Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 603 - Chương 603: Ma Viên Tôn Giả

Chương 603: Ma Viên Tôn Giả Chương 603: Ma Viên Tôn Giả

Con rối dẫn đầu, là con rối Đại Thừa Kỳ duy nhất của Ẩn Linh Môn.

Cầm tiên khí Phá Linh trong tay, dẫn sáu trăm con rối Hợp Thể Kỳ xếp dọc hai bên, chờ đợi ba vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Ma Tông.

“Đại trưởng lão, người dẫn đầu Thiên Ma Tông kia là Ma Viên Tôn Giả, vô địch chi cảnh.”

“Hai vị đi theo phía sau hắn, phân biệt là Chân Hoa Tôn Giả và Nguyệt Ngư Tôn Giả, dựa theo cách nói của ngươi, bọn họ đều là trung gian dựa vào địa vị của Vô Địch Tôn Giả, dù sao cũng mạnh hơn ta.”

Nghe thấy truyền âm của Trảm Linh, Từ Phàm vẫn cảm thấy mình đã đánh giá thấp mặt mũi của Đại Tông Sư luyện khí này.

Từ Phàm nghe ra một chút xấu hổ từ trong giọng nói của Trảm Linh, cũng không quá để ý đến.

Lúc này, Ma Viên Tôn Giả dẫn đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tiên khí Phá Linh Bổng, có chút không thể rời mắt.

Nuốt nước bọt cực kỳ khó khăn.

“Muốn đoạt lấy tiên khí này quá làm sao bây giờ?” Ma Viên Tôn Giả hét lớn trong lòng.

Hắn dùng ý chí lực cực lớn, rời ánh mắt khỏi Phá Linh, sau đó lại dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn về phía Từ Phàm dưới cửa chính của Ẩn Linh Môn ở phía xa.

Giờ phút này, mấy trăm con rối Hợp Thể Kỳ và con rối Đại Thừa Kỳ khiến hắn kinh ngạc đều không còn có lực hấp dẫn như cây gập này.

Hai vị Thái Thượng trưởng lão sau lưng Ma Viên Tôn Giả, trên mặt đã để lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sáu trăm con rối Hợp Thể Kỳ và Đại Thừa Kỳ, dã đủ khiến bọn hắn chấn kinh rồi.

Từ Phàm nhìn biểu cảm của ba vị Thái Thượng trưởng lão của Thiên Ma Tông kia, trong lòng lặng lẽ nói với Bồ Đào : “Phương pháp phía sau không cần dùng nữa. ”

“Đã hiểu.” Bồ Đào trả lời.

Đúng lúc này, Từ hàm cảm thấy ánh mắt nồng nhiệt phóng tới.

Ánh mắt nồng nhiệt kia, khiến Từ Phàm cảm thấy không ổn.

Một đại lộ Linh Tinh có chiều dài nghìn mét, ba vị Thái Thượng trưởng lão đi trong năm phút.

Ma Viên Tôn Giả đi tới trước mặt Từ Phàm, cười nói : “Biết danh của Tông Sư, mà lâu như vậy mới tới thăm hỏi, có phần thất lễ rồi. ”

“Có gì thất lễ chứ ? Tôn Giả có thể tới chơi Ẩn Linh Môn ta, đã khiến đảo nhỏ này của ta vẻ vang rồi.” Từ Phàm khách sáo nói lời chính thức

“Hơn nữa Tôn Giả một đường tinh trình, có thể đến đây trong thời gian ngắn như vậy, thực sự khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh.” Từ Phàm lại nói.

“Lúc được biết danh của Tông Sư, cho dù biển trời ngăn cách, ta cũng hận không thể bước ngay đến trước mặt Tông Sư.”

Ma Viên Tôn Giả nói xong, hậu lễ thăm hỏi trong tay Nguyệt Ngư Tôn Giả đã đưa đến, ân cần đưa cho Từ Cương ở bên cạnh Từ Phàm.

Dựa theo lễ tiết, hậu lễ này nhất định phải do đệ tử tôn quý nhất của tông môn tiếp nhận.

Từ Phàm nhìn Từ Cương tiếp nhận hậu lễ, cười rồi dẫn ba người trong điện đón khách ở ngọn núi chính.

Vừa nói mấy lời khách sáo tâng bốc lẫn nhau, đám người mới bắt đầu nói đến chính sự.

“Hậu tuyển Thánh Nữ của Thiên Ma Tông ta có thể gả cho đồ tôn của Tông Sư, chính là vinh quang của nàng, chỉ là Thánh Nữ nàng coi như không được.” Ma Viên Tôn Giả mở lời nói.

“Ha ha, đồ tôn của ta với hậu tuyển Thánh Nữ của quý tông là nhân duyên trời định, nếu không cũng sẽ không quấy nhiễu kế hoạch của quý tông.” Từ Phàm nói.

“Để bồi thường, ta sẽ tự mình luyện chế một món đạo khí định chế cho Thánh Nữ của quý tông.”

Đây là ngươi cho ta thể diện, ta cũng cho ngươi thể diện, sau này mọi người đều là bạn tốt, ai cũng không thể làm cho ai chịu thiệt.

“Đây là vinh hạnh của con bé đó, quay về ta sẽ bảo nàng tự mình đến đây nói lời cảm ơn.”

Ma Viên Tôn Giả cười nói, cuối cùng ánh mắt chuyển lên người Trảm Linh.

Trảm Linh rùng mình một cái.

Hơi xấu hổ nói: “Ma Viên lão đại, gần đây có khỏe không.”

