Chương 556: Coi thường nhau
Chương 556: Coi thường nhau
Đạo khí mà Từ Phàm luyện chế cho Bàng Phúc, ba chiếc thì có hai kiện là giới chỉ, chính là cái loại đeo trên tay đặc biệt dễ thấy kia.
Mà khí tức đạo khí phát tán ra lại dày đặc một cách bất thường, có phải vẫn còn sẽ có sóng tiên văn tràn ra hay không.
“Đại trưởng lão nói như vậy, ta liền nhận vậy.” Bàng Phúc đầu tiên là đem hai cái nhẫn kia đeo tại lên tay.
“Vậy mới đúng chứ, bây giờ ngươi chính là hình ảnh mà Ẩn Linh Môn chúng ta dùng để đối ngoại, có đồ vật gì tốt nhất định phải cho ngươi dùng trước tiên.” Từ Phàm vỗ Bàng Phúc bả vai vừa cười vừa nói.
Hai người lại hàn huyên một hồi, thẳng đến khi linh khoáng trong kho không gian Số hiệu Xà Linh được dỡ ra toàn bộ, Bàng Phúc lại muốn cáo lui, bước vào hành trình vực Cực Không.
Ngay vào lúc rời đi, Bàng Phúc vỗ đầu một cái, bay về hướng số hiệu Xà Linh, chỉ chốc lát sau dẫn một người thanh niên đi tới trước mặt Từ Phàm.
“Đại trưởng lão, đây chính là vị thiên tài cược kỳ có thiên phú luyện khí mà ta gặp được ở tiên thành Thủy Vân, xin ngài nhận hắn làm đồ đệ.” Bàng Phúc long trọng hành lễ nói.
Người thanh niên kia cũng quỳ xuống, liền muốn dập đầu về phía Từ Phàm.
Từ Phàm đưa tay lên, ngăn thanh niên đang muốn dập đầu với hắn lại.
“Ngươi đã lên tiếng, ta liền cho hắn một cơ hội trở thành đệ tử ký danh của ta.” Từ Phàm nhìn thanh niên gật gật đầu nói.
“Ngươi tên gì?” Từ Phàm nhìn thanh niên hỏi.
“Trương Đại Khí.” Thanh niên ngẩng đầu, một đôi mắt thuần túy vô cùng đối mặt với ánh mắt của Từ Phàm.
“Tên rất hay, chỉ xem ánh mắt cũng là một mầm non tốt.” Từ Phàm có chút thưởng thức nói.
“Trong tay lão đại ngươi mang theo hai cái nhẫn, ngươi kiểm tra một chút, xem có thể mô phỏng quá trình luyện chế nó một chút hay không.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Một cái là giới chỉ thuộc tính Phong, có thể xem là đạo khí trung cấp.”
“Một cái là giới chỉ dị thuộc tính, có thể hấp thu được năng lượng Tinh Quang trong trong Vực Cực Không, chắt lọc tinh hoa của nó, truyền đến bên trong cơ thể người sử dụng, khiến cho người đó vĩnh viễn bảo trì trạng thái tinh thần tràn đầy, còn có thể bổ dưỡng linh hồn.”
“Giới chỉ thuộc tính Phong, được tạo thành từ Phong Tự Tiên Văn cơ bản nhất, phối hợp với pháp trận phù văn của nó, có thể hình thành một vòng bảo hộ đặc biệt.”
“Nếu như ta đoán không lầm, ngộ nhỡ Tinh chu gặp phải nguy hiểm, lão đại có thể dựa vào giới chỉ này, rơi xuống đại lục một cách an toàn.”
“Mặt khác phù văn pháp trận còn có rất nhiều tác dụng đặc biệt, tạm thời ta còn chưa xem hiểu.”
Trong mắt Trương Đại Khí lóe ra linh quang nhìn kỹ hai chiếc giới chỉ trong tay Bàng Phúc nói.
“Linh quáng mà giới chỉ đạo khí thuộc tính Phong linh quáng là…”
Nghe Trương Đại Khí nói, Từ Phàm bắt đầu chăm chú nhìn thanh niên trước mắt.
“Được rồi, đừng nói nữa, khảo hạch của ngươi đã thông qua.”
“Thế nhưng bây giờ ta còn có một vấn đề khác.”
“Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì? Ta sẽ không thu người có lai lịch không rõ ràng làm đồ đệ, cho dù là đệ tử ký danh cũng không được.” Từ Phàm thản nhiên nói.
“Ta là đệ tử Vân Tiêu Trương gia phụ thuộc Thiên Luyện Tông, du lịch đến Thủy Vân Tiên thành liền bị vây ở nơi đó.” Trương Đại Khí lão sư trả lời nói.
“Lão đại ngươi có Tinh chu, tại sao lại không trở về nhà?” Từ Phàm lại hỏi hắn.
“Ta là bị trục xuất ra khỏi gia tộc, trở về cũng không có ý nghĩa gì nữa.” Trương Đại Khí cúi đầu, phảng phất như đang nhớ lại những chuyện cũ.
“Ngươi thật sự muốn bái ta làm thầy.” Từ Phàm nói.
“Sau khi ta thấy được Số hiệu Xà Linh mà Đại trưởng lão cải tiến, mỗi giờ mỗi khắc ta đều muốn bái đại trưởng lão làm thầy.” Trương Đại Khí kích động nói.
“Sau khi đến Ẩn Linh Môn, ý nghĩ này của ta càng thêm kiên định.”
