Chương 613: Gậy thứ tám
Chương 613: Gậy thứ tám
Trong thiên địa một mảnh hắc ám, sau đó một vầng trăng khuyết từ từ dâng lên.
Nguyên Viêm tôn giả và con rối Đại Thừa kỳ bị bao phủ ở dưới ánh trăng.
"Tôn giả, Vô địch Dược Tôn này là thuộc về loại tiêu chuẩn gì?" Trương Nguyệt hỏi.
"Xem như chênh lệch ở cấp bậc của Vô địch Yêu Tôn, nếu như chân thân của ta ở đây chắc hẳn là có thể chém giết hắn." Nguyên Viêm tôn giả nói.
"Tôn giả, như vậy ta liền không khách khí, ngươi chủ công, sau đó tới lượt ta lên, ta cần quan sát chiến lực của tên Vô địch Yêu Tôn này." Từ Phàm nói.
"Không dám, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian cho ngươi, khiến cho hắn dùng ra càng nhiều thủ đoạn." Nguyên Viêm tôn giả nói.
"Cảm ơn Tôn giả."
"Không cần khách sáo."
Sau đó một pho tượng bốc cháy lên Đông Ly Thần Hỏa của Thiên Địa Pháp Tướng xuất hiện ở trong trời đất.
Làm cho cả trời đất tối đen được chiếu sáng như ban ngày, nhưng sau đó lại bị hắc ám cắn nuốt, cuối cùng chỉ có thể chiếu sáng khu vực xung quanh.
"Nhân tộc điều khiển con rối Đại Thừa kỳ, ngươi quả thực là muốn tìm đến cái chết!"
Sau đó hắc ám phảng phất hóa thành bất tận Yêu binh xông thẳng về phía Nguyên Viêm tôn giả và con rối Đại Thừa kỳ.
"Huyền NNguyệt cự ưng, từ lúc Yêu Tộc các ngươi xâm lấn Nhân giới thời điểm, ta đã nghe qua danh hào của ngươi, đáng tiếc trận đại chiến đó không có gặp được ngươi, lần này chúng ta phải so với nhau một trận đàng hoàng." Nguyên Viêm tôn giả cười ha ha nói.
Sau đó liền khống chế Đông Ly Thần Hỏa đang bùng cháy của Thiên Địa Pháp Tướng đập về hướng chân thân của Huyền Nguyệt cự ưng.
Một bên Từ Phàm tập trung tinh thần nhìn xem một màn này, lần đầu tiên chính thức giao chiến với Vô địch Yêu Tôn, hắn nhất định phải đánh giá chiến lực của đối phương một cách đàng hoàng mới được.
Ở trong mắt Từ Phàm, cấp bậc Vô địch Yêu Tôn của Huyền Nguyệt cự ưng đã là một đầu ưng chết, cho dù là lần này giết không được cũng muốn cho hắn phải trả một cái giá đắt.
Từ Phàm không nhớ rõ ràng đã bao nhiêu năm rồi chính mình không có tức giận, nhưng lúc này đây Yêu Tôn chính mình vừa phái đi ra ngoài đã bị chém giết, mặt mũi này nếu không đòi lại, về sau ở trong môn phái còn tạo dựng uy tín như thế nào nữa?
Vô tận hắc ám hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, hướng về phía Thiên Địa Pháp Tướng của Nguyên Viêm tôn giả cắt ra.
Sau có hình mặt trăng khuyết ở giữa bầu trời bắt đầu chậm rãi biến thành đỏ như máu.
"Đại trưởng lão, có nhìn thấy mặt trăng khuyết trên bầu trời kia không, một khi mặt trăng khuyết biến hóa thành mặt trăng khuyết màu máu, chiến lực của Huyền Nguyệt cự ưng kia sẽ tăng nhanh lên hai thành."
Từ Phàm nghe được ý tứ của Nguyên Viêm tôn giả, chính là nói hắn có thủ đoạn thì nắm chặt thời gian mà dùng, bằng không một một lát tên Vô Cực Tôn Giả này sẽ càng khó đối phó.
"Tôn giả, mặt trăng khuyết này cần bao nhiêu thời gian để biến thành màu đỏ?" Từ Phàm hỏi.
"Mười lăm phút đồng hồ."
