Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532: Luận Bàn

Chương 532: Luận bàn Chương 532: Luận bàn

“Vậy ta bỏ thêm hai kiện đạo khí đứng đầu.”

Một thanh đạo khí linh kiếm, một bộ phạn kim hộ giáp, đều phát ra linh áp đáng sợ.

Từ Phàm gật đầu nói: “Như vậy còn không kém nhiều lắm.”

Con rối cầm Phá Linh Bổng trong tay chỉ vào Phệ Kim Hổ rồi nói: “Chúng ta thương lượng xong từ trước rồi nhé, ngươi thua thì không được lật mặt.”

“Ta cũng nói luôn, trong tay ta có răng nanh phân thân của cha ta, chân thân có thể buông xuống bất cứ lúc nào thông qua môi giới răng nanh.” Phệ Kim Cự Hổ nói.

“…”

Ngươi lợi hại nhất được chưa, ta không thể trêu vào.

Thông qua cuộc đối thoại này, Từ Phàm cũng coi như yên tâm.

Kiểu người kiêu ngạo như vậy bình thường đều sẽ tuân thủ lời hứa của mình, chỉ cần làm hắn chấp nhận ngươi thì chuyện phía sau đều dễ nói.

Nếu Yêu Tộc bình thường kiêu ngạo như vậy, Từ Phàm đã sớm hầu hạ bằng pháo quỹ đạo. Nhưng địa vị của vị này có hơi lớn, cứ ngoan ngoãn tiễn đi là tốt nhất.

“Vậy bắt đầu đi, ra tay sẽ biết kết quả.”

Từ Phàm khống chế con rối Hợp Thể kỳ biến thành một làn sương mù giữa không trung.

Đạo Thông Thiên Cự Bổng cuối cùng lại đập về phía Phệ Kim Hổ.

“Thú vị lắm, xem Yêu Tương Kim Thân của ta đây!”

“Grừ!”

Hổ gầm trong thiên địa, vạn vật đều nghe theo.

Toàn bộ không gian giống như tràn ngập một loại lực lượng đặc biệt.

Một con kim sắc cự hổ cao hơn trăm trượng ngạo nghễ đứng trong thiên địa.

Nó nâng móng vuốt to lớn của mình đạp xuống

“Bùm!”

Cự côn và cự trảo chạm vào nhau phát ra tiếng nổ vang vọng trong thiên địa.

Dao động sinh ra khi hai thứ đó chạm vào nhau làm cả vùng thiên địa này đều bắt đầu run rẩy.

Trảm Linh xuất hiện ở ngoài trăm dặm, phía sau kéo theo một cái Vương Tọa Huyết Hải, mà hắn lại ngồi ngay ngắn trong đó!

“Bồ Đào, mang cho ta ít trà bánh nào ~” Trảm Linh cười nói. Tiền căn hậu quả thế nào hắn đã đều nghe rõ, đơn giản là một con Yêu Tộc có thiên phú đi du lịch nhân gian và khiêu chiến với thiên tài khắp nơi dưới sự bảo vệ của người lớn trong tộc.

Không bao lâu sau, một đội con rối đã bê trà bánh đi tới bên cạnh Vương Tọa Huyết Hải và bắt đầu pha trà rót nước.

Trảm Linh thoải mái ăn bánh, cắn hạt dưa nhìn trận quyết đấu phía trước.

“Theo lời Đại trưởng lão nói, đây chính là cuộc quyết đấu chất lượng cao của Hợp Thể kỳ Nhân Tộc và Yêu Tộc, nhất định không nên bỏ lỡ.” Trảm Linh cắn hạt dưa cười nói.

“Trà bánh đã đến, đã trừ một nghìn tích phân ~” Giọng nói của Bồ Đào vang lên.

Trảm Linh sửng sốt, một nghìn tích phân không phải là số lượng nhỏ đâu.

