Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 599 - Chương 599: Ân Oán

Chương 599: Ân oán Chương 599: Ân oán

Khi từ phạm nhìn thấy Sư Triển thì cũng hiểu mục đích đến của thuyền Tinh.

Từ Phàm cười nói: “Ngươi là trợ thủ đắc lực của Trường Ninh, theo lý, bây giờ là lúc vô cùng nở mặt mũi, ngươi đến chỗ ta làm gì?”

Sư Triển khóc cười nói: “Làm gì tốt như trưởng lão nói.”

Từ Phàm liếc nhìn Sư Triển: “Gần đây, tốc độ ngưng tụ khí vận công đức bên này của ta ngày càng nhanh, xem ra sự phát triển của vương triều Cửu Phượng đã không cần ta giúp nữa.”

Sư Triển biết ơn nói: “Nhưng không có sự giúp đỡ của đại trưởng lão, vương triều Cửu Phượng không có quy mô như ngày hôm nay.”

Từ Phàm tùy ý nói: “Chỉ là giao dịch xong rồi, không có gì đáng nói.”

Trảm Linh nghiêm túc nói: “Giao dịch là giao dịch, lúc đầu là ngươi giúp Trường Ninh, đây là tình cảm.”

Từ Phàm hỏi: “Được rồi, đừng nói nhiều vô ích, lần này ngươi đến làm gì?”

Sư Triển nói rồi lấy ngọc giản đưa cho Từ Phàm: “Qua thăm đại trưởng lão, thuận tiện dẫn theo Trường Ninh đến hỏi thăm, hắn có nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Trong lòng Từ Phàm lướt qua tấm ngọc giản, biểu cảm bắt đầu thay đổi.

Qua một lúc từ phàn nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thú vị, là người làm việc lớn.”

Sư Triển ở bên cạnh im lặng không nói, trên mặt không có biểu cảm gì!

Sư Triển lại trực tiếp đưa ngọc giản cho Từ Phàm.

Từ Phàm cười nói: “Ta đều ở đây trả lời vấn đề của Nữ Đế, ngươi cầm về cho hắn xem là được.”

Sư Triển thu lại ngọc giản: “Được!”

Từ Phàm vung tay bày ra một bộ ấm trà, bắt đầu rót nước nếm trà: “Không phải ngươi đơn thuần nghĩ qua đây thăm ta chứ?”

Sư Triển dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Ta đến đây là muốn hỏi một chút, có phải quốc sư đã ra tay với đại trưởng lão không?”

Từ Phàm gật đầu, không quan tâm nói: “Đã đến rồi nhưng ta cảm thấy hắn đang sỉ nhục ta.”

Từ Phàm lạnh nhạt nói, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ không hề quan trọng: “Vậy phái vài con rối đến ám sát ta.”

Sư Triển nghiêm túc hỏi: “Vậy đại trưởng lão nghĩ gì về quốc sư?”

“Một vị luyện khí sư rất đỉnh, chỉ tiếc đã kết nhân quả với ta.”

Quốc sư của vương triều Cửu Phượng đã có trong sổ ghi chép của Từ Phàm.

“Vậy sau này đại trưởng lão có… ” Lời tiếp theo của Sư Triển còn chưa nói ra.

“Gần đây thì không có, ta biết hắn rất quan trọng với đảo Cửu Phượng, hắn giúp các ngươi càng nhiều thì khí vận công đức bên này ta nhận được càng nhiều.”

“Vì vậy đừng lo lắng, bất chợt ta sẽ ra tay với hắn.”

“Hơn nữa, hai vị nhà ngươi khá tốt, dự tính sớm ngày bố trí cho chuyện này.”

Khoé miệng Từ Phàm cong lên: “Ví dụ, giờ ta đến thăm ngươi.”

“Ta biết, Trường Ninh luôn nghĩ trung hoà ngươi và quốc sư.”

Sư Triển nói: “Ta quá đây gặp ngươi là bước đầu tiên.”

“Giúp ta chuyển lời cho Phượng Trường Ninh, để nàng ta phát triển tốt bá nghiệp vương triều, đừng lo lắng về ta bên này.”

Từ Phàm xua xua tay nói: “Nhân quả của ta và quốc sư, sẽ không trút giận lên nàng ấy.”

Đối với quốc sư, Từ Phàm cảm thấy giống như một nhân công phản nghịch, năng lực mạnh, có lợi ích lớn đối với sự phát triển của công ty.

Vì vậy, khi con lừa có thể kéo thì bướng một chút lại một chút.

Sư Triển gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Lúc này, Từ Phàn để lộ một nụ cười nhẹ nhàng, đánh giá trên dưới Sư Triển một lần.

“Xem ra cuốn sách đó lúc đầu ta cho ngươi, vốn dĩ không có tác dụng trên người ngươi.”

Nói đến đây, Từ Phàm hít một hơi khiến Sư Triển cảm thấy bản thân uổng phí lòng tốt của hắn.

Nhìn biểu cảm của Từ Phàm, Sư Triển vò đầu.

Sư Triển nói đến đây, trên miệng cười khổ: “Ta đã buông cảm tình đối với Trường Ninh xuống, bây giờ ta chỉ coi hắn như tiểu muội cần dựa dẫm của ta.”

