Chương 534: Tâm cường giả
Chương 534: Tâm cường giả
Từ Phàm nghe được lời Phệ Kim Hổ nói, lập tức nở nụ cười.
“Tới tới tới, mau kêu phân thân cha ngươi ra đây, tiêu diệt một vùng Nhân tộc chúng ta đi.”
“Để ta xem, tâm cường giả mà ngươi du lịch Tu Tiên giới Nhân tộc ngưng tụ được, chỉ là một viên tâm đê hèn như vậy.”
“Kêu phân thân cha ngươi ra, tiêu diệt chúng ta, cả đời này ngươi cũng chỉ có một trình độ đến thế.”
“Biết vì sao Kim Sí Đại Bàng có thể thống lĩnh Yêu tộc các ngươi sao?”
“Bởi vì hắn là một cường giả, có tâm cường giả. Mỗi một lời nói mỗi một hành động, tất cả đều thể hiện uy nghiêm với Yêu tộc các ngươi. Mỗi một câu nói được nói ra, vạn tộc Yêu giới, không dám không theo!”
Con rối Hợp Thể Kỳ nhìn Phệ Kim Hổ giảng giải một trận.
Mà Từ Phàm ở Ẩn Linh Môn phía xa lặng lẽ lấy ra ngọc phù phân thân do Nguyên Viêm tôn giả để lại, sử dụng cấp thấp, không thể lại dùng cấp cao.
Phệ Kim Hổ nhìn con rối suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Tâm cường giả sao?”
Hắn vẫn luôn so sánh độ cao tương lai của mình với Yêu Đế Kim Sí Đại Bàng, người hắn từ nhỏ hướng tới nhất, sùng bái nhất cũng là Yêu Đế Kim Sí Đại Bàng.
Những lời vừa rồi của Từ Phàm khiến hắn nhớ lại cảnh chính mình nhìn thấy Kim Sí Đại Bàng khi còn bé kia. Ba vị Vô Địch Yêu Tôn cao quý nhất trong tộc, trước mặt Kim Sí Đại Bàng cũng phải cúi những chiếc đầu cao quý kia xuống, lộ ra vẻ hèn mọn.
“Các ngươi rất may mắn, những lời vừa rồi kia đã thức tỉnh ta, người điều khiển con rối sau lưng, ngươi tên gì?”
Phệ Kim Hổ không có sát ý như vừa rồi, lại khôi phục loại khí thế hổ tiếu thiên hạ như vừa nãy.
“Kiếm Vương Tông, Diệp Tiêu Dao.”
Giọng Từ Phàm vang lên.
“Diệp Tiêu Dao phải không? Ta đã nhớ kỹ.”
Phệ Kim Hổ nói xong, để lại tiên khí và hai món đạo khí đứng đầu, sau đó hóa thành một đạo kim quang bay về nơi xa.
Lần này ngược lại là Từ Phàm sững người.
“Ngươi người này đi cũng quá dứt khoát rồi. Ta còn chưa kịp phát lực, vừa mới mở miệng thuẫn ra thôi mà.” Từ Phàm có chút chưa thoả sức nói.
“Thế nhưng tiên khí này nói cho liền cho, cũng coi như là đại nhân vật.”
Tiên Linh Đạo Bàn tự động lơ lửng trong tay con rối.
“Chủ nhân, có thể dùng Tiên Linh Đạo Bàn này tăng tải lên Tụ Linh trận hộ tông trên Ẩn Linh đảo.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Sau khi tăng tải sẽ có hiệu quả gì?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Tiên Linh Đạo Bàn có thể ngưng tụ tiên linh chi khí, nhưng tiên linh chi khí không có môi trường đặc biệt sẽ bị phân hoá thành linh khí ngũ hành bản nguyên.”
“Tăng tải lên Tụ Linh trận của tông môn, có thể tăng trình độ của Ẩn Linh đảo lên tới loại trình độ như nguyên giới kia, nhưng hàng năm chỉ có thể có thời gian tầm một tháng.” Bồ Đào giải thích.
“Thời gian một tháng cung cấp cho hơn mười vạn người, linh khí ngũ hành bản nguyên vốn đã rất xa xỉ.” Từ Phàm gật đầu nói.
Lúc này, Trảm Linh mang theo mọi người đi vào trong phòng bên cạnh Từ Phàm.
“Đại trưởng lão, hôm nay ta xem như được mở mang kiến thức rồi.” Trảm Linh sợ hãi than.
Hôm nay hắn được xem trận chiến này mới cảm thấy chiếc đùi hắn đã ôm được này rốt cuộc là to đến bao nhiêu.
Đồng thời cũng đang tự hỏi một vấn đề, sau này mình có phải nên cố gắng thêm một chút không, tranh thủ không bị chiếc đùi này vứt bỏ.
“Sư phụ, đây chính là trạng thái tối chung cực của ngũ hành thần thông sao?” Từ Cương kích động nói.
Lúc chiến đấu, một viên quang đoàn trắng đen xen kẽ bộc phát ra uy lực kia, trong mắt hắn chính là cảnh tượng đẹp nhất trên thế giới.
“Lúc này mới tới đâu, sau thần thông này có vô tận đạo, ngươi cứ chậm rãi truy tìm. Con đường phía trước vi sư đã vì ngươi trải tốt rồi.” Từ Phàm cười nói.
Hai món đạo khí đứng đầu vẫn còn ở nguyên tại chỗ kia hóa thành hai đạo lưu quang đi vào trong cơ thể Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ.
“Hai món đồ tốt này vừa vặn cho các ngươi, sau này đỡ phải luyện chế ra cho các ngươi.” Từ Phàm nói.
Hai món đạo khí đứng đầu do Phệ Kim Hổ để lại kia, dù là lấy ánh mắt của Từ Phàm đến phân xét, cũng đều coi như là tinh phẩm hiếm thấy.
