Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 546 - Chương 546: Đều Là Người Một Nhà.

Chương 546: Đều là người một nhà. Chương 546: Đều là người một nhà.

“Ngươi phàm là coi trọng tiểu muội ta, vậy quá trình gấp rút lên dường này ta cũng sẽ không nhàm chán.” Thiết Tháp thầm nghĩ nói.

Dựa theo lối suy nghĩ ban đầu của hắn, hẳn là tiểu muội và Hàn Phi Vũ kết làm đạo lữ, sau đó trong cái quá trình khá dài này sinh một đứa bé.

Nếu như tất cả thuận lợi, cháu ngoại của mình hắn đang là Trúc Cơ kỳ, có thể bay đầy trời.

Chỉ tiếc hết thảy đều không thuận lợi.

Thiết Tháp nghĩ tới đây thở dài một hơi.

“Đại ca, đang ăn cơm đấy, ngươi than thở cái gì?” Thiết Lam bưng một bàn thịt dài thạch anh đi tới nói.

“Không có việc gì, chỉ là cảm thấy chỉ có ba người chúng ta, hơi ít người, có chút cơ đơn tịch mịch mà thôi.” Thiết Tháp hàm ý mpos.

Thiết Lam sắc mặt đỏ bừng, quay lại tiếp tục làm đồ ăn theo thực đơn, mà Hàn Phi Vũ chỉ bình tĩnh dùng bữa, lời tương tự nghe nhiều, cũng đã miễn dịch.

“Thiết đại ca, con đường quay về tông môn này của ta quá dài, các ngươi xác định vẫn muốn đi cùng ta sao?”

“Hiện tại cũng đã hơn 60 năm rồi.” Hàn Phi Vũ nói, hắn biết rõ đường quay về tông môn có khả năng là một trăm năm, hắn không muốn liên lụy đôi huynh muội này.

“Ngươi đang nói cái gì vậy? Có phải ngươi đang ghét bỏ bọn ta?” Thiết Tháp trợn tròn đôi mắt to nhu chuông đồng nói, trong giọng nói mang vẻ tức giận.

“Dĩ nhiên không phải, ta chỉ là đang nghĩ, nếu như đã nhận được tín hiệu tiên thành băng cảnh, chứng minh chúng ta không cần nhiều thời gian nữa là có thể truyền tống qua đó.”

“Nghe nói nơi đó có vài tôn giả trấn thủ, sẽ không giống Tiên thành Băng Uyên dễ dàng bị phá như vậy, các ngươi ở lại nơi đó cũng có thể vượt qua cuộc sống yên bình.” Hàn Phi Vũ vội vàng nói, hắn là thành tâm vì hai huynh muội này tốt.

Thậm chí đã âm thầm chuẩn bị xong trước lễ vật tặng đôi huynh muội này khi chia tay, cam đoan bọn họ không phải lo đến việc tu luyện giai đoạn sau.

Một bàn tay lớn nặng nề đập vào vai Hàn Phi Vũ.

“Từ huynh đệ, ngươi có nhận người đại ca là ta hay không?” Thiết Tháp nghiêm túc nói.

“Ta đương nhiên nhận, đoạn đường này chúng ta trợ giúp lẫn nhau, các ngươi lại là ân nhân cứu mạng của ta, ta đương nhiên nhận người đại ca này.” Hàn Phi Vũ cũng long trọng hồi đáp.

“Ta cùng Thiết Lam tại vực Cực Bắc này cũng không có người thân nào, về sau chúng ta chính là một người nhà.”

“Ngươi đi nơi nào, nhóm chúng ta đi nơi đó, đừng nói với ta có bao nhiêu khó bao nhiêu xa, dù là chân trời, nhóm chúng ta cũng đi theo ngươi.” Thiết Tháp nói.

“Đường về nhà này của ta, có thể là 200 năm, có thể là 300 năm. . .”

