Chương 614: Tổn hại tiên khí
Chương 614: Tổn hại tiên khí
"Trâu bò!!"
Nguyên Viêm Tôn Giả sắp sửa bị tiêu tán, hắn chỉ dùng hai chữ này để biểu đạt tất cả cảm xúc của hắn.
“Miễn cưỡng có thể so sánh với Yêu Tôn vừa mới bước vào vô địch chi cảnh.” Từ Phàm có chút thất vọng nói.
Cái đầu lâu bị băng phong của Yêu Tôn Vũ Nhạn xuất hiện.
"Hắn lấy đầu ngươi, ta đánh vỡ đầu hắn. Mặc dù hắn chưa chết nhưng ta cũng coi như đã báo được một nửa thù cho ngươi."
"Yên tâm, Yêu Tôn Huyền Nguyệt đó đã được ghi vào cuốn sách nhỏ của ta rồi, vậy thì hắn nhất định phải chết, không ai có thể cứu hắn được.” Từ Phàm nhìn cái đầu lâu bị băng phong của Yêu tôn Vũ Nhạn nói nhẹ.
"Ta sẽ tính cái chết của ngươi là tai nạn công việc, sau này tộc của ngươi sẽ được hưởng sự bảo vệ của tông môn."
"Ta chỉ có thể làm được từng đó thôi, có lẽ ngươi là Yêu Tôn đầu tiên chết vì tai nạn công việc, ngươi chết khá ấm ức.” Từ Phàm thở dài nói.
Hắn cứ như vậy, không hề rõ ràng liền bị người ta lấy đầu, sau khi gia nhập Ẩn Linh môn còn chưa kịp hưởng phúc gì thì đã chết rồi, Từ Phàm cảm thấy có chút tiếc nuối.
Chính vào lúc này, một cỗ linh áp khổng lồ ngay lập tức trấn áp con rối Đại Thừa kỳ.
"Nhân tộc, không ngờ bọn ta vẫn còn một Yêu tôn vô địch ở đây."
Người nói chính là đại bàng Huyền Nguyệt đã trốn đi rồi lại quay lại, bên cạnh là quái điểu, bốn cánh sau lưng nó mọc ra long đầu.
“Hai Yêu Tôn vô địch bọn ta, hôm nay xem ngươi trốn như thế nào.” Quái điểu Huyền Nguyệt đắc ý nói, ánh mắt hắn nhìn về phía con rối Đại Thừa kỳ giống như là nhìn cừu non sắp bị làm thịt.
"Nhân tộc, mở ra thông đạo giữa hai giới, để bọn ta qua tìm kiếm, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để trốn thoát." Quái điểu có đầu rồng nói, giọng điệu không buồn cũng không vui, như thể mọi thứ đều không liên quan gì đến hắn.
“Ngươi nói nghe cũng lọt tai đấy, ít nhất cũng cho ta một đường lui.” Từ Phàm cười.
“Các ngươi nên nhân lúc bây giờ tâm trạng ta còn tốt mà mau chóng rời đi, nói không chừng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
Giọng điệu không chút sợ hãi của Từ Phàm khiến đại bàng Huyền Nguyệt tức giận.
“Nhân tộc, tấm ngọc phù phân thân Tôn giả vô địch đó của ngươi đã biến mất rồi, ta xem ngươi còn kiêu căng được như nào.” Đại bàng Huyền Nguyệt tức giận nói, nói xong liền muốn động thủ.
Đúng lúc hắn muốn động thủ, đột nhiên hắn nhìn thấy tấm ngọc phù phân thân màu xanh nhạt đó đang đung đưa trong tay con rối Đại Thừa kỳ.
"Muốn chết à?"
“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Con rối Đại Thừa kỳ nhìn hai Yêu Tôn vô địch đó cười lạnh rồi nói.
“U Minh Tôn giả!”
Hai Yêu Tôn vô địch ngay lập tức giật mình, như thể chúng gặp phải chuyện gì đó đáng sợ, chúng ngay lập tức đột phá không gian, tức thời dịch chuyển đi mất.
“Không ngờ danh tiếng của tẩu tẩu lại có tác dụng như vậy!” Từ Phàm nhìn tấm ngọc phù phân thân màu xanh nhạt trên tay.
