Chương 600: Một nhà đoàn tụ
Chương 600: Một nhà đoàn tụ
Từ Phàm nhẹ vung tay, trong giây lát đã hạ gục con Cự Xà dài hơn 20 mét.
Chỉ thấy một Tinh Thạch đang tỏa sáng với ánh sáng màu xanh, nhô ra từ phần đầu của con Cự Xà.
“Thanh Hồn Tinh, vận khí không tồi.”
Từ Phàm cười nói: “Đi bảo khố của tông môn đổi tích phân.”
Vương Vũ Luân nói: “Có tác dụng không Từ đại ca? Có tác dụng ngươi ta trực tiếp cầm đi, nói khách khí cái gì!”
Từ Phàm nghĩ rồi nói: “Thứ này trước kia còn có chút tác dụng với Bồ Đào, bây giờ tác dụng ít đi một chút, không bằng để lại bồi dưỡng khí linh mới.”
Vương Vũ Luân phất tay bỏ tấm Thanh Hồn Tinh vào trong nhẫn không gian: “Vậy được thôi, ta đi bảo khố tông môn đổi tích phân.”
Từ Phàm nói chuyện phiếm: “Gần đây Linh Nhi đang làm gì? Cũng không thấy nàng tới tìm đại bá là ta đòi chỗ tốt.”
“Gần đây Linh Nhi và sư phụ đang đắm chìm trong môi trường giả định, đang chơi đến mức quên cả trời đất.”
Vương Vũ Luân cười nói, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Linh Nhi còn quyết chí làm Thiên Khôi Sư đệ nhất của Ẩn Linh Môn.”
“Chí hướng không nhỏ nhỉ? Muốn trở thành Thiên Khôi Sư đệ nhất, độ khó này thật không nhỏ!”
Vương Vũ Luân nói: “Tùy nàng thôi, những năm này vẫn không ở bên Linh Nhi, bây giờ không dễ dàng có thứ vui, không có hại gì thì ta cũng không ngăn.”
“Được!”
Lúc này, chiếc cần câu trong tay Từ Phàm chìm xuống, một con cá lớn đã bị mắc câu.
Vương Vũ Luân hâm mộ nói: “Tại sao sao ngươi có thể câu được con cá bình thường?”
Từ Phàm cười nói: “Bởi vì trên người ta không có buff.”
“Buff là gì?”
“Là loại năng lực thần kỳ trên người ngươi, chỉ là phân loại khác nhau.”
Từ Phàm cười nói: “Còn nữa, nếu không phải một mình ngươi câu cá với ta, chắc có thể bắt một vài con cá bình thường.”
Vương Vũ Luân nói: “Lần sau ta sẽ thử một mình đi câu, bây giờ Thiến Nhi luôn nghi ngờ ta mượn việc câu cá làm chuyện không tốt, nguyên nhân là mỗi lần ta về đều không mang theo cá.”
Hai người vẫn câu cá cho đến khi mặt trời lặn mới về.
Trong tiểu viện, hắn đang nằm trên chiếc ghế tựa, ngắm cảnh Ẩn Linh đảo dưới ánh trăng còn Từ Nguyệt Tiên đang pha trà bên cạnh hắn.
Từ Phàm cười nói: “Ngươi lại đi đâu chơi một vòng?”
Từ Nguyệt Tiên nói: “Không đi đâu, chỉ là tìm bảo trong kia, phát hiện có vài linh mạch loại nhỏ.”
Từ Phàm không quan tâm nói: “Linh mạch loại nhỏ thì có gì? Cứ để nó ở đó để tiếp tục diễn biến đi.”
Từ Nguyệt Tiên đặt một tách trà linh trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Từ Phàm.
Từ Nguyệt Tiên nói: “Sư phụ, ta muốn nói với ngươi về con Lôi Điểu trong lồng Vạn Thú đó.”
Từ Phàm nói: “Điều này có gì đáng nói? Đàng hoàng ở lại Ẩn Linh Môn làm việc là được.”
“Là việc tốt, Yêu Tôn Tật Lôi đó muốn đích thân nói với người.”
Lời nói của Từ Nguyệt Tiên gợi lên hứng thú của Từ Phàm.
“Vậy thì thả nó ra!”
Từ Phàm nói xong, có thêm một con rối Đại Thừa kỳ cầm một cây gậy lớn.
Từ Nguyệt Tiên gật đầu, thả một con Lôi Điểu hóa thành hình người ra.
Từ Phàm lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có việc gì?”
Yêu Tôn Tật Lôi mong đợi hỏi: “Thái Thượng trưởng lão của Lôi Điểu nhất tộc bọn ta có đến không?”
Từ Phàm nhấp một ngụm trà nói: “Hẳn là không. Nếu như ngươi còn có vật định vị kết nối với Thái Thượng trưởng lão các ngươi, thì khó mà nói được.”
Yêu Tôn Tật Lôi nói, trong mắt lóe lên một chút lo lắng: “Vậy đại trưởng lão có thể thả ta đi được không, ta muốn gặp một người bạn. Sau khi trở về, ta sẵn sàng dốc sức vì tông môn.”
Từ Phàm cười nói khi nhìn về phía Yêu Tôn Tật Lôi: “Có khác biệt nào không? Hiện tại không phải ngươi đang dốc sức cho tông môn của ta sao?”