Có lẽ niềm an ủi duy nhất của hắn lúc này là người hắn bảo vệ không có nam tử nào khác bên cạnh.

Trong lòng Từ Phàm nghĩ điều này có được tính là liếm con chó không.

Từ Phàm có chút tiếc nuối nói: “Cũng phải, thứ tình cảm này chưa thành chỉ có hai nguyên nhân.”

Sư Triển có chút tò mò hỏi: “ Nguyên nhân gì?”

“Một là không coi trọng, loại còn lại là thực sự không cảm thấy.”

Từ Phàm cười nói: “Rõ ràng ngươi là loại thứ hai, cảm giác của Phong Trường Ninh đối với ngươi không phải kiểu tình yêu đó.”

Từ Phàm nói đến đây, lại nghĩ dưa ép thì không ngọt nhưng giải được cơn khát.

Sư Triển thở phào một hơi.

Sư Triển nói ra mục đích của mình: “Đại trưởng lão, ta đã tiến đến cấp phổ thông Hóa Thần Kỳ, ta không biết liệu mình có thể tiếp tục học công pháp Thần Thông Ngoại Môn hay không.”

“Có thể, ngươi vĩnh viễn là trưởng lão của ngoại môn ta.”

Từ Phàm không muốn nghĩ nữa, nói: “Về sau, vương triều Cửu Phong không sẵn sàng tiếp nữa thì bất cứ lúc nào Ẩn Linh Môn cũng chào đón ngươi.”

Sư Triển hành lễ nói: “Đa tạ đại trưởng lão!”

Sau khi Sư Triển uống xong ly trà thì hành lễ rút lui.

Từ Phàm nhìn bóng lưng của Sư Triển và nói: “Đó thực sự là hạt giống của sự si tình.”

Thứ tình cảm này, chỉ cần người trong lòng ngươi ở bên cạnh, nào có thể buông xuống dễ dàng.

Từ Phàm hỏi: “Bồ Đào, trên thuyền tinh đó có động tĩnh gì không?”

Âm thanh của Bồ Đào vang lên: “Một số con rối giám sát vô hình đã đi xuống từ đó và đã bắt được.”

Từ Phàm nói: “Quả nhiên là, dự tính về sau còn có người kế nhiệm, phòng bị cẩn thận.”

“Tuân lệnh!”

Một tháng sau, thuyền Tinh được chuyển đổi từ chiến hạm Cự Thú bay lên bầu trời.

Trên hồ nước dài trăm nghìn dặm, Từ Phàm và Vương Vũ Luân đang câu cá.

Vương Vũ Luân hỏi: “Tên Sư Triển si tình đó đã đi chưa?”

Từ Phàm gật đầu, quơ quơ một miếng thức ăn cho cá rồi thả xuống hồ nước khổng lồ dài một trăm nghìn dặm: “Mới thành thục công pháp Thần Thông của Ngoại Môn một lần đã rời đi rồi.”

“Đôi khi ta nghĩ không hiểu, sao họ không đi trải nghiệm này cùng nhau?”

Vẻ mặt của Vương Vũ Luân rất nghi ngờ, theo hắn, một nam một nữ ở bên nhau đã lâu, nghĩ không ở bên nhau cũng không dễ dàng.

“...” Lý luận kỳ quái như vậy ở đâu ra?

“Không phải ai cũng giống như ngươi, gặp một người thì yêu một người.”

Lúc này, cần câu trong tay Vương Vũ Luân chìm xuống, sau đó một con cá đuôi xanh lớn dài mười trượng đã bị mắc câu.

Nhìn thấy con cái này, phản ứng đầu tiên của Vương Vũ Luân là nhìn Từ Phàm.

Từ Phàm cười nói: “Đừng nhìn ta, con cá này không có vấn đề gì, trong bụng cũng không có thứ gì.”

“Vậy thì tốt, ta mang con cá này về, để Thiến Nhi đích thân ninh cho ta.”

“Thật không dễ dàng, cuối cùng có một con cá bình thường bị mắc câu.” Vương Vũ Luân bật cười, con cá bình thường này thắp lên tâm trạng tốt trong một ngày của hắn.

Ngay khi Vương Vũ Luân đang vui vẻ, một cơn sóng lớn bất ngờ bùng lên trên hồ, một con Thủy Xà của Nguyên Anh Kỳ lao ra khỏi hồ và lấy đi con cá đuôi xanh lớn mà Vương Vũ Luân chưa kịp cất.

Từ Phàm trực tiếp vươn tay gõ nhẹ lên không trung.

Trong tích tắc, một loại sức mạnh kỳ dị đã cố định con rắn lớn.

Vương Vũ Luân bất lực nhìn cái móc trống rỗng: “Con rắn này là rắn bình thường sao? Xem ra chỉ có thể làm thành canh rắn.”

“Ta đang một mình trấn thủ Luyện Hư kỳ ở nơi này, con rắn nhỏ Nguyên Anh kỳ này lại dám tới gần đây, ngươi nói xem có bình thường hay không?”
Bình Luận (0)
Comment