Chương 572: Tiểu thế giới mặt gương, khen thưởng thời gian gia tốc
Chương 572: Tiểu thế giới mặt gương, khen thưởng thời gian gia tốc
“Khiếu thẩm mỹ này, cũng gần gần giống ta.” Từ Phàm sờ cằm đánh giá từ trên xuống dưới con rối màu đen sẫm kia.
Một cây gậy lớn lại xấu vô cùng xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Nếu món pháp bảo đầu tiên ngươi dùng là cây gậy, vậy tên ngươi gọi là Ngộ Không đi.”
Từ Phàm tiến lên vỗ lên người Ngộ Không, theo đó lấy được đạo khí trong hành cung.
“Tất cả chuẩn bị đều đã làm xong, chỉ còn chờ Thiên Linh tôn giả thôi.” Từ Phàm nói.
Chẳng biết tại sao, càng tới gần lúc mật cảnh kia mở ra, Từ Phàm càng có một loại cảm giác quen thuộc.
…
Tại một nơi thần bí bên trong bí cảnh, một nam ba nữ đang nhìn Tinh Môn khổng lồ trên bầu trời chậm rãi mở ra.
“Cha, ngươi nói bên trong bí cảnh này thật sự có lối ra sao?” Vương Linh Nhi có chút chấn động nhìn Tinh Môn nói.
“Đi vào rồi có khả năng có lối ra, nhưng không đi vào, chúng ta chỉ có thể bị vây bên trong tiểu bí cảnh này.” Vương Vũ Luân nói.
Mặc dù bên trong bí cảnh không lo ăn mặc, nhưng sinh hoạt bên trong bí cảnh trong thời gian dài khiến hắn có chút áp lực.
“Tiểu không gian bí cảnh này đã không còn thứ gì tốt để lưu luyến, linh bảo linh khoáng linh dược, tất cả đều đã bị chúng ta vơ vét sạch sẽ, ở lại nữa cũng không có gì thú vị.” Vương Vũ Luân nói.
“Ta từ trên Tinh Môn này cảm nhận được một cỗ tiên linh chi khí, hẳn là Tinh Môn này thông lên thế giới Đại Thiên.” Tú Tâm cảm nhận được khí tức Tinh Môn nói.
“Chúng ta vào xem chẳng phải sẽ biết sao?” Mộ Dung Thiến Nhi nói.
Thật ra nàng có chút lưu luyến nơi này, sống ở đây có người nhà làm bạn, giống như ngăn cách với thế giới, vô cùng thân thiết thoải mái.
Ngay tại lúc này, Tinh Môn trên bầu trời đã mở rộng toàn bộ, dài rộng ít nhất cũng mấy vạn trượng.
“Chúng ta đi vào thôi, trước ngồi một linh thuyền nhỏ vào, bí cảnh này ta cảm thấy không đơn giản.”
Nhìn Tinh Môn này, Vương Vũ Luân liền biết bí cảnh này không đơn giản, chỉ với khí thế ở cửa chính, không đến Đại Thừa Kỳ cũng không dám cây ngay không sợ chết đứng đi vào.
Vương Vũ Luân thu tất cả linh thuyền mình lấy được vào trong bảo khí hành cung, trường bào mặc trên người cũng thay đổi hình dáng, mở ra hình thức chiến đấu.
Trong nháy mắt, thiếu niên đẹp trai đến vô cùng, thần vận linh tú kia lại xuất hiện.
Tú Tâm lạnh nhạt liếc nhìn Vương Vũ Luân một cái, sau đó lập tức quay đầu đi, nhịp tim có chút tăng nhanh.
“Đi thôi, tới đó chúng ta trước khiêm tốn một chút.” Vương Vũ Luân nói, lái tinh chu chở ba người bay về hướng Tinh Môn.
Trong nháy mắt khi linh thuyền của Vương Vũ Luân vừa đi vào, đám người cảm thấy như đã tiến vào một thế giới khác.
Một thế giới vô cùng kỳ dị giống như mặt gương vỡ xuất hiện trước mắt mọi người, từng tiểu thế giới được tạo thành từ từng mặt gương vỡ vụn.
“Đại đạo pháp tắc ở nơi này không đúng.” Tú Tâm cau mày nói.
Sau đó trong tay giơ lên một quang đoàn, chiếu rọi trước mặt mọi người.
“Tốc độ chảy của thời gian ở nơi này có vấn đề.” Tú Tâm nhìn vị trí mọi người đang đứng nói.
Kia là nơi dung hoà lẫn nhau giữa một mặt gương vỡ và một mặt gương vỡ khác.
“Chúng ta chỉ giới hạn toàn bộ trong một tiểu thế giới mặt gương, xem thử có phản ứng gì.” Vương Vũ Luân nghĩ một lát rồi nói.
“Được ~”
Một nam ba nữ, toàn bộ bước vào bên trong một mặt gương tiểu thế giới.
Trong nháy mắt khi toàn bộ bốn người đi vào, tất cả mặt gương bên ngoài tiểu thế giới mặt gương đều vỡ vụn, chỉ để lại tiểu thế giới mặt gương chỗ bọn họ.
Cùng lúc đó, đám người cảm giác được có một chút dị dạng, cảm thấy thời gian đang trôi nhanh lên.
“Tốc độ chảy thời gian ở nơi này đang gia tốc.” Tú Tâm nhìn một đoàn linh khí trong tay kia nói.
