Chương 533: Chơi xấu à?
Chương 533: Chơi xấu à?
Một cột sáng linh lực làm người sợ hãi rơi xuống trên người con rối Từ Phàm khống chế.
“Ngươi bật hack ta cũng bật hack, đã biết Yêu giới các ngươi có thần thông triệu hoán sư tổ từ lâu, nhưng hôm nay nhìn thấy đúng thật là vô lại.” Từ Phàm khinh thường nói, không đánh lại thì gọi tổ tông là thế nào?
Trải qua lực lượng của thuỷ tổ thêm vào, chiến lực của Phệ Kim Hổ đã vượt qua cực hạn của Hợp Thể kỳ.
“Không ngờ thần thông cận chiến của ngươi lợi hại như thế, vậy thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngả bài, ta không giả vờ nữa, ta là tu sĩ chủ tu thần thông thuật pháp.” Từ Phàm nói.
Hắn biết nếu cứ dùng bổng đánh với con hổ này như vậy thì không biết phải đánh tới lúc nào.
“Ngươi còn thủ đoạn gì thì cứ lấy ra.” Phệ Kim Cự Hổ nói, trong mắt ẩn chứa chiến ý mãnh liệt.
Hắn cảm thấy bây giờ cuộc chiến mới chính thức bắt đầu, vừa nãy chỉ là làm nóng người mà thôi.
“Đây là chính ngươi nói đó.” Giọng nói hư ảo vang vọng trong thiên địa.
Linh khí ngũ hành bắt đầu hội tụ, tiếp đó là từng viên từng viên đạn đạo Đông Phong nhanh chóng bay về phía Phệ Kim Hổ.
Sau đó, trong tay con rối có thêm một quả bóng ánh sáng kỳ dị có màu trắng đen đan xen với nhau, xoay xung quanh nhau.
“Xem ra ta phải tránh xa thêm chút nữa, chút khoảng cách này không đủ rồi.” Trảm Linh nói rồi lùi về phía sau một trăm dặm.
Cuối cùng, có thêm một viên đạn đạo Đông Phong cực lớn bao trùm lên quả bóng ánh sáng kì dị màu trắng đen đan xen với nhau kia, bắn về phía Phệ Kim Hổ.
Lúc này, Từ Cương cũng xuất hiện bên cạnh Trảm Linh.
“Tới đây ngồi đi, bên này có trái cây với bánh, đều là đồ ta dùng tích phân mua từ chỗ của Bồ Đào đó.”
Trảm Linh thấy Từ Cương bèn vội vàng vẫy tay nói.
“Đã lâu không nhìn thấy sư phụ đánh nhau nên đặc biệt tới đây xem. Không ngờ ta vừa tới đã may mắn nhìn thấy Thần Thông Hạch Bạo.” Từ Cương hưng phấn nói, trong mắt lập loè ánh sáng kì dị.
“Đạo thuật thần thông vô dụng!” Phệ Kim Hổ khinh thường nói.
Trực giác nói cho hắn biết cái thần thông này đã phong bế tất cả không gian. Cho dù hắn trốn tránh thế nào thì kết quả vẫn bắn vào người mình.
Nếu đã như vậy thì còn không bằng mở toàn bộ trạng thái trực tiếp chịu đựng.
“Từ khi ta xuất thế tới nay, cùng giai còn chưa có thần thông nào có thể phá vỡ phòng ngự của ta!”
Thiên địa tối sầm lại theo giọng nói cuồng ngạo của Phệ Kim Hổ.
Giống như một mặt trời mới sinh, quả bóng ánh sáng khổng lồ dâng lên và cuối cùng hình thành một đám mây hình nấm.
Đầu tiên là một ánh sáng trắng hiện lên, sau đó thiên địa bắt đầu chấn động.
Trảm Linh và Từ Cương đều mở to miệng nhìn cảnh tượng này.
Tiếp đó, Vương Tọa Huyết Hải lập tức tự động bảo vệ hai người.
“Grừ!!!”
Một giọng nói bao hàm bất khuất và một tia đau đớn vang lên.
“Thế nào? Thần thông này của ta lợi hại không?” Từ Phàm cười hỏi.
Vào lúc này, sau lưng con rối Từ Phàm khống chế đã xuất hiện bóng dáng của kim sắc cự hổ.
Một móng vuốt của hổ mang theo khí thế phách thiên liệt địa chụp xuống con rối của Từ Phàm.
“Chết đi!!”
Móng vuốt của Phệ Kim Hổ rơi xuống, con rối lập tức chia năm xẻ bảy.
“Người khống chế con rối, ngươi thua!” Phệ Kim Hổ nói.
Lúc này, số người quan chiến phía xa từ hai đã biến thành sáu người.
Thấy con rối mà Từ Phàm khống chế bị phá huỷ, tất cả đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng vỗ tay.
“Dương đông kích tây, thay hình đổi vị, thần thông hệ phong của tộc các ngươi dùng đúng là không tệ.”
Bóng dáng con rối Từ Phàm xuất hiện cách đó không xa.
“Thôn Phệ Thiên Địa!”
Phệ Kim Hổ không để ý đến lời nói của Từ Phàm mà trực tiếp há miệng bắt đầu hút Từ Phàm vào bên trong.
Miệng hổ phía trước giống như một cái hố đen điên cuồng cắn nuốt tất cả mọi thứ ở xung quanh.
“Cuối cùng cũng dùng át chủ bài, không hể là tộc Phệ Kim Hổ, uy lực này đúng là không tầm thường.”