Nói đùa, thả ngươi ra, ngươi còn quay lại ư?
Trong mắt Yêu Tôn Tật Lôi hiện lên chút bi ai: “Khác biệt rất lớn, ta càng cam tâm tình nguyện.”
Từ Phàm nhìn ánh mắt của Yêu Tôn Tật Lôi liền biết bên trong có chuyện.
“Nói ra thì ngươi…, không đúng, ngươi có chuyện gì giấu ta?”
Suýt chút nữa Từ Phàm nói ra chuyện của hắn.
Từ Phàm nói: “Nếu ngay cả sự tình đều không nói cho ta, cho dù ta hạ cấm chế trên người ngươi, cũng không dám thả ngươi đi.”
Yêu Tôn Tật Lôi trầm lặng một lúc, Từ Phàm cũng không chủ động gây rối, chỉ là vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh sắc những ngọn núi này.
“Ta yêu Yêu Tôn Lộ Phong của tộc Thanh Điểu, nàng đã mang thai đứa con của ta, tính thời gian thì chậm nhất là nửa năm nữa đứa trẻ sẽ ra đời, vì vậy ta muốn đi thăm.”
Yêu Tôn Tật Lôi nói: “Chỉ thăm một chút, để ta và Lộ Nhi nói vài câu thì mạng này của ta thuộc về ngươi.”
Từ Phàm nói: “Thủ đoạn của Yêu Tộc các ngươi thật khó lường, làm sao ta biết được ngươi đi rồi có trở lại không?”
Yêu Tôn Tật Lôi không nói gì, trực tiếp lấy chân linh của bản thân, chia một nửa đặt lên tay Từ Phàm.
Yêu Tôn Tật Lôi nói với ánh mắt kiên định: “Một nửa chân linh này ẩn chứa nguồn gốc cốt lõi của ta. Nếu ta không trở về trong một năm, ngươi có thể trực tiếp bóp nát nó.”
Trong lòng Từ Phàm nói, một người si tình khác.
Từ Phàm xua tay đẩy ghế ra và nói với Yêu Tôn Tật Lôi với một nụ cười: “Ngồi đi, việc này dễ nói.”
Trong mắt Từ Phàm lóe lên một tia linh quang, hắn thích nhất vẻ đẹp thành yêu, không nhìn nổi kịch bản yêu đương này lại bị chia tách: “Ngoài ra, ta còn có một chuyện muốn bàn với ngươi.”
Yêu Tôn Tật Lôi ngồi xuống với ánh mắt nghi ngờ, trong lòng có chút thấp thỏm.
Từ Phàm hỏi: “Nếu như ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, ngươi thực sự sẵn sàng toàn tâm toàn ý cống hiến vì Ẩn Linh Môn ta không?”
Yêu Tôn Tật Lôi nói: “Đương nhiên, nhưng ta muốn thăm mẹ con bọn họ trước.”
Từ Phàm dẫn dụ nói: “Lẽ nào người không muốn một nhà đoàn tụ, trải qua cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn?”
Yêu Tôn Tật Lôi kinh ngạc vui mừng nói: “Lẽ nào đại trưởng lão định thả ta đi!”
Từ Phàm liếc mắt, tỉ lệ này còn không bằng thử trốn ra khỏi Ẩn Linh Môn xem.
“Xem ra người hiểu lầm ý của ta, cách nghĩ của ta là, người dẫn mẹ con bọn họ trở về.”
Từ Phàm khà khà nói: “Ta phong ngươi là trưởng lão của Yêu bộ, về sau các ngươi sống yên ổn ở đây, thế nào?”
Yêu Tôn Tật Lôi nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp lắc đầu nói: “Không đươc, ta đã như này rồi, sao có thể lại để lỡ hai mẹ con họ.”
“Ta đổi cách nói như này!”
“Ngươi nghĩ rằng bọn họ mẹ góa con côi sẽ không bị tộc Thanh Điểu bắt nạt.”
“Càng huống hồ, con trai của ngươi mà ngươi chưa gặp lại là một dị chủng. Ngươi có nghĩ tộc Thanh Điểu sẽ chấp nhận bọn họ không?”
Từ Phàm dụ dỗ nói: “Ngươi để bọn họ đến đây, quy phục Ẩn Linh Môn ta, như vậy thì một nhà các ngươi đoàn tụ đúng không?”
“Ta hứa với ngươi, sau khi mẹ con bọn họ đến, chỉ cần tuân thủ quy cách của Ẩn Linh Môn ta, ta sẽ không áp khống chế lên người bọn họ.”
“Nghĩ đến thì đến, nghĩ đi thì đi, ngươi chỉ cần ở lại Ẩn Linh Môn là được?”
Từ Phàm nói câu này khiến Yêu Tôn Tật Lôi có chút dao động.
“Nghĩ xem mẹ góa con côi bọn họ, lại bị tộc Thanh Điểu chèn ép thì làm thế nào?”
“Dù thực lực có mạnh thì cũng tránh không nổi sự xem thường trong tộc.”
Sau đó Từ Phàm lại nói một lượt những lợi ích của Yêu bộ.
Cuối cùng chỉ nhận được một câu của Yêu Tôn Tật Lôi.
“Đại trưởng lão, điều ngươi nói vừa nãy cần phải phát lời thề thiên đạo.”