngươi thêm một ngày.
“Đa tạ Đại trưởng lão yêu mến tộc nhân của ta.” Ngọc Quang Yêu Tôn lần nữa hành lễ nói.
“Đó chỉ là hỗ trợ lẫn nhau mà thôi.” Từ Phàm cười nói.
“Được rồi, bây giờ ta nên chuyển linh thân thể của Tùy Ảnh, quá trình này hơi lâu nếu yêu tôn không có việc gì thì có thể đi trở về.” Từ Phàm cười tiễn khách.
“Đại trưởng lão, có thể để cho ta ở bên cạnh nhìn được không?”
“Ta muốn xem bộ dạng khi khôi phục tuổi trẻ của hắn.” Ngọc Quang Yêu Tôn nói.
Sau khi tộc đàn của bọn họ dọn đến nhân giới, Ngọc Quang Yêu Tôn trở thành hộ lý tư nhân của Tùy Ảnh.
Qua nhiều năm sớm chiều ở chung, làm cho Ngọc Quang Yêu Tôn rất là thưởng thức người đàn ông trong mắt chỉ có kiếm cùng người nhà này.
Từ Phàm nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của Ngọc Quang tôn giả, gật gật đầu.
Không phải nghiệt duyên là tốt rồi.
Ngọc Quang Yêu Tôn ngoan ngoãn đứng ở phía sau Từ Phàm, nhìn Từ Phàm khởi động đại trận.
Một hình bát quái chi trận đen trắng rõ ràng dâng lên, sau đó trên bầu trời lại có hai đạo ánh sáng một xanh một đỏ đan xen vào nhau.
Nguyên bản thân thể ở trên mặt đất của Tùy Ảnh đã muốn biến thành lão già bình thường nhưng bây giờ thân thể của hắn lại chậm rãi bay lên.