“Bồ Đào, ta phải có quyền hạn này chứ ~”

“Bây giờ chủ nhân đang chiến đấu nên toàn bộ toán lực của Bồ Đào đều tập trung ở đó. Trảm Linh trưởng lão phân phó cần tiêu hao thêm toán lực, chuyện này không ở trong phạm vi tuyến đầu.”

Giọng điệu của Bồ Đào rất là nghiêm túc, nhưng nếu nghe một cách cẩn thận thì trong nghiêm túc lại có ý cười.

Đúng lúc này, Vương Tọa Huyết Hải của Trảm Linh đột nhiên hình thành một quả bóng bảo vệ hắn ở bên trong.

Một đạo dư ba vô cùng mạnh mẽ của cuộc chiến quét ngang vị trí mà Trảm Linh đang ngồi.

Một tiếng gầm to làm người sợ hãi vang lên.

Ngay cả Trảm Linh cũng không thể không coi trọng kim sát chi ý ẩn chứa trong đó.

“Không hổ là thiên kiêu của đại tộc đứng đầu Yêu Tộc, sau này chắc chắn sẽ là một tôn Vô Địch Yêu Tôn.”

“Tiếc là bây giờ không thể giết hắn, nếu không là có thể giải quyết một kẻ địch lớn cho Nhân Tộc rồi.” Trảm Linh tiếc nuối nói.

Lúc này, Từ Phàm khống chế con rối Hợp Thể kỳ càng đánh càng ngạc nhiên.

Không vì lí do nào khác, mà chính là bởi vì kỹ xảo chiến đấu của vị thiên kiêu Yêu Tộc này quá phong phú, giống như một lão binh đã chém giết trên chiến trường trăm nghìn năm rồi vậy.

Ngươi tới ta đi, Từ Phàm bắt đầu không làm gì được thiên kiêu của tộc Phệ Kim Hổ này.

Mà lúc này kẻ ngạc nhiên nhất chính là Phệ Kim Hổ, trước khi một vị Vô Địch Yêu Tôn trong tộc phi thăng đã truyền thụ kỹ xảo chiến đấu cả đời của hắn cho nó.

Phải biết rằng, đó chính là kỹ xảo chiến đấu của Vô Địch tôn giả. Hắn tới nhân gian du lịch khiêu chiến thiên tài của các thế lực tông môn lớn của Nhân Tộc, nguyên nhân căn bản chính là vì kế thừa kỹ xảo chiến đấu này tốt hơn.

Trong miệng Phệ Kim Cự Hổ chứa đựng một cỗ kim sát chi ý kèm theo Thần Thông Hổ Khiếu bản mệnh, tạo thành pháo âm bắn về phía con rối Hợp Thể kỳ giữa không trung.

“Thú vị ~”

Từ Phàm khống chế con rối đặt Phá Linh Bổng trước người, nhẹ nhàng chạm vào thân gậy của Phá Linh Bổng.

Trực tiếp dùng một tần suất tương đồng làm nứt vỡ hổ khiếu bản mệnh của Phệ Kim Hổ.

“Thiên Địa Lao Lung, Hỗn Độn Nhất Côn ~” Trên bầu trời vang lên giọng nói của Từ Phàm.

Một sức mạ b thiên địa vô hình trói chặt Phệ Kim Hổ, một bổng tiếp theo đánh về phía Phệ Kim Hổ.

Phệ Kim Hổ đang bị trói chặt nhìn con rối cầm bổng đánh về phía mình với ánh mắt lộ ra một tia sát ý.

Theo suy nghĩ của hắn, cho dù phải dùng răng nanh phân thân mà phụ thân để lại cho chính mình cũng phải tiêu diệt người khống chế con rối này.

Yêu Đế Kim Sí Đại Bàng phi thăng Thượng Giới, hắn có nắm chắc trong ba nghìn năm có thể đạt tới cảnh giới của Kim Sí Đại Bàng, nhất thông hai giới Nhân Yêu, trở thành Yêu Đế vô thượng.