“Cho dù là 1000 năm 2000 năm, hai huynh muội chúng ta cũng đi theo ngươi.”

“Đến thời điểm ngươi chê bọn ta phiền phức, ngươi nói một tiếng, ta và tiểu muội sẽ tự biết rời khỏi.” Thiết Tháp đánh gãy lời nói của Hàn Phi Vũ.

Hắn hiểu tính cách của tiểu mội, phàm là xác định một người thì sẽ không rời khỏi, vậy người làm đại ca như hắn đương nhiên sẽ không kéo chân tiểu muội rồi.

Dựa theo suy nghĩ của Thiết Tháp, ở chung thời gian dài, lâu ngày sinh tình, đã không sinh tình, vậy chứng minh thời gian không đủ dài.

“Đại ca, cám ơn các ngươi đi theo.” Hàn Phi Vũ cảm kích nói, đoạn đường xa xôi này của hắn, đích xác cần có người bồi bạn.

Trong quyển tập khi ra ngoài tông môn từng nói, nếu như cần một hành trình mạo hiểm với thời gian dài, vậy thì tạo thành một tiểu đội là lựa chọn tốt nhất, điều kiện tiên quyết là với người tổ đội với ngươi. Xác định có thể đồng cam cộng khổ với ngươi.

Trước đó hắn từng nghi tìm một tiên thành để tu luyện trước, đợi đến sau khi cấp bậc cao rồi thì mới quay lại tông môn, nhưng một loạt chuyện xảy ra gần đây, khiến hắn hiểu rõ, đằng sau không có một tòa núi dựa vững chắc, ở đâu cũng không ăn toàn.

Cho nên hắn đặc biệt nhung nhớ thời gian trong tông môn, ngoại trừ ngẫu nhiên sợ hãi đại cơ duyên nghịch thiên Hồ Lô Bích Ngọc bị người khác phát hiện, thời gian còn lại là những ngày tháng hài lòng nhất thỏa mái nhất mà hắn từng trải qua.

“Nói gì vậy chứ? Đều là một người nhà.” Thiết Tháp cười ha hả nói.

Vào thời điểm này, Thiết Lam lại bưng một chậu rau xanh xào linh thái tâm..

“Đây là món ăn cuối cùng.”

“Các ngươi vừa rồi nói gì vậy? Cười vui vẻ như thế.” Thiết Lam nói.

“Hàn huynh đệ đang kể một chút chuyện vui hồi trước trong tông môn của hắn.” Thiết Tháp vừa cười vừa nói.

“Vậy Từ đại ca có thể kể cho ta nghe một chút không? Rất ít nghe ngươi kể chuyện trong tông môn.” Thiết Lam tò mò nói, nàng rất muốn biết rõ vị này chuyện trước kia của người trong lòng.

“Trong tông môn ta có một người anh em tốt, tên là Kiếm Vô Cực, trước kia chúng ta cũng là. . .”

Hàn Phi Vũ trong lúc rảnh rỗi bắt đầu nói về những chuyện lý thú trong tông môn hồi trước.

. . ……

Ẩn Linh môn, Từ Phàm lại để cho tạm thời phân thân thay thế hắn luyện chế pháo quỹ đạo, chân thân bắt đầu thành cá ướp muối.

Hắn phát hiện phân thân tạm thời càng ngày càng thuận tiện , cho nên nhân thời gian luyện khí tăng cường một phen thần thông của phân thân tạm thời.

Hiện tại hắn tách phân thân tạm thời ra, đã có thể làm cá ướp muối nửa tháng.

Bên hồ Linh Dịch Thiên Thanh, Từ Phàm đang tâm sự cùng một quả trứng rồng.

“Ngươi rảnh rỗi cũng đừng có so độ cứng của vỏ trứng với mấy quả trứng rồng khác chứ, vạn nhất đụng nát làm sao bây giờ?” Từ Phàm nhìn quả trứng rồng ký kết thệ ước với hắn, kiên nhẫn dạy bảo.

