Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 521 - Chương 521: Triều Y

Chương 521: Triều Y Chương 521: Triều Y

“Đại trưởng lão, thần thông này có gì khác so với Thần Thông Đông Phong mà đại đệ tử của ngươi tu luyện?” Trảm Linh hỏi.

“Xem như là khác nhau về cơ sở và tinh thông.”

“Nếu Trảm Linh trưởng lão không học được Thần Thông Hạch Bạo này, thì cũng có thể học Thần Thông Đông Phong trước, giữa hai bên có điểm chung nên có thể từ từ tiến thêm.” Từ Phàm mỉm cười nói.

“Đại trưởng lão còn muốn chế nhạo ta, Thần Thông Hạch Bạo tuy khó, nhưng ta tin rằng dựa vào tư chất thăng cấp Đại Thừa tôn giả của ta, học được chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.”

Trảm Linh lườm, điều hắn khó chịu nhất là người khác coi thường mình.

“Vậy được rồi, Trảm Linh trưởng lão cầm hai cái ngọc điệp này về tham ngộ, ta đoán đến lúc Trảm Linh trưởng lão chuyển linh trùng tu cũng là lúc học xong.”

“Nếu có gì không hiểu, Trảm Linh trưởng lão có thể hỏi Bồ Đào trước, không giải thích được thì lại đến hỏi ta.” Từ Phàm khẽ gật đầu nói.

Cũng không phải tất cả mọi người đều giống đại đồ đệ Từ Cương của hắn.

“Đa tạ Đại trưởng lão.” Trảm Linh cười nói.

“Không có gì.”

Sau khi hai người nói chuyện thêm một lúc, Trảm Linh cáo lui, hắn đã khó dằn nổi muốn tham ngộ nội dung bên trong hai cái ngọc điệp này.

Lúc này, bên trên đình hóng gió chỉ có một mình Từ Phàm đang phẩm trà.

Từ Phàm vung tay lên, một viên tinh thạch ẩn chứa đạo hủy diệt mà Hứa Nguyệt Tiên đưa tới xuất hiện trên bàn của đình hóng gió.

“Hủy diệt, thời gian, căn nguyên linh khí ngũ hành.” Từ Phàm nhìn linh thạch và lẩm bẩm.

“Nếu thành lập một thế giới không có khái niệm thời gian thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Logic của cái hệ thống này có thể hỏng mất và giải trừ hạn chế trên người ta không.” Từ Phàm vuốt cằm nói.

“Nhưng muốn thành lập một thế giới như thế, nếu không phải phá hủy người ta, chế tạo một thế giới khác.”

“Nếu không thì phải tới cái hoàn cảnh đặc biệt ngoài Tu Tiên giới để tìm hiểu.”

Từ Phàm vừa nói, ánh sáng trong mắt cũng càng ngày càng sáng. Hắn cảm giác dường như chính mình lại tìm được rồi một phương pháp tăng cấp tu vi.

“Tiếc là huynh đệ tốt không ở đây, nếu không có thể hỏi đạo lý sáng tạo thế giới trong mộng cảnh của hắn ở đâu.” Từ Phàm hơi tiếc nuối nói.

Đúng lúc này, một tia sáng xẹt qua trên bầu trời.

“Tiểu tử thối, bay qua đỉnh đầu của sư tổ ngươi cũng không biết chào hỏi một câu.”

Từ Phàm nhẹ nhàng vẫy tay, dự báo预知 do linh lực hình tụ lại, nắm một vị thiếu niên tới trước mặt hắn.

“Bái kiến sư tổ.” Lý Sơ Phàm hành lễ, trong ánh mắt có một tia hoảng loạn.

“Thấy ngươi có vẻ vội vàng, muốn làm gì?” Từ Phàm cười hỏi.

“Ta muốn tới tham gia trận chung kết chiến đấu sinh tồn một vạn người của đệ tử đời thứ ba của tháp thí luyện.” Lý Sơ Phàm nói với ánh mắt kiên định.

“Không phải ngươi không có hứng thú với chuyện này à?” Từ Phàm tò mò hỏi.

“Ta cũng coi như là đệ tử đời thứ ba, muốn so sánh với các sư huynh đệ một chút.” Lý Sơ Phàm nói, khuôn mặt hơi đỏ lên giống như đang ngượng ngùng.

“Có phải ngươi muốn lấy vị trí thứ nhất trong một vạn người kia không.”

“Hoặc là, lấy vị trí thứ nhất trong cảm nhận của vị cô nương mà ngươi ái mộ.” Từ Phàm trêu chọc.

“Sư tổ, ngươi biết hết rồi!” Lý Sơ Phàm nói với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Còn có biết không, cái vẻ tình đậu sơ khai kia của ngươi đã nói lên tất cả rồi.” Từ Phàm cười nói.

“Ngươi cũng lớn rồi, gặp được cô nương mà mình ái mộ thì cứ theo đuổi.” Từ Phàm cổ vũ.

“Đừng giống như cha ngươi, làm gì cũng hàm súc, cuối cùng ngược lại để người ta phải chủ động.” Từ Phàm cười hì hì rồi nói.

“Sư tổ, ta biết rồi, nhưng chuyện này có thể đừng nói cho cha và nương ta không.” Lý Sơ Phàm khẩn cầu.