Hắn ở Thiên Ma Tông, sợ nhất chính là vị Ma Viên Tôn Giả này, kẻ được coi là một nửa sư phụ của hắn, cũng đã từng cứu hắn một mạng lúc nguy nan.

Rời khỏi Thiên Ma tông sư, Ma Viên Tôn Giả còn mời ở lại một lần.

Thấy khuyên giải không được, chỉ cười mắng một câu.

“Cút đi, để ta gặp lại ngươi, đánh gãy hai chân.”

“Trảm Linh đạo hữu, không ngờ ta và ngươi lại có thể gặp nhau lần nữa.”

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, đã khiến hai chân Trảm Linh run cầm cập.

“Ma Viên lão đại, ngươi cứ gọi ta là Trảm Linh đi, ngươi gọi ta là đạo hữu, ta sợ.”

Từ Phàm tò mò nhìn Trảm Linh đang sợ hãi rồi lại nhìn Ma Viên Tôn Giả, xác định không phải là chuyện lớn gì, không cần hắn xen vào.

“Không có gì, ta muốn nói, ngươi đi theo bên cạnh Tông Sư, thì sẽ có tiền đồ hơn so với ở Thiên Ma Tông.” Ma Viên Tôn Giả cười nói.

“Ma Viên lão đại, ngươi yên tâm, Trảm Linh không phải là người vong ân bội nghĩa.” Trảm Linh nói.

Nghe câu nói này, Ma Viên Tôn Giả lộ ra vẻ hài lòng. Sau đó nói: “Nghe nói Tông Sư sắp thăng cấp Đại Tông Sư chi cảnh, cho nên đặc biệt tặng sớm một món quà mừng.”

Tám miếng ngọc phù phân thân màu sắc khác nhau được đặt ở trước mặt Từ Phàm.

Từ Phàm thoáng nhìn món đồ trên bàn, cười nói: “Món quà được tặng sớm này, quá quý giá, vãn bối không nhận nổi.”

“Đại trưởng lão có thể chọn món mình thích.” Ma Viên Tôn Giả bày ra dáng vẻ không ngoài dự liệu của ta.

“Ngọc phù phân thân này, vị nào là Tôn Giả?” Từ Phàm hỏi.

Một tấm ngọc phù phân thân màu đen nổi lên, bị Từ Phàm thu vào trong nhẫn không gian.

“Vị nào là Thái Thượng đại trưởng lão của Thiên Ma Tông?” Từ Phàm lại hỏi.

Một tấm ngọc phù phân thân màu đỏ đậm nhẹ nhàng bay lên, bị Từ Phàm thu lấy.

“Vậy hai cái này đi, vãn bối không thể lấy nhiều hơn.” Từ Phàm cười nói.

“Ta hiểu ý của Tông Sư rồi.” Ma Viên Tôn Giả cười nói, khóe miệng sắp rách đến tận mang tai.

Vì chuyến thăm lần này, hắn đã lén đánh với Vô Địch Tôn Giả khác nhau năm sáu cái, cuối cùng mới định ra vị trí dẫn đầu.

Trong tay Ma Viên Tôn Giả hai chiếc nhẫn không gian đưa cho Từ Phàm, nếu đã nhận ngọc phù phân thân của bọn họ, thì cũng phải nhận quà mừng của bọn họ.

Từ Phàm cầm hai chiếc nhẫn không gian giao cho Từ Cương ở bên cạnh.

“Tông Sư là người sảng khoái, sau này có chuyện gì chỉ cần gọi một tiếng, Ma Viên ta dù cách thiên sơn vạn thủy cũng sẽ đích thân tới.” Ma Viên Tôn Giả đảm bảo nói.

Thiên tài trẻ tuổi, vào Thiên Ma Tông, hắn chính là tồn tại chói mắt nhất trong số các đệ tử cùng thế hệ vừa tiếp xúc tu luyện.

Mãi cho đến Đại Thừa Tôn Giả chi cảnh, trên thế gian này không còn mấy người có thể khiến hắn để vào mắt.

Hắn có đạo khí pháp bảo thì thế nào, cũng không phải một gậy trấn sát chi.

Mãi đến một lần, hắn gặp được Tôn Giả của hội trưởng lão thân mang tiên khí, mới ý thức được chênh lệch không thể bù đắp được.

“Ta tin tưởng tôn giả.”

“Sau trăm năm, vào lúc ta thăng cấp Đại Tông Sư luyện khí, nhất định phải chúc mừng cùng với Tôn Giả.” Từ Phàm cười nói, trong lòng đang tính toán, luyện chế tiên khí cho hai người bọn họ, thì sẽ mất bao nhiêu thời gian.

“Gọi lúc nào đến lúc đó, ta cầu còn không được.” Ma Viên Tôn Giả ha ha nói, hắn hy vọng ngày đó sớm đến, như vậy thì tiếc nuối của hắn đã có thể bù đắp được rồi.

Một lúc sau, Từ Phàm long trọng chiêu đãi ba vị Thái Thượng trưởn lão của Thiên Ma Tông, còn tặng cho họ vài món đạo khí.

Cuối cùng dưới ánh mắt không tha của Từ Phàm và Trảm Linh, bọn họ ngồi lên linh thuyền, hướng về phía vực Cực Không.

“Đại trưởng lão, cảm ơn.” Trảm Linh cảm kích nói.

May mắn là nàng gặp Ma Viên Tôn Giả ở dưới tình huống này, nếu gặp hắn ở nơi khác, đoán chừng bây giờ hắn đang phải ôm chân của mình để chữa thương.

“Cái này thì có gì mà phải cảm ơn, cũng không phải giúp bọn họ luyện chế tiên khí miễn phí.” Từ Phàm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment