Chương 517: Thần thông vui sướng
Chương 517: Thần thông vui sướng
Tu tiên giả Nhân tộc và thế lực đại tộc đỉnh tiêm Yêu giới trường kỳ giằng co đã tích lũy rất nhiều hỏa khí, hiện tại không có áp chế từ đại lão hai phe lập tức đã được bộc phát ra.
Tinh chu và chiến hạm cự thú của hai phe trong nháy mắt đối chiến đến cùng một chỗ.
Yêu tộc bên này xuất hiện mấy con Cự Thú Cực Không, mà Hội Trưởng Lão Nhân tộc một phương này thì lại xuất hiện mấy con linh thú khổng lồ.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
Ẩn Linh đảo, Từ Phàm đang kiểm tra cơ thể cho Vương Vũ Luân nói: “Những thế lực lớn trong Tu Tiên giới và Yêu giới hẳn là đang đánh nhau.”
“Từ đại ca có thể tính tới kết quả hay không? Là chúng ta thắng hay là Yêu tộc thắng?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Ai cũng không thắng được, cho dù thắng, ước chừng cũng là thắng thảm.” Từ Phàm bỏ tay trên người Vương Vũ Luân xuống nói.
Vốn dĩ Từ Phàm dự tính Vương Vũ Luân mất một trăm năm mới có thể tỉnh, thế nhưng hắn bế quan sau năm thứ năm mươi lăm đã tỉnh, đồng thời sau đó còn tấn cấp thành Hóa Thần Kỳ.
Từ Phàm cảm thấy không thích hợp, thế nên mới đặc biệt đến kiểm tra cơ thể cho Vương Vũ Luân.
Ngộ nhỡ thê tử kiếp trước kia của hắn lại xuất hiện muốn thu lấy tuổi thọ của huynh đệ tốt này của hắn thì lại giúp không nổi rồi.
“Hai phe giằng co thời gian dài như vậy không phải là không có đạo lý. Bây giờ đánh lên chứng tỏ hai phe đều có nắm chắc vẹn toàn, hoặc là hoà, hoặc là thắng thảm, không có lựa chọn loại thứ ba.” Từ Phàm khẳng định nói.
“Thắng thảm ~” Vương Vũ Luân thở dài nói.
“Kỳ lạ, suy đoán của ta hẳn là không sai. Một luồng huyền hoàng chi khí kia để ngươi lĩnh hội trong trạng thái ngủ say một trăm năm cũng tuyệt đối không có vấn đề gì.” Sau khi thu tay lại, Từ Phàm sờ cằm nói.
“Ngay cả Từ đại ca cũng nhìn không ra là vấn đề gì sao?”
“Lúc ngươi đang ngủ say có từng xảy ra chuyện gì tương đối kỳ quái hay không?” Từ Phàm hỏi.
Hắn cảm thấy trong đó nhất định có vấn đề. Hắn hiểu huynh đệ tốt của mình hơn cả huynh đệ tốt tự hiểu mình.
“Ngược lại là từng xuất hiện một vài hiện tượng kỳ dị.” Vẻ mặt Vương Vũ Luân đột nhiên bắt đầu có chút không tự nhiên.
“Cẩn thận nói một chút, giữa hai huynh đệ chúng ta còn có lời gì không thể nói?” Từ Phàm nhiều chuyện hỏi.
“Trong khoảng thời gian ta hôn mê lĩnh hội này, từng mơ một giấc mơ rất dài.”
“Thời gian đoạn mộng cảnh qua lâu chừng ngàn năm.” Trên mặt Vương Vũ Luân lộ ra vẻ tang thương.
“Trong đoạn mộng cảnh kia, ta đã mất đi trí nhớ trước kia, cũng cùng một vị nữ tu trong thế giới mộng cảnh kết thành đạo lữ.”
Vương Vũ Luân sau khi nói đến đây, bên trong ánh mắt có một chút bi thương, giống như đang nhớ tới một cảnh tượng không dám nhớ lại.
“Sau đó thì sao?” Từ Phàm hỏi. Căn cứ vào vẻ mặt của huynh đệ tốt, hắn có thể nhìn ra được, đây cũng là một đoạn quá khứ không dám nhớ lại.
Nhưng có một số việc chôn trong lòng không tốt bằng nói ra.
Từ Phàm vẫn cho rằng, quan tâm sức khoẻ thể xác lẫn tinh thần của huynh đệ tốt là một việc rất cần thiết.
“Tại thế giới trong mộng, ta và đạo lữ kia là thanh mai trúc mã, cùng nhau bái nhập Tiên Môn.”
“Vị đạo lữ kia của ta là Chiến Tiên Thánh Thể, mà ta lại là Dương Hoa chi thể.” Nói đến đây, trong mắt Vương Vũ Luân xuất hiện vẻ trào phúng.
“Chờ đã, cái gì gọi là Dương Hoa chi thể?” Từ Phàm nghi hoặc hỏi. Chẳng những là hắn, ngay cả trong kho số liệu của Bồ Đào cũng không có giải thích về từ này.
“Dương Hoa chi thể, xem như bản nam của Thiên Âm Thánh Thể.” Vương Vũ Luân nói.
“Huynh đệ à, cả đời này của ngươi xem ra không thoát khỏi liên quan với nữ nhân này rồi.” Từ Phàm cảm thán nói.
Thiên Âm Thánh Thể, nhà trai song tu cùng sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt. Thế nên Vương Vũ Luân vừa nói, Từ Phàm đã biết là ý gì.
