Chương 601: Độc giác tiểu xà
Chương 601: Độc giác tiểu xà
Một âm thanh như tiếng sấm vang vọng khắp Ẩn Linh đảo.
Mọi người chỉ thấy một tia sét bay về nơi xa, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
“Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với lần trước ta nhìn thấy hắn.” Từ Phàm trêu ghẹo nói.
“Còn không phải vì muốn sớm gặp vợ con à.” Trảm Linh ở bên cạnh cười nói.
Lúc Trảm Linh đến đây, Từ Phàm đang lập lời thề với Thiên Đạo.
“Ngươi xem, một khi đã có gia đình, cho dù là người hay là yêu thì đều sẽ thân bất do kỷ.” Từ Phàm xúc động nói.
“Thì ra đó là lý do tại sao mà ngươi lại lừa được cả nhà bọn họ đến đây.” Trảm Linh cười “xì” một tiếng.
“Ta làm thế vì muốn tốt cho hắn, nếu không cô nhi quả phụ đáng thương biết bao.” Từ Phàm cười nói.
“Cụm từ cô nhi quả phụ này không thích hợp dùng trên người Yêu tôn lắm thì phải?”
“Tuy tộc Thanh Điểu không được coi là đại tộc đứng đầu nhưng thực lực của tộc trưởng lại vô cùng mạnh mẽ, cũng coi như là sắp sửa Vô Địch Yêu Tôn.”
“Thực lực này muốn ức hiếp một con cùng tộc đang mang thai dị chủng thì chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?”
Từ Phàm vẫy tay, mang tư liệu của tộc Thanh Điểu ra.
“Đại trưởng lão, không ngờ xúc tua của ngươi đã mở rộng ra đến chỗ đó.”
Trảm Linh nhìn thời gian trên tư liệu, cái mới nhất đã từ nửa tháng trước?
“Làm sao có thể lợi hại như vậy? Đây là tư liệu ta lấy từ Ninh Đạo đại ca mà thôi, hiện tại bọn họ có thể nối thẳng đến tổng bộ trưởng lão.”
Từ Phàm nói và chỉ vào một tin tức trong vầng sáng.
“Tam trưởng lão của tộc Thanh Điểu có mang dị chủng, khiến cho trong tộc bất mãn.”
“Chỉ một tin tức này cũng đủ cho tốc độ của Yêu Tôn Tật Lôi tăng lên ít nhất là ba thành.”
Nghe Từ Phàm nói thế, Trảm Linh bắt đầu tính toán.
“Yêu Tôn Ngọc Quang, Yêu Tôn Khiết Vũ, Yêu Tôn Vũ Nhạn, Yêu Tôn Tật Lôi, Yêu Tôn Phong Lôi, cộng thêm cả ta và con rối Đại Thừa kỳ, Ẩn Linh môn của chúng ta xem như đã có bảy chiến lực là Tôn Giả.” Trảm Linh kinh ngạc nói.
“Ngươi có biết, ngoài ba vị thái thượng trưởng lão ra thì Thiên Linh tông còn có ba vị trưởng lão Đại Thừa kỳ, đều mới thăng cấp gần ngàn năm nay.”
“Chiến lực này đủ để các ngươi một người đánh ba người.”
“Đừng nghĩ Yêu tôn ở Ẩn Linh môn chúng ta là nhiều, ngoại trừ hai con Lôi Điểu kia thì còn lại tất cả chỉ làm ra vẻ mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ có thể khống chế được một cái tinh chu.”
“Nếu đánh chính thức thì bọn họ đánh lên chính là đưa đồ ăn cho người ta.” Từ Phàm giải thích nói.
“Ngoại trừ hai con Lôi Điểu kia?” Trảm linh nhìn Từ Phàm với vẻ mặt không tin.
Cảm thấy giọng điệu của Trảm Linh không đúng, Từ Phàm đáp lại “?”
“Ngoại trừ hai con Lôi Điểu kia!” Trảm Linh nhấn mạnh lại một lần nữa.
Lúc này, Từ Phàm mới hiểu ý của hắn.
“Ta đang nói về yêu tôn, một tôn giả như ngươi thì xen vào làm gì?”
“Nếu ngươi cầm Thượng Tiên Khí thì có thể mạnh hơn hai con Yêu Tôn Lôi Điểu kia sao?” Từ Phàm không thèm suy nghĩ mà đã nói ra sự thật.
“Cầm Thượng Tiên Khí!”
Một cái gai đâm thẳng vào trong lòng Trảm Linh.
“Ừm, phán đoán của ta về chiến lực khá chính xác, nếu ngươi không dùng Tiên Khí thì kết quả tốt nhất chính là hòa.” Từ Phàm uyển chuyển nói
“Đại trưởng lão, chiến lực của ta trong mắt ngươi yếu như vậy sao?” Trảm Linh hỏi.
“Ta lấy ví dụ cho ngươi.”
Từ Phàm vẫy tay, vẽ ra một con đường dài có hai đầu, một đầu đại diện cho tu sĩ bình thường vừa mới thăng cấp lên Đại Thừa kỳ, một đầu khác là Vô Địch Tôn Giả.
Trảm Linh vừa xem đã hiểu.
“Đại trưởng lão muốn cho ta thấy thực lực của ta ở trên vị trí kia sao?” Trảm Linh nói.
Từ Phàm gật đầu, duỗi tay chỉ vào chỗ hai phần năm từ Tôn Giả bình thường đến Vô Địch Tôn Giả.