Từ Phàm nghe được câu trả lời của Nguyên Viêm tôn giả, hắn khống chế con rối Đại Thừa kỳ ở nơi đó cầm lấy Phá Linh xông lên về phía chân thân đã lộ rõ của Huyền Nguyệt cự ưng.
Vì mỗi mười lăm phút thời gian mà uyển chuyển hàm xúc đến như vậy làm gì, trực tiếp đi lên làm là được rồi.
Một Thông Thiên cự bổng xuất hiện ở phía trên chân thân Huyền Nguyệt cự ưng, sau đó đập thật mạnh xuống dưới.
"Gậy thứ nhất!"
Huyền Nguyệt cự ưng đang chuyên tâm đối phó với Nguyên Viêm tôn giả, thậm chí không thèm để ý đến sự công kích của con rối Đại Thừa kỳ chút nào.
Ngay khi cự bổng của con rối Đại Thừa kỳ sắp công kích đến Huyền Nguyệt cự ưng.
Trên bầu trời mặt trăng khuyết đang biến thành màu đỏ như máu đột nhiên kích phát một tia sáng đen kịt bay vọt về phía con rối Đại Thừa kỳ.
Con rối Đại Thừa kỳ đang vung cự bổng đột nhiên biến mất sau đó lại xuất hiện ở một bên khác của Huyền Nguyệt cự ưng.
Một gậy kia phảng phất xuyên qua không gian, trực tiếp đập vào trên bản thể của Huyền Nguyệt cự ưng.
"Bang!" Huyền Nguyệt cự ưng giơ đôi cánh cứng như thép lên ngăn chặn gậy đầu tiên của con rối Đại Thừa kỳ một cách nhẹ nhàng.
Nguyên Viêm tôn giả đang chiến đấu cùng với Huyền Nguyệt cự ưng dùng ánh mắt kì lạ nhìn về phía con rối Đại Thừa kỳ.
Trong đôi mắt đó giống như đang hỏi chỉ có như thế này, vậy sự tự tin đó là ngươi lấy từ chỗ nào?
Từ Phàm cũng không nói chuyện, tiếp tục khống chế con rối thi triển ra gậy thứ hai.
Chuyện gì đều có từng bước tuần hoàn, Từ Phàm sợ lần đầu tiên dùng hết toàn lực, sẽ đem tên Vô địch Yêu Tôn này dọa chạy.
"Ha ha, Nhân tộc khống chế con rối, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này mà dám xuất hiện ở trước mặt ta như thế này à." Huyền nguyệt cự ưng phảng phất thấy được một màn buồn cười nhất trong cuộc đời yêu tộc mình.
Huyền Nguyệt cự ưng lại một lần nữa thoải mái mà đỡ được gậy thứ hai của Từ Phàm.
Nghe được lời nói của Huyền Nguyệt cự ưng, vẻ mặt Từ Phàm lộ ra một chút biểu cảm kì lạ.
Cho dù là ai, cười nhạo ta đều không có kết cục tốt.
"Đại trưởng lão, ngươi có chạy không để ta còn tới cản phía sau cho ngươi." Nguyên Viêm tôn giả nói, hắn thực sự không muốn nhìn thấy Từ Phàm tổn thất lớn như vậy.
"Tôn giả, ngươi hãy tin tưởng ta, đừng nhìn công kích bây giờ của ta không có sức, ngươi hãy chờ xem phía sau ta làm như thế nào."
Nói xong Từ Phàm khống chế con rối lấy cách di chuyển vô cùng tiêu sái tránh thoát công kích của mũi kiếm do hắc ám hóa thành.
"Dùng loại phương thức này để công kích quả nhiên là ngu xuẩn, nếu đổi lại là ta, ta sẽ đem hắc ám chi lực này biến thành một cái lưới lớn với những sợi tơ mỏng, để coi ngươi đi như thế nào." Từ Phàm nhìn phương thức công kích của Huyền Nguyệt cự ưng châm biếm nói.
Ngay lúc Từ Phàm vừa mới châm biến xong thì toàn bộ công kích của hắc ám thay đổi rất lớn, bình thường công kích hóa thành mũi kiếm vậy mà bây giờ lại dựa theo ý nghĩ của Từ Phàm hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ về phía Nguyên Viêm tôn giả và con rối Đại Thừa kỳ.