Từ Phàm cảm nhận được tâm thần lưu lại trong con rối bắt đầu lung lay, dần dần có một loại cảm giác như thoát xác cùng con rối vậy.
Một quả bóng ánh sáng kì dị màu trắng đen đan xen với nhau lại xuất hiện trong tay con rối của Từ Phàm.
“Trên chiến trường, ai cho ngươi cơ hội để ngươi liên tục thi triển thần thông thời gian dài như vậy.”
“Hồn không ngã, thiên không di!” Từ Phàm lập tức khắc chế cảm giác tâm thần thoát ly.
Đúng lúc này, trong phạm vi cắn nuốt của Phệ Kim Hổ xuất hiện mấy hư ảnh, có Nhân Tộc, có Yêu Tộc, có yêu thú.
“Quả nhiên, dưới uy danh không có hư sĩ.” Từ Phàm nói rồi từ bỏ Thần Thông Hạch Bạo, khống chế con rối bắt đầu né tránh những hư ảnh này.
Tuy Từ Phàm có thể né tránh nhưng dưới ảnh hưởng của Thần Thông Thôn Phệ của Phệ Kim Hổ, tốc độ của hắn thật sự chậm lại không ít.
Lại còn có một phát hiên kỳ lạ, mỗi người mà Phệ Kim Hổ triệu hồi ra đều có chiến lực không tầm thường, tăng thêm không ít phiền toái cho Từ Phàm.
“Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết gọi giúp đỡ.” Từ Phàm nói.
“Bồ Đào, thêm cho ta mười phần trăm ngũ hành căn nguyên chi khí.”
“Tuân mệnh.”
Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một lượng lớn căn nguyên linh khí ngũ hành.
Lúc này, tất cả những người đang quan chiến bên ngoài đều trở nên hưng phấn.
“Đây là thần thông mà sư phụ rất ít khi dùng, phải nhìn kỹ mới được.” Từ Cương hưng phấn nói.
Hắn biết Từ Phàm chuẩn bị dùng thần thông gì vì hắn cũng đã từng nhìn thấy. Sau đó, phát hiện độ khó không phải là độ khó mà mình có thể học tập nên đành từ bỏ.
“Lâm Binh Đấu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành.”
Trên bầu trời vang lên giọng nói hư vô mờ mịt của Từ Phàm.
Mọi người nghe thấy giọng nói của Từ Phàm thì đều trở nên kích động.
“Đã bao lâu ta không được nghe thấy nói nghiêm túc này của sư phụ rồi.” Lý Tinh Từ nhìn căn nguyên linh khí ngũ hành trên không trung và nói.
“Liệt Trận Tại Đông, Uy Long Thương Hải.”
Từ Phàm nhẹ giọng nói, trên bầu trời vang lên một tiếng rồng ngâm, một bóng dáng khổng lổ xông thẳng tận trời.
“Liệt Trận Tại Tây, Bạch Hổ Khiếu Sơn Lâm.”
“Liệt Trận Tại Nam, Chu Tước Phần Thiên.”
“Liệt Trận Tại Bắc, Huyền Vũ Trấn Vực.”
Bốn loại giọng nói khác nhau vang lên cùng một lúc trên bầu trời. Giờ phút này, lực lượng thiên địa đều vì nó mà thêm vào.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn loại thần thú được ngưng tụ từ căn nguyên linh khí ngũ hành bay về phía Phệ Kim Hổ.
Ngay cả Phệ Kim Hổ cũng phải ghé mắt nhìn uy thế này. Ngay sau đó, nó dừng việc phóng thích thần thông bản mệnh, xoay người ứng phó bốn con thần thú được triệu hoán.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bố trí ra tứ linh đại trận và nhốt Phệ Kim Hổ ở bên trong.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu của Từ Phàm cũng xuất hiện ba vòng sáng kì dị màu trắng đen đan xen với nhau, trong sự bao trùm của căn nguyên linh khí ngũ hành hoá thành ba viên đạn đạo Đông Phong cực lớn.
“Chúng ta nên lui thêm chút nữa ~” Trảm Linh cười nói.
“Đúng vậy, lại lùi về phía sau hai trăm dặm nữa, nếu không sẽ dễ bị dư uy sau khi thần thông nổ tung quét tới.”
Từ Cương đầy kinh nghiệm lên tiếng, trong Thần Thông Hạch Bạo có một loại lực lượng thần kỳ, nó có thể xuyên thấu qua vòng bảo vệ xúc phạm tới bản thân.
Ngay khi ba viên đạn đạo Đông Phong to lớn sắp ngưng tụ xong, giọng nói của Phệ Kim Hổ vang lên.
“Cần ta sử dụng thủ đoạn cuối cùng sao?”
“Ngươi phải biết rằng, chỉ cần ta sử dụng thủ đoạn này thì mảnh khu vực này của Nhân Tộc các ngươi sẽ xong đời.”
Nghe thấy Phệ Kim Hổ nói, Từ Phàm làm đạn đạo Đông Phong bay lơ lửng trên không trung.
Bởi vì hắn nhìn thấy răng nanh phân thân lấp lánh linh quang trên cổ của Phệ Kim Hổ: “Chúng ta cũng coi như luận bàn, ngươi dùng cái này có coi như gian lận không?” Từ Phàm nhàn nhạt nói.
“Ta du lịch Tu Tiên giới Nhân Tộc không có đối thủ, chỉ chịu thiệt trong tay ngươi.”
“Sau này, tất nhiên ngươi cũng là kẻ địch lớn nhất của ta, bây giờ trả giá chút đại giới giết chết ngươi cũng không lỗ.” Trong giọng nói của Phệ Kim Hổ có một tia sát ý.