“Sư phụ, ta đã có bốn thanh đạo khí linh kiếm, thanh này thật sự là không dùng đến, vẫn là để cho sư tỷ dùng đi.” Vương Hướng Trì nói, muốn đưa đạo khí đứng đầu linh kiếm kia cho Từ Nguyệt Tiên.
Bị Từ Phàm trực tiếp áp xuống.
“Bảo ngươi cầm thì cứ cầm, nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Thanh đạo khí linh kiếm này và công pháp thần thông ngươi đang tu hành tương xứng. Trước tạm dùng, đến khi ngươi đến Đại Thừa Kỳ, vi sư trực tiếp đổi tiên khí cho ngươi.”
“Ngươi muốn đưa cho sư tỷ ngươi? Sư tỷ của ngươi bây giờ không thiếu nhất chính là loại đồ vật này.” Từ Phàm nói.
“Vậy thanh đạo khí linh kiếm này ta trước nhận vậy.”
Vương Hướng Trì có chút không tình nguyện thu nhận lấy, kỳ thật hắn càng thích dùng đạo khí linh kiếm do Từ Phàm luyện chế ra. Đó thật sự hoàn toàn là vì mình lượng thân luyện chế, sử dụng trơn tru không gì sánh được.
Bây giờ có thanh đạo khí linh kiếm này, không biết lần tiếp theo mình lấy được đạo khí linh kiếm do sư phụ hoặc là phân thân sư phụ luyện chế là lúc nào?
Khác biệt trong chuyện này chính là, Lý Tinh Từ biểu hiện rất bình tĩnh, không có bao nhiêu khước từ, trong mắt chỉ có vẻ cảm kích.
“Đại trưởng lão, ngươi còn thu đồ đệ không? Loại chuyển linh trùng tu kia ấy?” Trảm Linh hâm mộ hỏi.
Phải biết, kia chính là đạo khí đứng đầu, dù cho pháp bảo chính mình sử dụng lúc đỉnh phong cũng không chỉ kém hơn một chút so với nó.
“Trảm Linh trưởng lão nói đùa, ta thu đồ đệ chỉ thu từ mười hai tuổi trở xuống.” Từ Phàm cười từ chối nói.
“Vậy được rồi.” Trảm Linh có chút thất vọng nói.
Lúc này Từ Phàm phát hiện Từ Nguyệt Tiên có chút khác thường.
“Nguyệt Tiên, sao vậy?” Từ Phàm hỏi.
“Sư phụ, ngươi xem nơi đó ~” Từ Nguyệt Tiên nói, chỉ về khoảng không phía sau Từ Phàm.
Đám người nhìn theo hướng Từ Nguyệt Tiên chỉ ra.
“Cũng không có dị tượng gì mà?” Từ Cương nói.
Lúc này vẻ mặt Từ Phàm có chút không giống vậy, giống như là đã phát hiện lòng người.
“Linh giác của Nguyệt Tiên đúng là càng ngày càng nhạy bén. Ta cũng không phát hiện ra, nơi này lại còn có một di tích không gian.” Từ Phàm khen ngợi nói.
“Vì sao ta nhìn không ra?” Trảm Linh có chút kinh ngạc hỏi.
Một luồng linh khí nhỏ bé bắt đầu ngưng tụ trong tay con rối, chỉ trong chốc lát đã biến thành một bộ kính mắt.
“Trảm Linh trưởng lão, ngươi đeo lên là có thể nhìn thấy tượng đồ do linh khí hình thành.” Con rối nói.
“Chẳng cần phải nói. Đổi Linh Nhãn Thuật do sư phụ tự mình sáng tạo, phát hiện nơi đó thật sự có một chút dị dạng.” Từ Cương nói.
Trảm Linh đeo lên tượng kính mắt do linh khí hình thành của Từ Phàm đưa tới.
“Quả thực là không bình thường, một tia linh khí nhỏ xíu kia đã thay đổi có quy luật như thế.” Trảm Linh nhìn về phương hướng Từ Nguyệt Tiên đã chỉ ra nói.
“Nguyệt Tiên, ngươi đi xem một chút bên trong là cái gì?” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh sư phụ, việc này ta nắm chắc nhất ~” Từ Nguyệt Tiên cười nói, lập tức một cái phân thân từ bản thể nàng bay ra.
Đám người nhìn phân thân của Từ Nguyệt Tiên kia dùng ra các loại thám linh chi thuật, các loại thần thông phá giải pháp trận.
Thần thông thăm dò Ngũ hành linh lực, thần thông thăm dò linh quang, thần thông thăm dò thượng thần, thần thông thăm dò âm luật…
“Thủ pháp thật chuyên nghiệp. Lúc tuổi trẻ ta cũng đã từng có một khoảng thời gian ngắn làm tầm bảo giả, chỉ biết thần thông thăm dò Ngũ hành linh khí và thăm dò linh quang ~” Trảm Linh nói.
“Vậy khoảng thời gian Trảm Linh trưởng lão làm tầm bảo giả nhất định là không dài đâu nhỉ?” Từ Phàm cười hỏi.
“Chỉ làm khoảng năm mươi năm, không còn gì thú vị nữa nên ta quay về Thiên Ma Tông, cảm thấy vẫn là chém chém giết giết thú vị hơn nhiều.” Trảm Linh sờ râu quai nón cười nói.
Lúc này phân thân kia của Từ Nguyệt Tiên thấy dùng các loại thần thông thăm dò đều tìm không thấy lối vào, bắt đầu xuất ra các loại pháp bảo chuyên nghiệp, các loại thao tác, khiến cho người ta có một loại cảm giác không hiểu gì nhưng cũng thấy rất lợi hại.