Suy nghĩ một lát, hắn lại chỉ về phía Vô Địch Tôn Giả.
“Đại trưởng lão, thực lực của ta chỉ đến đây thôi sao?”
Trảm Linh nhìn ngón tay của Từ Phàm, giọng điệu có chút bi thương.
“Nếu ngươi cầm Tiên Khí thì thực lực sẽ ở đây.” Ngón tay của Từ Phàm di chuyển đến chính giữa.
Trảm Linh nhìn chằm chằm vào ngón tay của Từ Phàm còn chưa đến chính giữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Con số này quá yếu, phải luyện lại một lần.
“Đại trưởng lão, ta quay trở về tu luyện thần thông Chuyển Linh Trùng Tu đây.” Trảm Linh nói xong thì hóa thành huyết quang, bay về động phủ của mình.
“Hiện thực tàn khốc không phải ai cũng có thể chấp nhận được.” Từ Phàm nhìn về hướng huyết quang biến mất nói.
Trong lúc Từ Phàm đang cảm khái thì Vân Hoa Lộc nhảy nhót đến bên cạnh Từ Phàm.
“Sao ngươi không ở lại Nguyên giới, chạy tới chỗ này làm gì?” Từ Phàm nhìn Vân Hoa Lộc cười nói.
“Anh anh ~” (ta tìm thấy một con thú nhỏ vô gia cư, chúng ta có thể nhận nuôi nó không?)
Vân Hoa Lộc nhìn Từ Phàm với đôi mắt to tròn ngấn nước, cứ như thể nếu không đồng ý thì giây tiếp theo Vân Hoa Lộc sẽ khóc.
Lúc này, Từ Phàm đột nhiên cảnh giác, chuyện ra khác thường, tất có quỷ.
Trước kia lúc Vân Hoa Lộc mang đồng bọn về nhà thì chưa bao giờ nói cho Từ Phàm.
“Ngươi lại bắt cóc thánh địa thụy thú của nhà ai à, như vậy là không tốt.” Từ Phàm kiên nhẫn dạy dỗ nói.
Lúc này, Vân Hoa Lộc quay đầu, ngậm ra một con độc giác tiểu xà trông rất quái dị từ trong hư không, dài bốn tấc, toàn thân có màu vàng xám, có chút xấu manh.
Đang từ ở nơi này đột nhiên chuyển sang một nơi khác, con độc giác tiểu xà có chút choáng váng. Chờ sau khi nhìn thấy Vân Hoa Lộc, nó ngay lập tức kêu lên, sau đó nhảy lên đầu của Vân Hoa Lộc.
“Anh anh ~” (Nó thật sự chỉ có một mình, trong tiểu thế giới, không có đồ ăn thức uống, chúng ta nhận nuôi nó đi. )
Từ Phàm không quan tâm đến lời nói của Vân Hoa Lộc, lúc này hắn đang nhìn con tiểu xà xấu manh kia với một nét mặt hết sức kỳ quái.
“Bồ Đào, kiểm tra cơ sở dữ liệu, đây là chủng loại gì? Sao ta không nhìn ra?” Từ Phàm hỏi.
“Không có thông tin về con thú này.” Bồ Đào đáp lại.
“Chẳng lẽ là tân dị chủng.” Từ Phàm vuốt cằm nói.
“Tiểu Lộc, ngươi nói thật cho ta biết, con thú nhỏ này thật sự không có chủ nhân hay cha mẹ sao?” Từ Phàm nghiêm túc hỏi.
Vân Hoa Lộc cũng gật đàu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy nhận nuôi đi, Ẩn Linh môn của chúng ta cũng không thiếu một miệng ăn.”
Từ Phàm nói, trong tay xuất hiện một viên Tự Linh đan phẩm chất cao đưa đến trước mặt con độc giác tiểu xà.
Tuy rằng hắn không biết rõ con rắn nhỏ này là chủng loại gì nhưng hắn có thể cảm nhận được con rắn nhỏ này nhất định không đơn giản.
Độc giác tiểu xà nhìn Tự Linh đan rồi nuốt xuống, cuối cùng cọ cọ ngón tay của Từ Phàm một cách thân thiết.
“Được rồi, về sau ngươi mang con rắn nhỏ này đi chơi đi.”
“Nhưng nếu chủ nhân hay cha mẹ của hắn đến đây tìm thì ngươi nhất định không được giấu nó.” Từ Phàm cảnh cáo nói.
Vân Hoa Lộc vui vẻ gật đầu, mang theo con rắn nhỏ chạy về nơi xa.
Từ Phàm nhìn con rắn nhỏ trên đỉnh đầu của Vân Hoa Lộc, càng nhìn càng thấy không đúng.
“Sao cứ cảm giác có gì đó không đúng?” Từ Phàm nghi hoặc nói.
“Thôi, mặc kệ, chờ con rắn nhỏ kia lớn lên là có thể biết nó thuộc chủng loại gì.”
Từ Phàm nói, quay trở về cái sân nhỏ của mình, tiếp tục cá mặn.
Sáng sớm hôm sau, Từ Phàm mới vừa kết thúc buổi tu luyện hằng ngày thì nghe thấy tin xấu từ Bồ Đào.
“Con độc giác tiểu xà mà Vân Hoa Lộc mang về hôm qua đã hút mất một phần nghìn linh khí của Ẩn Linh môn!!”