Cự Mãng giấu ở trong bóng tối khiến người ta khó lòng mà phòng bị.
"Có ý tứ, là muốn ép ta biến thành Pháp Sư đúng không?"
Con rối Đại Thừa kỳ một tay cầm gậy, tay khác thì kết ấn bằng một bàn tay.
Một vòng Kim Ô hóa thành mặt trời chói chang xuất hiện ở bên trong bóng tối, nhưng sau đó nguồn sáng mà Kim Ô hóa thành lại bị bóng tối cắn nuốt.
"Nhân tộc, thủ đoạn của ngươi còn khá yếu." Huyền Nguyệt cự ưng âm u nói.
"Ngươi cái tên yêu tộc này, kết luận một cách ngông cuồng như vậy sẽ dễ dàng bị vả mặt nha" Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Sau đó, lại có tám bòng Kim Ô hóa thành mặt trời chói chang xuất hiện bên trong bóng tối.
Trong nháy mắt toàn bộ hắc ám bị chiếu sáng hoàn toàn khiến cho uy lực của tấm lưới lớn bị giấu ở trong bóng tối cũng bị suy yếu 5 phần.
"Cửu Nhật ngang trời, coi thử ngươi chơi như thế nào" Từ Phàm nói.
"Đại trưởng lão, còn có mười lăm phút đồng hồ." âm thanh của Nguyên Viêm tôn giả truyền đến.
"Đã biết!" Từ Phàm gật đầu nói.
Sau đó Từ Phàm lại thao tác con rối thi triển gậy thứ ba, gậy thứ tư mãi cho đến gậy thứ bảy thì Huyền Nguyệt cự ưng mới nhận thấy được có gì đó không đúng.
"Nhân tộc, ngươi thật can đảm!" Huyền Nguyệt cự ưng cảm giác chính mình giống như là bị sỉ nhục.
Công kích điển hình của Từ Phàm là lực công kích không lớn, vũ nhục tính cực mạnh, mỗi một gậy đều lấy góc độ kỳ lạ gõ vào trên đầu của hắn.
"Đại trưởng lão, thời gian còn khoảng một chén trà." Nguyên Viêm tôn giả nói.
"Vậy Tôn giả, ngươi hãy coi kỹ một gậy này." Từ Phàm vừa cười vừa nói.
"Vì cái gì?"
Một luồng khí thế làm người ta kinh ngạc dâng lên từ trên người con rối Đại Thừa kỳ, gậy Phá Linh trong tay con rối cũng bắt đầu run rẩy đứng lên.
Động năng trung tâm con rối cũng bị vận chuyển tới trình độ cao nhất.
Một đạo thời cơ kì lạ khóa chặt Huyền Nguyệt cự ưng làm cho nó sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng.
Trong lòng Huyền nguyệt cự ưng có chút ý định muốn rút lui, hắn vừa định trốn chạy.
Thì gậy thứ tám của Từ Phàm rơi xuống, thiên địa cũng bắt đầu chấn động, một cỗ linh áp vô cùng mạnh mẽ đè ép trên người Huyền Nguyệt cự ưng.
Một cây gậy Phá Linh xuất hiện trên bầu trời, cứ đơn giản như vậy mà đập thẳng vào trên đầu Huyền Nguyệt cự ưng.
Nguyên Viêm tôn giả sắp phải tan biến lại đột nhiên mở to hai mắt như thấy được cái gì đó không thể tưởng tượng nổi.
"Bang!"
Như một quả dưa hấu thơm ngon lại nhiều nước bị nổ tung, Huyền Nguyệt cự ưng biến thành một con chim không đầu.
Sau khi Từ Phàm mạnh mẽ thi triển gậy thứ tám để đập nát đầu của Huyền Nguyệt cự ưng, hắn cảm nhận được không gian dao động một chút.
Sau đó Huyền Nguyệt cự ưng biến mất không thấy nữa, vầng trăng khuyết trên bầu trời cũng biến mất theo.
"Nhân tộc điều khiển con rối, ta nhớ kỹ ngươi!"
Từ Phàm cảm nhận được một tia khuất nhục từ trong giọng nói của Huyền Nguyệt cự ưng.
"Bởi vì một gậy này của ta sẽ đập nát đầu của hắn." Từ Phàm nhìn Nguyên Viêm tôn giả đang tan biến nói