Một đường đi, hắn đã kiến thức các loại thiên tài của Nhân Tộc. Cho dù là người sau này có hy vọng có thể tăng tới Vô Địch tôn giả, trong mắt hắn cũng không đáng phải lo.

Nhưng người hôm nay hắn gặp thật sự có thể làm hắn xem như kẻ địch lớn nhất cuộc đời mình. Trong lúc nhất thời vậy mà lại làm Phệ Kim Hổ sinh ra cảm giác đã sinh Du sao còn sinh Lượng.

“Bùm!!”

Một bổng đó gõ thẳng vào đầu của Phệ Kim Hổ.

Tiếp đó, trên bầu trời xuất hiện một hư ảnh Phệ Kim Hổ to lớn.

Mắt hổ giận giữ nhìn Từ Phàm, trong mắt ẩn chứa sát ý.

“Ồ, đây là mở ra tiến hoá trọng thứ hai à?” Từ Phàm trêu chọc.

“Ngươi thật sự là một đối thủ mạnh, thủ đoạn bình thường đúng là không trấn áp được ngươi.”

Trên bầu trời vang lên một âm thanh giống tiếng hổ gầm.

“Có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng, một kiện Tiên Khí và hai kiện đạo khí đứng đầu kia của ngươi vẫn rất là hương.”

Giọng nói của Từ Phàm rất nhẹ nhàng, tuy con Phệ Kim Hổ này hơi khó đối phó nhưng cũng chỉ là hơi khó mà thôi.

“Ngươi còn tưởng thắng ta à, vậy hãy xem xem ngươi còn bản lĩnh gì nữa.” Phệ Kim Cự Hổ kiêu ngạo nở nụ cười.

“Phản tổ!”

Chỉ thấy trên bầu trời vang lên một tiếng hổ gầm, có lực lượng Thiên Đạo không tên thêm vào trên người Phệ Kim Hổ.

Một hơi thở thời xa xưa, tang thương, hoang man, làm Từ Phàm và Trảm Linh đang quan chiến phía xa cùng cảnh giác!

“Đây là bật hack rồi!” Trảm Linh vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nói. Hơi thở loại trình độ này đã có thể uy hiếp đến Từ Phàm rồi.

Hơi thơ hoang man vừa xuất hiện, lập tức có cự trảo che trời rơi xuống con rối Từ Phàm khống chế.

Trong lúc nhất thời, cũng có một lực lượng viễn cổ khống chế con rối mà Từ Phàm khống chế không cho nó nhúc nhích.

“Chỉ có ngươi biết bật hack chắc?” Từ Phàm khinh thường nói.

Hắn khống chế con rối một tay cầm bổng một tay kết ấn. Chỉ trong chớp mắt, năm, sáu tầng Thần Thông Thủ Hộ Ngũ Hành đã được tròng lên con rối.

“Bùm ~”

Từ Phàm khống chế con rối bay về phía xa như sao băng, phương hướng này lại trùng hợp là Vương Tọa Huyết Hải của Trảm Linh.

Con rối vừa vặn ổn định thân hình cách Trảm Linh không xa.

“Đại trưởng lão, không được thì chúng ta dùng pháo đi.” Trảm Linh ở bên cạnh cười nói.

“Cha của con hổ nhỏ này là Vô Địch Yêu Tôn, ta lấy pháo ra thì người ta cũng thả cha của người ta ra.”

“Thế phải phá thế nào đây ~”

Giọng nói thờ ơ của Từ Phàm truyền tới, trong giọng nói không hề có một chút hoảng hốt nào.

“Vậy phải làm sao? Ta thấy ngươi sắp không đánh lại nó rồi, đến lúc đó chẳng lẽ đền cho người ta một kiện Tiên Khí à?” Trảm Linh hỏi.

“Không đến mức đó, hắn bật hack thì chúng ta không có hack à?”

“Bồ Đào, thêm mười phần trăm linh lực ~”

Giọng nói của Từ Phàm chậm rãi bay lượn bên tai Trảm Linh.
Bình Luận (0)
Comment