“Ở thế giới trong mộng kia, thể chất đặc biệt của hai chúng ta kết hợp, tu vi và chiến lực của vị đạo hữu kia của ta quả thực giống như chiếc tinh chu kia, bay thẳng về phía chân trời.”
“Không đến năm trăm năm ngắn ngủi đã đứng vào hàng ngũ tôn giả. Mà thời điểm kia, ta chỉ mới là một tu sĩ Nguyên Anh.” Vương Vũ Luân nói.
“Vị đạo hữu kia của ngươi đã rất yêu ngươi.” Từ Phàm nói.
“Nàng rất yêu ta, cũng rất nghe lời ta. Dựa theo lời Từ đại ca tới nói, đó chính là miễn cưỡng ăn cơm mềm.”
“Theo lời ngươi nói thì ngươi hẳn rất vui vẻ chứ, sao lại tỏ vẻ bi thương đến vậy?” Từ Phàm khó hiểu hỏi.
“Từ đại ca nghe ta nói về sau đã.”
“Sau khi nàng tấn cấp thành Đại Thừa tôn giả, thân thể của ta đột nhiên phát sinh biến dị, cần lượng lớn sinh cơ mới có thể sống sót.”
“Lúc đó đạo lữ vì cứu ta dẫn ta đi khắp cả Tu Tiên giới, các loại linh đan diệu dược, linh tài chí bảo không biết dùng bao nhiêu.”
“Thẳng đến khoảnh khắc dùng hết kia, đạo lữ kia của ta vì ta liền nhập ma.”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Vương Vũ Luân chảy xuống.
“Vừa nhập chính là đã thật lâu mấy trăm năm. Vì giành giật sinh cơ cho ta, cô nương ngốc kia thế mà lại lẻn vào thế giới Đại Thiên, chém giết Chuẩn Tiên cướp đoạt sinh cơ, kéo dài tính mạng cho ta.” Giọng nói Vương Vũ Luân càng ngày càng bi thương.
“Cuối cùng là ta không muốn liên lụy nàng nên đã chết trong tiểu thế giới mà nàng tự tay sáng tạo nên kia.”
Vương Vũ Luân nói đến đây, thở dài thật sâu, vì nhân sinh ở thế giới kia cảm nhận được bi ai.
Từ Phàm không nói gì, chỉ vỗ vai Vương Vũ Luân.
Nỗi thống khổ này của hắn cũng giống như nỗi khổ bách thế luân hồi kia của Lý Tinh Từ trước đây.
“Có muốn ta phong ấn đoạn ký ức này giúp ngươi hay không? Dù sao cũng rất dễ ảnh hưởng đến đạo tâm của ngươi.” Từ Phàm nói.
“Có thể xoá bỏ hoàn toàn không? Chỉ phong ấn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nào đó nhớ lại, có lẽ khi đó sẽ càng đau khổ hơn.”
Nhưng sau đó Vương Vũ Luân lại nói: “Được rồi, như vậy cũng có chút lừa mình dối người. Ta không có việc gì đi xem tôn tử nhiều chút là được.”
Tay Từ Phàm lóe lên linh quang kỳ dị đến nơi cách trán Vương Vũ Luân không đến ba tấc thì ngừng lại.
“Nếu ngươi lại nói chậm một chút là có thể vui sướng rồi.” Từ Phàm thu tay về nói.
Thần thông vong ưu vui sướng hắn mới nghiên cứu ra được xem ra là không dùng được.
“Đồ của chính mình, bất kể là xấu hay tốt cũng đều không nguyện ý vứt bỏ.” Vương Vũ Luân nở nụ cười nói.
“Lúc ta rảnh đến chán có sáng tạo ra ba thần thông, theo thứ tự là thần thông vong ưu, vui sướng, vong ưu vui sướng.”
“Ngươi thích cái nào?” Từ Phàm cười hỏi.
“Từ đại ca, những thần thông này của ngươi có đứng đắn không vậy? Ta nhất định phải chọn một cái sao?” Vương Vũ Luân nghe những tên này, dường như đang nhớ lại một vài chuyện cũ không dám nhớ.
“Chọn một cái đi, có ích cho sức khoẻ thể xác và tinh thần.” Từ Phàm cười nói. Bàn tay vừa hạ xuống lại lần nữa giơ lên, lóe ra ba màu linh quang.
“Thần thông vui sướng đi, thông lên còn vừa mắt một chút.” Vương Vũ Luân nói. Thần thông này nghe là biết công hiệu của nó, hẳn là sẽ không dị loại giống như thần thông máu gà đâu nhỉ.
“Cảm nhận được vui sướng đi ~”
Bàn tay lóe ra linh quang của Từ Phàm rơi xuống trên lưng Vương Vũ Luân.
“Bộp ~”
Chỉ là nhẹ vang một tiếng, Vương Vũ Luân cũng đã cảm giác được thiên địa này dường như rực rỡ hẳn lên, một loại cảm giác khó có thể nói rõ ràng nổi lên trong lòng.
Giống như đạt được tân sinh, giống như trải qua một trận sinh tử đại biến mà vẫn sống sót được.
Trong nháy mắt, Vương Vũ Luân cũng cảm thấy chính mình còn có thật nhiều chuyện thú vị còn chưa làm.
Vương Hướng Trì còn chưa kết hôn, khuê nữ còn chưa đi thăm, tôn tử còn chưa được thấy, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện đều có ý nghĩa đang chờ hắn đến.
“Từ đại ca, có thể đưa ta và Thiến Nhi đến Viêm Châu không? Đã thật lâu rồi chưa được gặp nữ nhi.”