“Vậy thì tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử ký danh lâm thời của ta.” Từ Phàm nghĩ nghĩ nói.
“Đại trưởng lão, nếu không thì chúng ta bỏ hai chữ lâm thời đi.” Bàng Phúc thận trọng nói.
“Lúc nào thông qua khảo hạch của tông môn, thì bỏ hai chữ lâm thời đi.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, làm sao để thông qua khảo hạch tông môn?” Trương Đại Khí có chút chờ đợi không kịp.
“Ta cũng coi như phá lệ vì lão đại ngươi, bình thường khảo hạch tông môn chỉ cho phép những hài tử từ mười hai tuổi trở xuống.”
“Đa tạ đại trưởng lão.” Trương Đại Khí nói.
“Vậy thì tốt, hiện tại bắt đầu khảo hạch.” Từ Phàm nói, một ngón tay chạm vào mi tâm Trương Đại Khí.
“Đại trưởng lão, nếu Đại Khí không thông qua thì phải làm sao?” Bàng Phúc lo lắng nói.
“Vậy ta liền dạy hắn đến Luyện Khí Tông Sư rồi thôi, dù sao lúc trước Trương Đại Khí cũng cùng ngươi cùng chung hoạn nạn, ta phải cho ngươi một câu trả lời.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Vậy là tốt rồi!”
“Đương nhiên, không có việc gì vậy ta liền đi trước.” Bàng Phúc thấy Trương Đại Khí đã tiến vào trong khảo hạch tông môn, cũng yên lòng rời đi.
“Đi đi, không cần phải liều mạng như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút, nên tu luyện một chút.” Từ Phàm phất phất tay nói.
“Đa tạ đại trưởng lão quan tâm, ta đi đây ~ “
Số hiệu Xà Linh bay lên trời, bay về phía vực Cực Không.
“Gần nhất thật sự là được ông trời yêu mến, muốn cái gì tới cái đó.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Sau một canh giờ, Trương Đại Khí từ từ tỉnh lại, có chút mê mang nhìn quanh bốn phía.
Sau đó vuốt đầu, nhìn Từ Phàm nói: “Đại trưởng lão, ta thông qua khảo hạch chưa?”
Từ Phàm đặt chén trà xuống, nhìn về phía Trương Đại Khí cười nói: “Sau này ngươi sẽ là đệ tử ký danh của ta, sau khi ngươi luyện chế ra kiện đạo khí đầu tiên, ta liền nhận ngươi làm đệ tử thân truyền thứ bảy.”
“Đa tạ sư phụ, về sau ta nhất định sẽ cố gắng lĩnh hội đạo luyện khí, tranh thủ sớm ngày trở thành Luyện Khí Tông Sư,” Trương Đại Khí quỳ xuống hành lễ nói.
“Lý tưởng quá mức nhỏ bé, Luyện Khí Tông Sư chỉ là điểm xuất phát thôi.” Từ Phàm nhìn Trương Đại Khí vừa cười vừa nói.
“Trong khoảng thời gian này ngươi trước đi theo Bồ Đào học một chút lý luận luyện khí, lại vào bảo khố tông môn trong nhìn xem, học hết tất cả những phù văn tông môn có mà ngươi chưa có đi.”
“Sau đó tới chỗ này của ta nhận nhiệm vụ.”
Từ Phàm an bài cho vị đệ tử ký danh còn nóng hổi này nói.
“Tuân mệnh, sư phụ.” Trương Đại Khí kích động gật đầu nói.
“Chính sự chúng ta đã nói xong, tiếp theo nên trò chuyện một chút về việc riêng tư.”
“Loại thiên tài luyện khí như ngươi, gia tộc các ngươi vì sao lại trục xuất ngươi đi?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Nếu như không tiện nói thì thôi.”
“Cũng không phải bí mật gì, gia tộc của ta muốn ta liên hôn cùng một thế gia luyện khí khác, tạo nên cục diện liên hợp mạnh mẽ.”
“Ta không nguyện ý, đào hôn vào hôm đó, gia tộc ngại mặt mũi, thế là tuyên bố ra ngoài rằng đã trục xuất ta ra khỏi gia tộc.”
“Tộc trưởng gia tộc hạn cho ta trong vòng 500 năm không thể trở về gia tộc, chờ việc này qua đi về sau lại nói.” Trương Đại Khí nói.
Gia tộc liên hôn, không nguyện ý, cộng thêm đào hôn tại chỗ, mấy từ mấu chốt này khiến cho Từ Phàm tựa như nhớ tới cái gì đó.
Không nghĩ tới mình cao hứng thu một đệ tử lâm thời, lại còn là một nhân tài như vậy.
Từ Phàm tiếp tục dùng ánh mắt bát quái nhìn Trương Đại Khí.
“Nguyên nhân ta đào hôn, là bởi vì nữ nhân liên hôn cùng ta chẳng những luyện khí thiên phú cao hơn ta, hơn nữa còn rất bạo lực.”
“Ta sợ sau khi cưới nàng, sẽ bị áp chế toàn diện, bất lợi cho việc ta lĩnh hội đạo luyện khí.”
“Cho nên ta cắn răng, đào hôn ngay tại chỗ.”
“Thế nhưng về sau ta nghe nói, nữ nhân kia cũng đào hôn, chỉ là chuyện này do ta làm ra trước nên gia tộc nhà gái cũng liền thuận theo tự nhiên.”
Việc ầm ĩ này, hóa ra song phương các ngươi ai cũng không coi trọng ai.
Từ Phàm than thở trong lòng nói.