Lúc này, vẻ mặc của Từ Phàm lại trở lên kì quái.

“Ngươi lấy lòng tin ở đâu mà cảm thấy có thể giấu diếm chuyện này với cha và nương ngươi.” Từ Phàm tò mò hỏi.

Đồ đệ đó của hắn bên ngoài chỉ là một tu sĩ Hóa Thần kỳ nho nhỏ. Nhưng thật ra sau lưng, lại là một con cáo già không biết đã trải qua bao nhiêu thế rồi.

“Gần đây ta không gặp cha và nương, nếu có việc cũng chỉ liên lạc bằng pháp bảo truyền tin, cho nên bọn họ sẽ không phát hiện ra.” Lý Sơ Phàm vô cùng đắc ý nói.

“Dựa vào cái biểu hiện này của ngươi, ngươi cảm thấy vị cô nương mà ngươi ái mộ không thể lọt vào pháp nhãn của cha nương ngươi à?” Từ Phàm hỏi.

“Quả nhiên chuyện gì cũng không giấu giếm được sư tổ.” Lý Sơ Phàm thở dài nói.

“Đoán bừa cũng có thể đoán được, ngươi cảm thấy do linh căn nên cô nương đó không thể lọt vào pháp nhãn của cha nương ngươi à?” Từ Phàm hỏi, hắn cũng có thể đoán ra là nguyên nhân gì.

“Khi còn nhỏ ta đã từng nói sau này sẽ tìm một nữ tử có thiên phú cực kỳ xuất chúng làm đạo lữ của mình, vậy nên ta cảm thấy…” Lý Sơ Phàm cúi đầu nói.

“Ta cảm thấy điều ngươi lo lắng rất dư thừa, nói không chừng, vị cô nương đó còn không thích ngươi kìa.” Từ Phàm cười nói, hắn đã biết được một vài tình huống tương quan từ chỗ của Bồ Đào .

“Không đâu, Triều Y là ngũ linh căn, nàng cực kỳ kính nể những sư huynh dựa vào nỗ lực của chính mình.”

“Ví dụ như ta.” Lý Sơ Phàm hơi kiêu ngạo nói.

“Ngươi cho Triều Y của ngươi nhìn cái đại đao Tiên Khí kia chưa?”

“Ngươi cho Triều Y của ngươi nhìn những tài nguyên mà bình thường ngươi dùng chưa?”

“Còn cả những sư phụ bình thường ngươi gọi nữa ~”

“Sư tổ, nhưng ta cũng có cố gắng mà.” Lý Sơ Phàm ôm đầu cười ha ha.

“Sự cố gắng của ngươi không đáng giác nhắc tới trước mặt khắc kim đại đạo.” Từ Phàm cười nói.

“Sư tổ, trước kia ngươi rất tán thành với sự cố gắng của ta mà.” Lý Sơ Phàm buồn rầu nói.

“Ta chỉ bốc thuốc đúng bệnh, lúc ấy chỉ vì muốn ngươi cố gắng hơn một chút thôi.”

“Bây giờ ngươi theo đuổi nữ hài tử nhà người ta thì phải nói cách khác.” Từ Phàm nói.

“Nhưng ta cảm thấy giữa hai bên không có gì khác nhau.” Lý Sơ Phàm biện giải.

“Ta cũng biết Triều Y mà ngươi nói đến, là một tiểu cô nương tính cách rất cứng cỏi.”

“Lại khá bướng bỉnh, khi nhận định một vài việc thì sẽ không quay đầu lại.”

“Cho nên theo đuổi một cô nương như vậy, những cố gắng trước kia của ngươi không có tác dụng gì đâu. Cho dù che giấu những chuyện này có thể có được thiện cảm của người ta. Nhưng sau khi chân tướng bại lộ, hai người các ngươi người cũng sẽ trở thành người xa lạ.” Từ Phàm nói một cách khẳng định.

Vì sao Từ Phàm lại khẳng định như vậy, bởi vì từng nhìn thấy quá nhiều những tình huống như vậy trong phim truyền hình rồi.

Lý Sơ Phàm vừa nghe đã lập tức tỉnh táo lại, hơi hưng phấn nói với Từ Phàm: “Xin sư tổ hãy dạy ta!”

“Ngươi thích cô nương đó à?” Từ Phàm hỏi.

Lý Sơ Phàm gật đầu.

“Cô nương đó có thiện cảm với ngươi không?”

Lại gật đầu.

“Thế không phải là được rồi à, thẳng thắn thành khẩn, suy bụng ta ra bụng người đủ rồi.”

“Một chữ tình, không nền cưỡng cầu, gắn kết chính là duyên phận, không thành cũng là số phận đã an bài.” Từ Phàm lắc đầu nói.

“Sư tổ, ta hiểu rồi ~” Lý Sơ Phàm gật đầu nói.

“Được rồi, trận chung kết chiến đấu sinh tồn một vạn người sắp bắt đầu rồi, ngươi nhanh chóng đi tới đó đi.” Từ Phàm vẫy tay và nói.

Rảnh rỗi dạy dỗ đồ tôn, cảm giác còn khá tốt.

“Sư tổ, ta đi đây ~”

Một tia sáng bay về phía tháp thí luyện.
Bình Luận (0)
Comment