Chương 518: Luyện khí sư Thiên Khôi
Chương 518: Luyện khí sư Thiên Khôi
Tinh chu đỗ lại, Từ Phàm vẫy vẫy tay với số hiệu Xà Linh đã cất cánh.
“Thượng lộ bình an nhé huynh đệ~” Từ Phàm cũng không ngờ tới lại tiễn huynh đệ tốt đi bằng thần thông Hoan Lạc của mình.
Hai toà pháo quỹ đạo, mười toà Trấn Yêu Tinh, một ngàn toà vệ tinh vũ khí Thiên Cơ, một vạn con rối Hoá Thần kỳ, hai mươi vạn con rối Hợp Thể kỳ.
Đây là những thứ mà Từ Phàm để huynh đệ tốt mang theo lúc lên đường.
“Mang theo những thứ này, dù có là Đại Thừa tôn giả ngươi cũng không cần phải e ngại gì cả.” Tư Phàm nhìn bầu trời khẽ thì thào.
Trong mắt hắn, sự an toàn của huynh đệ tốt nặng tựa Thái Sơn, hắn có thể gặp chuyện không may nhưng huynh đệ của hắn tuyệt đối không thể bị làm sao.
“Sư phụ, sao ta cảm thấy cha ta dạo này cứ là lạ.” Vương Hướng Trì đứng bên cạnh nói với Từ Phàm.
“Không có gì đâu, chỉ là cha ngươi giác ngộ được chân lý cuộc sống, nên đi tìm kiếm hạnh phúc mà ông ấy hằng mong ước ấy mà.” Từ Phàm vỗ vai Vương Hướng Trì và nói.
Lúc này, Từ Phàm nghe thấy tiếng thở dài thật sâu của Vương Hướng Trì.
“Cha ta đi rồi, cuối cùng ta cũng có thể thảnh thơi một khoảng thời gian.” Vương Hướng Trì nói.
“Ý ngươi là cái vấn đề tu luyện ấy hả?” Từ Phàm tò mò hỏi.
Vương Hướng Trì gật đầu đáp: “Cứ tưởng cha giác ngộ rồi có thể dạy dỗ ta cơ.”
“Kết quả bây giờ biết rõ luận bàn với ta, muốn được học hỏi một chút về phương diện thần thông.”
Vương Hướng Trì nói đến đây thì dừng một lúc.
“Khi đối phó với ta cha luôn dùng cái chiêu thần thông kia, rồi nói gì mà nhìn nhiều, ăn hành nhiều thì khác tự khắc giác ngộ.”
“Phương pháp giáo dục của cha ta hoàn toàn trái ngược với sư phụ.” Vương Hướng Trì nói một cách bất đắc dĩ.
“Chỉ là cha ngươi dùng cách ngốc nghếch nhất nhưng cũng hiệu quả nhất mà thôi.” Từ Phàm cười nói.
“Sư phụ, ta muốn đi khu bên ngoài Tiên thành Lâm Sâm rèn luyện một khoảng thời gian.” Vương Hướng Trì nói.
“Sao lại nghĩ quẩn thế, ngươi bị bên trong Tiên thành Lâm Sâm hành hạ còn chưa đủ hả?” Tư Phàm cau mày hỏi.
“Đồ nhi cảm giác rằng tu vi và chiến lực đã cận kề bình cảnh, cứ núp dưới sự che chở của tông môn thì sẽ không thể đột phá được, vậy nên xin sư phụ đồng ý.” Vương Hướng Trì nói.
“Bình cảnh của ngươi, che chở yêu chiều cũng không phải là biện pháp tốt, Lý Chỉ Huyên nên ra ngoài rèn luyện một phen.”
Ban đầu Từ Phàm vốn muốn từ chối, nhưng sau nghĩ lại, những đồ đệ này nếu cứ được mình bao bọc bảo vệ như thế thì thiên phú có khả năng sẽ mai một không phát triển được.
Từ Phàm nhẹ nhàng xoè tay ra, trên tay hiện ra vô số kinh văn đại đạo.
Rồi lại chuyển hoá vào ngón tay, những kinh văn đại đạo hội tụ lại bên trong ngón tay càn khôn này của Từ Phàm.
Ngươi có thể đi được rồi, nhưng để vi sư cho ngươi chút mánh lới phòng thân.” Từ Phàm nói rồi dùng ngón tay điểm vào ấn đường của Vương Hướng Trì.
“Khi nào kinh văn đại đạo trên ấn đường ngươi phát sáng, hãy đồng ý với sư phụ là không được liều mạng, không thì ngươi chắc chắn đi đời nhà ma.” Từ Phàm nhẹ nhàng nói.
“Tuân lệnh thưa sư phụ.”
Sau khi Vương Hướng Trì rời đi, Từ Phàm liền cắm đầu vào trong dự án luyện chế pháo quỹ đạo.
Lần này Từ Phàm không keo kiệt nữa, mang tất cả linh khoáng cấp bậc tiên khí có thể dùng để bảo vệ ra.
Dựa theo kế hoạch của hắn, trước tiên luyện chế năm toà pháo quỹ đạo phòng không, rồi lại tăng cường năng lực truyền tống không gian và di động của bệ đỡ pháp trận trên Ẩn Linh đảo.
Theo tính toán của Từ Phàm, trong tình huống muốn thúc phát đảo Ấn Linh mà không hao tốn đạo khí Tiết Điểm, dịch chuyển tức thời, ít nhất cần 108 viên đạo khí Tiết Điểm khảm nào bệ đỡ pháp trận của Ẩn Linh đảo.
Từ Phàm cùng với hai vị luyện khí tông sư Yêu tộc của phe mình bắt đầu vùi đầu vào luyện chế pháo quỹ đạo.
