Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557: Mở Ra Một Lối Đi Khác

Chương 557: Mở ra một lối đi khác Chương 557: Mở ra một lối đi khác

Lại là một ngày nhàn rỗi, Từ Phàm đang nằm trôi nổi bồng bềnh trên cái hồ lớn hàng vạn dặm.

Trước mắt Từ Phàm là một quầng sáng, trong quầng sáng là cấu trúc của con rối.

“Đúng là hao tâm tổn trí, cho dù linh hồn xuất khiếu bám vào con rối này thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đến trình độ luyện chế đỉnh cấp đạo khí.” Từ Phàm gãi đầu nói, kết cấu của con rối này là phiên bản tối ưu nhất của con rối luyện khí mà hắn nghĩ ra.

“Hiện tại muốn đột phá thì cần phải có một loại Linh Khoáng kiểu mới mà hắn chưa biết, loại mà có thể hoàn toàn bắt chước trạng thái của Hợp Thể kỳ, đồng thời khiến Tiên Văn truyền đi một cách hoàn chỉnh.”

“Chi bằng thôi diễn ra một tòa pháp trận kiểu mới.” Từ Phàm hơi nhức đầu nói.

“Bồ Đào, ngươi có kiến nghị gì không?” Từ Phàm thuận miệng hỏi.

“Nếu như bắt buộc thì có thể dùng thủ đoạn của ma tu.” Giọng nói của Bồ Đào vang lên, trong đó có chút ý thăm dò.

“Không để lại di chứng, an toàn, khỏe mạnh, toàn diện, là quy tắc làm việc từ xưa đến nay của ta.”

“Nếu ta muốn thì còn có thể chờ tới bây giờ hay sao?” Từ Phàm nói.

“Xem ra món đồ chơi này không giống với dự đoán của ta, không tốn mấy chục năm thì không làm ra được.”

Từ Phàm nói, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, con rối trong màn sáng lập tức tách rời, hóa thành từng linh kiện một, cuối cùng trở về trạng thái Linh Khoáng.

Đúng lúc này, trên bầu trời xẹt qua bóng độn quang, đồ đệ ký danh vừa mới thu của Từ Phàm là Trương Đại Khí tay cầm một thanh linh kiếm đi đến bên người Từ Phàm.

“Sư phụ, đây là linh kiếm được luyện chế dựa theo yêu cầu của người, xin người kiểm tra.” Trương Đại Khí cung kính nói, trong ánh mắt để lộ ra tia cuồng nhiệt.

Từ Phàm phất tay, linh kiếm trong tay Trương Đại Khí bay thẳng ra rồi đâm vào trong hồ lớn vạn dặm.

Trong lúc Trương Đại Khí đang thấy khó hiểu.

Một thân ảnh Thủy Linh thú tay cầm linh kiếm được ngưng tụ từ lượng lớn nước hồ và thủy linh khí xuất hiện phía bên trên mặt hồ.

Sau đó hồ lớn vạn dặm rẽ ra một luồng sóng lớn, một con cự thú hình thành từ quặng Linh Thiết dước đáy hồ xuất hiện trên không trung.

Sau đó hai con linh thú đồng thời vọt về phía đối phương, chiến đấu hết sức căng thẳng.

“Ngươi đoán xem ai sẽ chiến thắng?” Từ Phàm cười hỏi.

“Đồ đệ chọn thủy linh thú, trong tay nó cầm linh kiếm hợp kim do đồ nhi luyện chế, trên phương diện chiến lược sẽ chiếm ưu thế hơn một chút.”

“Thủy và Kim không tương khắc, linh lực sư phụ sử dụng ban nãy cũng bình thường.” Trương Đại Khí suy nghĩ thêm một chút nói.

Cuộc chiến bắt đầu, quả nhiên thủy linh thú hơi chiếm thượng phong, trong tay cầm linh kiếm hợp kim do Trương Đại Thế luyện chế đã nằm ở thế bất bại.

Từ Phàm không quan tâm chiến trường, hắn chỉ nhìn chòng chọc quầng sáng trước mắt, bắt đầu đổi một cách khác cấu tạo lại con rối luyện khí.

Không bao lâu sau chiến đấu kết thúc, linh kiếm lại trở về trong tay Trương Đại Khí.

“Nhìn kỹ xem có chỗ nào khác biệt không?” Từ Phàm hỏi.

“Bị mài mòn một chút, thoáng tu bổ là được.” Trương Đại Khí cẩn thận quan sát linh kiếm, nói.

“Trở về lại đi lĩnh một ít Linh Thiết Hợp Kim trong nhà kho bảo vật, thanh linh kiếm này của ngươi tuy là xuất sắc nhưng vẫn chưa hoàn toàn phát huy được đặc tính của Linh Thiết Hợp Kim.”

“Đây là đề bài đầu tiên vi sư đặt ra cho ngươi, đến khi nào linh kiếm không có tổn hại gì sau khi hai con linh thú chiến đấu thì coi như ngươi qua cửa ải đầu tiên.” Từ Phàm nói.

Trương Đại Khí vừa muốn mở miệng thỉnh giáo thì đã bị Từ Phàm giành nói trước: “Trước tiên cứu suy ngẫm đi đã, ngẫm không ra thì lại đến tìm ta.”

“Tuân mệnh sư phụ.” Trương Đại Khí cầm linh kiếm rời đi.

Lúc này đột nhiên trong đầu Từ Phàm hiện lên một vệt sáng.

“Vì sao phải là con rối? Nếu như đổi thành một loại linh thể thì có thể đơn giản hơn chút hay không?”