“Đúng, chính là loại cảm giác này, thời gian gia tốc, cảm giác sinh mệnh bị cướp đoạt.” Vẻ mặt Vương Vũ Luân nghiêm túc nói, điều này khiến cho hắn nhớ tới một lần trải qua khó chịu kia.
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết sao?” Vương Linh Nhi có chút bối rối nói.
“Yên lặng theo dõi kỳ biến, thế giới này hẳn là có quy tắc của mình, nhưng tuyệt đối không phải là nơi dồn chúng ta vào chỗ chết.” Vương Vũ Luân nói.
Hắn đã từng nghe Từ Phàm nói qua một câu, sử dụng Thời Gian chi đạo gia tốc thời gian cướp đoạt sinh cơ của tu sĩ là mua bán lỗ vốn nhất.
Quả nhiên, không đến một lát sau, tốc độ chảy thời gian ở tiểu thế giới mặt gương chỗ bốn người đã ổn định.
Cảnh vật trước mắt mọi người cũng bắt đầu lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Một bình đài khổng lồ từ từ nâng lên, phía trên được trưng bày đủ loại linh tài dị bảo.
“Tốc độ chảy thời gian gia tốc mười năm.” Vương Vũ Luân cảm nhận được tình trạng cơ thể nói.
“Cũng gần với thời gian ta tính toán, xem ra có lẽ đúng là mười năm.”
“Về phần bảo vật trên bình đài, chẳng lẽ là thế giới mặt gương này khen thưởng cho chúng ta?” Tú Tâm nhìn trên bảo vật bình đài nghi hoặc nói.
Lúc này Vương Linh Nhi đã chạy đến bên bình đài, bắt đầu xem xét những linh tài dị bảo kia.
“Cha, mẹ, sư tôn, đây đều là đồ vật bên trong, thứ đáng giá nhất chính là đạo khí linh châu này.”
Trong tay Vương Linh Nhi nâng một viên linh châu màu xanh cỡ bằng viên bi-a nói.
“Dùng thời gian đổi lấy bảo vật, cảm giác có chút thiệt thòi nhỉ.” Vương Vũ Luân cau mày nói, linh thạch pháp bảo, trọng bảo thần thông trong mắt hắn chỉ giống như mây trôi.
“Linh Nhi, tặng đạo khí linh châu này cho sư tôn ngươi đi.”
“Nàng là người thích hợp dùng đạo khí này nhất trong chúng ta.” Vương Vũ Luân nói, hắn không thể nói thứ này hắn chướng mắt.
“Linh Nhi lấy đi. Đây là một món đạo khí phụ trợ tu hành, rất có ích với ngươi.” Tú Tâm từ chối nói.
Vương Linh Nhi đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Vũ Luân, mãi đến sau khi thấy Vương Vũ Luân gật đầu mới vui vẻ nhận lấy linh châu trong tay.
“Nếu Linh Nhi đã lấy đạo khí này, vậy những món còn lại tiền bối đều lấy cả đi.” Vương Vũ Luân ra dấu mời.
“Vậy thì ta không khách khí.” Tú Tâm nói, vung tay lên một cái lấy đi tất cả linh tài dị bảo trên bình đài.
Ngay sau khi Tú Tâm thu xong tất cả bảo vật trên linh đài, thế giới trước mặt mọi người lại bắt đầu xảy ra biến hóa.
Những tiểu thế giới mặt gương vốn dĩ đã biến mất lại xuất hiện ở xung quanh, đồng thời mỗi nơi đều có cầu nối nối liền đến tiểu thế giới mặt gương chỗ bọn họ.
“Đây cũng là để cho chúng ta tiến vào tiểu thế giới tiếp theo, chúng ta trước đừng nên động, xem thử tiểu thế giới mặt gương này có thể ép chúng ta đi hay không?” Tú Tâm nhìn tiểu thế giới mặt gương biến hóa nói.
“Đúng vậy, nếu như tiến vào tiểu thế giới mặt gương tiếp theo, vậy thời gian có thể sẽ tiếp tục gia tốc, như thế sẽ gián tiếp tiêu hao tuổi thọ của chúng ta.” Mộ Dung Thiến Nhi nói.
Lúc này, Vương Vũ Luân xuyên thấu qua tiểu thế giới mặt gương nhìn về nơi xa, phát hiện đều là một mảnh trắng xóa bị sương mù che khuất.
“Nếu như ta cảm giác không sai, những tiểu thế giới mặt gương này nối liền lẫn nhau, hẳn là sẽ có mối nối liền với lối ra của tiểu thế giới mặt gương, cần chúng ta đi tìm.” Vương Vũ Luân nói.
Vương Vũ Luân vừa nói xong, tiểu thế giới mặt gương chỗ bọn họ bắt đầu thu hẹp vào trong, ép lại không gian của bốn người.
“Quả nhiên bí cảnh này sẽ không để cho chúng ta ở lại một nơi trong thời gian dài.” Tú Tâm nói.
“Vậy đổi một tiểu thế giới, không động vào khen thưởng trên bình đài này, xem thử sẽ xảy ra chuyện gì?”
Vương Vũ Luân nói xong mang theo đám người ngẫu nhiên lựa chọn một con đường, đi đến một thế giới mặt gương tiếp theo.
Bốn người đi đến trong một tiểu thế giới mặt gương khác, sau đó thời gian lại nhanh chóng gia tốc, không qua bao lâu, đám người đã tiêu hao mười một năm tuổi thọ.
Sau đó một bình đài từ từ nâng lên, phía trên là một con yêu thú Hợp Thể Kỳ vô cùng hung tàn.