“Tốt quá, linh khoáng mà phân thân số hai đi làm công kiếm được tương đối nhiều, nếu không thì tiêu tốn bao nhiêu cho vừa đây.” Từ Phàm vui mừng nói.
“Hay là lại sai số hai đi ra ngoài tiếp nhỉ~” Từ Phàm vừa luyện khí vừa lẩm bẩm.
Trong sáu mươi năm Từ Phàm bế quan, phân thân số hai đã làm công ở bên ngoài bốn mươi năm, nhưng sau khi số hiệu Xà Linh không rõ sống chết ra sao mới có Nhân tộc trú ngụ ở tinh thần thượng cổ.
Cho nên, phân thân số hai liền ở lại Ẩn Linh đảo bắt đầu làm trợ thủ cho số một.
Theo như lời Trảm Linh nói, nơi càng sâu trong vực Cực Không, càng là biển tai hoạ, dù có là số hiệu Xà Linh thì ở trong đó cũng nửa bước khó đi.
“Chờ sau khi luyện chế xong Tinh chu kiểu mới thì hẵng bàn tiếp vậy.” Từ Phàm nói.
Bỗng lúc này, một tia sáng xoẹt qua.
Khâu Tự Viễn xuất hiện ở một chỗ cách Từ Phàm không xa lắm, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
“Trông biểu cảm của ngươi hẳn là có tin tốt nhỉ, nói ra xem nào.” Từ Phàm điều chỉnh nhiệt độ của linh hoả trong tay nói.
Khâu Tự Viễn móc ra một thanh linh kiếm pháp khí, tiến lên phía trước đưa cho Từ Phàm xem.
“Cái này có phải là do người phàm điều khiển rối trong trò chơi luyện chế không?” Từ Phàm hơi kinh ngạc nói, lúc này linh kiện trong tay hắn cũng vừa luyện chế xong.
“Đại trưởng lão đúng là tiên toán như thần.” Khâu Tự Viễn nịnh bợ nói.
“Gì mà như thần chứ, nếu thứ tào lao này do một luyện khí sư nho nhỏ luyện ra thì đúng là vứt đi.” Từ Phàm nhận lấy linh kiếm từ tay Khâu Tự Viễn rồi nói.
“Người phàm điều khiển rối mà có thể làm ra thanh linh kiếm như này cũng đã là hiếm có rồi, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong hàng vạn người.” Từ Phàm xem xét linh kiếm trên tay khen.
“Bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách trong trò chơi, ai có năng lực luyện đan, luyện khí, điều khiển rối thì chuyển bọn hắn thành linh căn chi thể.
Phạm vi tìm kiếm càng rộng thì càng dễ dàng tìm ra nhiều thiên tài hơn.
Hiện tại trong Linh Ẩn môn, không có lấy một đệ tử luyện khí luyện đan làm hắn vừa lòng, hy vọng trong trò chơi có thể xuất hiện vài Thiên Khôi sư lọt vào mắt xanh của hắn.
“Tuân lệnh thưa đại trưởng lão” Khâu Tự Viễn cúi đầu nói, sau đó muốn lui đi xử lý nhiệm vụ mà Từ Phàm giao cho hắn.
“Không cần phải vội, hiện tại ngươi mới Kim Đan trung kỳ, tu vi thua xa so với đệ tử đời thứ nhất.”
“Có lúc tu vi rất quan trọng, công việc của tông môn trước tiên cứ giao cho người khác đã.”
Từ Phàm nói rồi đầu ngón tay bắn ra một chữ kinh văn đại đạo “ngộ” chui vào đầu Khâu Tự Viễn.
“Quan trọng nhất chính là kết hợp hài hoà giữa làm việc và nghỉ ngơi.” Từ Phàm cười nói.
“Cảm ơn đại trưởng lão đã nhắc nhở.” Khâu Tự Viễn có chút cảm động mà nói.
“Những năm qua ngươi đã xử lý không ít công vụ giúp Bồ Đào, năng lực của ngươi cũng đã được Bồ Đào công nhận, vì vậy từ hôm nay ngươi được nâng lên một bậc trên toàn thể tông môn.” Từ Phàm nghĩ nghĩ rồi nói.
“Cảm ơn đại trưởng lão rất nhiều, chỉ là ta cảm thấy quyền hạn hiện tại trong tay ta đã đủ rồi.” Khâu Tự Viễn ngượng ngùng gãi đầu nói.
Quyền hạn tông môn, không chỉ đại diện cho năng lực điều động tài nguyên của tông môn càng lớn, mà còn đại diện cho việc bản thân hằng tháng có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn.
“Trở về đi, nên làm gì thì làm đấy, cho ngươi được lợi mà còn không biết ý?” Từ Phàm cười rồi phẩy tay nói.
“Vậy ta xin được cáo lui thưa đại trưởng lão.” Khâu Tự Viễn nói.
Trong thế giới trò chơi giả định, xuất hiện hai loại nghề nghiệp mới tên là luyện khí sư Thiên Khôi và luyện đan sư Thiên Khôi.
Trong tổng bộ luyện khí sư Thiên Khôi, một vị thiếu niên vụng về thao túng con rối điều khiển linh hoả bắt đầu luyện chế pháp khí cơ bản nhất.
“Trông cái bộ dạng tay chân lóng ngóng này, nếu như không phải hoàn thành được điều khiến con rối, thế nào ta cũng đá đít hắn ra khỏi hàng ngũ luyện khí sư.” Từ Phàm tăng xông nói.
Mặc dù Thiên Khôi sư này luyện tập trong trò chơi, nhưng việc hắn ta điều khiển rối cũng phản ánh việc hắn luyện chế pháp bảo trong thế giới thực.