Lúc này trứng rồng đứng trước người Từ Phàm, ngang ngược nhảy lên xuống hai cái, trực tiếp đập cho cái sàn bằng đá phía dưới lộ ra một cái lỗ, để bày tỏ hắn rất cứng.

“Vậy vạn nhất ngươi đụng hỏng những quả trứng rồng khác thì phải làm sao bây giờ?” Từ Phàm còn nói thêm.

Lúc này trứng rồng nhảy bật lên, một đầu đâm vào trong hồ Linh Dịch Thiên Thanh.

Sau đó, một quả trứng rồng vỏ xanh khác đang bơi trong hồ Linh dịch, trực tiếp bị húc lên trời, sau đó nặng nề rơi xuống trước mặt Từ Phàm.

Lại mở rộng cho cái hố vừa nãy.

“Đây chính là kết quả ngươi dạy dỗ, sao có thể bật lại như thế?” Từ Phàm cau mày nhìn Thiên Cát Quy nói.

“Ô ô ~” Thiên Cát Quy ngẩng đầu nhìn Từ Phàm.

“Đây coi là chuyện tốt gì chứ? Chỉ biết gây phiền cho ta, một chút cũng không giống một đứa trẻ ngoan.” Từ Phàm giáo huấn.

Sau đó Thiên Cát Quy dùng ánh mắt như nhìn đồ đần nhìn Từ Phàm.

“Ô ô ( Nó thế nhưng là linh thú chứa huyết mạch Chân Long, tại sao muốn để nó trở thành một đứa trẻ ngoan chứ? ) “

Bên trong tiếng kêu của Thiên Cát Quy có chút không hiểu, mặc dù hắn không muốn động, nhưng là hắn biết rõ những linh thú khác khi còn nhỏ càng hoạt động nhiều càng tốt.

“Ta so đo với một con rùa đen như ngươi làm gì chứ?” Từ Phàm bị hành vi của mình làm cho tức cười.

“Về sau ta sẽ cho người chuyên môn trông nom quả trứng rồng này, ngươi chỉ cần đến đây kể chút chuyện là được.” Từ Phàm nói.

Hắn cảm giác cái này mấy quả trứng rồng nếu còn bị Thiên Cát Quy dạy dỗ như thế vậy thì phế rồi.

“Ô ô ( Ta cũng đang không muốn quản, về sau có thể nghỉ ngơi thêm chốc lát. ) “

Thiên Cát Quy nói rồi chậm rãi đứng dậy đi về phía hồ Linh Dịch.

“Bồ Đào, về sau phái một con rối, chuyên môn giáo dục mấy quả trứng rồng này, Đạo đức, trí tuệ, thể chất, sắc đẹp toàn diện phát triển khỏe mạnh.” Từ Phàm phân phó nói.

“Tuân mệnh.” Bồ Đào thanh âm vang lên.

Từ Phàm nhìn sáu quả trứng rồng đang chơi đùa bên trong hồ Linh Dịch, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, sáu quả trứng rồng kia bị một lực lượng vô danh dẫn dắt, tất cả đều đi tới trước mặt Từ Phàm.

“Được rồi, hôm nay để ta kể chuyện xưa cho các ngươi ~” Từ Phàm thân thiết hòa ái nói.

Sáu quả trứng rồng liên tục nhảy lên, biểu thị tuyệt vời.

Cuối cùng Từ Phàm bắt đầu tiến hành dạy trứng, giảng giải một đứa trẻ ngoan thì phải như thế nào, như thế nào mới có thể để cho bố mẹ yên tâm.

Sau khi trải qua một hệ liệt cố gắng của Từ Phàm, sáu quả trứng rồng rốt cuộc ý thức được sự khác biệt giữa đứa trẻ ngoan vè đứa trẻ hư, sau đó vui vẻ làm đứa trẻ hư.
Bình Luận (0)
Comment