Từ Phàm nghĩ tới đây, nháy mắt trong đầu đã mở ra một mạch suy nghĩ mới.

“Bồ Đào, Ngũ Tinh Bản Nguyên mỗi loại lấy cho ta một phần.” Từ Phàm nói, trong giọng nói mang theo hưng phấn, giống như là đã tìm được cách giải một đề khó.

Năm loại linh quang với màu sắc khác nhau xẹt ngang qua không trung, hóa thành năm thốc căn nguyên linh khí trôi lơ lửng trước người Từ Phàm.

Từ Phàm hai tay kết ấn, năm đoàn căn nguyên linh khí ngũ hành dung hợp lẫn nhau, biến đổi lẫn nhau.

Chỉ chốc lát sau, một nam tử có vẻ ngoài giống hệt Từ Phàm xuất hiện trước mặt hắn.

“Vì thần thông còn hạn chế, hiện tại ta chỉ có thể ngưng tụ linh thể Hóa Thần Kỳ, chẳng qua cũng không sao cả, nếu như thực nghiệm thành công ắt sẽ có cách tăng cường tu vi của linh thể.”

Lúc này, một trăm con rối Hợp Thể kỳ xuất hiện trên không trung, bao quanh bảo vệ Từ Phàm.

Lại có con rối đưa tới các loại Linh Khoáng đã được tinh luyện, từ loại quặng Linh Thiết cơ bản nhất đến Linh Khoáng cấp bậc tiên khí cao nhất, loại nào cũng có.

Phân thân số hai bay tới.

Vừa nhìn tư thế này hắn liền biết Từ Phàm muốn làm gì.

“Sáng tạo ra hoàn cảnh tuyệt vời nhất để thần hồn du lịch.” Phân thân số hai nói.

“Không hổ là phân thân của ta, cố lên!” Từ Phàm hài lòng nhìn phân thân số hai.

“Chỉ là tiện tay thôi, cố cố cái beep.”

Trong tay phân thân số hai xuất hiện một nắm bột phấn màu vàng, hắn trực tiếp hất lên không trung.

Sau đó, bột phấn màu vàng bộc phát ra kim quang mãnh liệt, chúng dựa theo một loại quy tắc nào đó tạo thành một trần pháp kì diệu bao quanh Từ Phàm trong phạm vi một dặm.

Trong nháy mắt Từ Phàm có cảm giác thần hồn của mình muốn bay ra ngoài.

“Gần đây dành chút thời gian chúng ta cộng hưởng một lát, nhiều năm như vậy chưa đồng bộ, thật đúng là có chút chênh lệch.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.

“Ngươi không sợ đau là được, còn nữa, ta không muốn cộng hưởng ngươi, ta không có hứng thú với những loại thần thông mà ngươi suy diễn ra kia.” Phân thân số hai nói xong liền rời đi.

Từ Phàm nhìn về hướng phân thân số hai rời đi, nở nụ cười.

Sau đó, sau khi pháp trận này hoàn toàn vận chuyển, thần hồn Từ Phàm xuất khiếu, bám lên linh thể do căn nguyên linh thể ngũ hành ngưng tụ mà thành, một ngọn linh hỏa xuất hiện trong tay linh thể Từ Phàm, sau đó trong một đống Linh Khoáng bay tới mấy khối Linh Thiết Hợp Kim.

Không qua bao lâu, một linh kiếm bảo khí cấp ba màu đen tuyền xuất hiện giữa không trung.

“Cũng tạm, thuận tiện hơn con rối luyện khí, phương hướng này có thể đi tiếp.”

Linh thể Từ Phàm nhìn linh kiếm màu đen trong tay, nói.

“Luyện chế vài món đạo khí chuyên để tăng cường linh thể, lại ưu hóa thần thông được ngưng tụ bởi linh khí một phen.”

“Tranh thủ trong vòng sáu mươi năm làm ra con rối cấp bậc Đại Thừa đầu tiên trong tông môn.”

Từ Phàm nói vậy, trong nháy mắt dâng lên ý chí chiến đấu.

Hắn hiểu được, chỉ cần phá được cửa ải khó khăn này, về sau hắn có thể tự do ăn không ngồi rồi trong một thời gian tương đối dài.

Từ Phàm nghĩ tới đây, cảm giác máu cả người đều sôi sùng sục lên.

“Số một, số hai, các ngươi tới đây cho ta, chúng ta cùng nhau bàn kế hoạch lớn!” Từ Phàm truyền âm nói.

“Cùng nhau bàn kế hoạch lớn gì? Vừa hoàn thành xong một việc, không thể nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?” Phân thân số một không vui nói.

“Ngươi cũng đã nghỉ ngơi mấy tháng rồi, đây là lúc đứng lên cống hiến cho tông môn.”

Linh thể Từ Phàm vừa nói vừa lấy ra thanh linh kiếm màu đen vừa luyện chế.

Số một, số hai đều thuộc hàng Luyện Khí Tông Sư đỉnh cấp, chỉ nhìn lướt qua là có thể hiểu ra càn khôn ẩn chứa bên trong linh kiếm.

“Vẫn kém chút, chẳng qua thao túng dễ hơn so với thao túng con rối luyện khí.” Phân thân số một nói.

“Vừa hay trong tông môn cũng có Linh Khoáng cấp bậc tiên khí, ba người chúng ta cùng nhau ra tay luyện chế, chỉ cần nửa năm thời gian là xong.” Phân thân số hai nói.
Bình Luận (0)
Comment