"Sử dụng ngọc phù phân thân của tẩu tẩu thì quá đắt, không bằng đợi ta đột phá đến Đại Thừa kỳ rồi giúp ngươi báo thù." Từ Phàm nhìn vào đầu lâu của Yêu Tôn Vũ Nhạn và nói.
“Bồ Đào, dựng một căn cứ tạm thời ở đây, con rối Đại Thừa kỳ này sẽ ngồi trấn giữ ở đây!” Từ Phàm ra lệnh.
"Tuân lệnh, chủ nhân."
Từ Phàm chuyển ý thức trở lại bản thể, hắn có chút cảm khái nói: "Có một chỗ dựa vẫn là tốt hơn."
Sau một hồi hỗn chiến, khi Từ Phàm chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bàng Phúc lái thuyền số hiệu Xà Linh trở về.
“Bái kiến đại trưởng lão.” Bàng Phúc vui vẻ nói.
“Thấy ngươi vui như vậy, có phải ngươi đã nhận được đồ gì tốt không?” Từ Phàm cười hỏi.
Kể từ khi bộ trưởng thương nghiệp Từ Phàm trở lại, các loại vật tư trong kho bảo của Ẩn Linh môn dần trở nên phong phú hơn.
Bây giờ ăn cơm cũng đang suy nghĩ về việc liệu có cần thiết phải chuyển một thế giới nhỏ qua đây làm kho bảo không.
“Đại trưởng lão, ta thực sự thu được một thứ tốt.”
Hắn lấy ra một tiên khí bị hỏng và đưa cho Từ Phàm như đang dâng lên một bảo vật.
"Lần này ta đến một tông môn đã từng lừng lẫy một thời, trên thuyền đúng lúc có những khoáng chất Linh Bảo mà họ rất cần."
"Tông môn đó không có nhiều linh thạch như vậy, vì vậy ta đã lấy cổ vật bị hỏng này thay cho linh thạch.” Bàng Phúc nói.
"Nếu ta có thể chữa được cổ vật này tự nhiên sẽ là tốt nhất. Nếu không chữa được, ta có thể bán nó cho Thiên Luyện tông."
“Kiếm được tiền mà không sợ lỗ."
Hắn từng kinh doanh pháp bảo nên hắn có kiến thức nhất định trong việc giám định đạo khí pháp bảo.
Từ Phàm tò mò cầm lấy tiên khí bị vỡ đó.
"Tiên khí này không phải giả, chỉ là hư hỏng hơi nặng, sửa chữa sẽ phiền phức hơn."
"Nhưng nhìn chung, vẫn dễ hơn là luyện lại một cái mới.” Từ Phàm nói.
Tiên khí giống như một tấm gương vỡ, toàn bộ mặt gương đã bị nứt lỗ chỗ, một số chỗ còn thiếu rất nhiều.
“Đại trưởng lão, chúng ta nên giữ tiên khí này lại hay bán nó cho Thiên Luyện tông đây?” Bàng Phúc hỏi.
"Chúng ta cứ giữ lại nó trước đã, ta có chút không nhìn thấu độ sâu của tiên khí này. Nếu sửa được nó, có lẽ nó sẽ giúp ích cho tông môn của ta rất nhiều." Từ Phàm cười nói.
"Nếu tiên khí này phù hợp với bộ trưởng Bàng, sau khi sửa xong nó ta sẽ đưa nó cho ngươi."
"Ta sao dùng được tiên khí, đại trưởng lão phân cho ta nhiều hơn vài chiếc tinh chu là được."
“Bây giờ chỉ cần có tinh chu là có thể kiếm được rất nhiều linh thạch và linh khoáng.” Bành Phúc nói, theo quan sát của mình, hắn có thể làm rất nhiều mối kinh doanh lớn, nhưng tiếc là không có đủ tinh chu.
“Được rồi, sau này ta sẽ nhờ các tông sư luyện khí Yêu tộc chế tạo cho ngươi một vài tinh chu, bọn họ cũng có thể xuất sư rồi.” Từ Phàm cười nói.
"Cảm ơn đại trưởng lão rất nhiều."
"Lần tới lúc ngươi đi, hãy đem theo đại trưởng lão số một và Sa phong chủ, ngươi tiễn bọn họ một đoạn.” Từ Phàm nói.
“Dễ thôi, chỉ cần chạy thêm vài chỗ mà thôi.”
Sau khi Từ Phàm giao phó xong, hắn liền quay trở lại tiểu viện của mình và bắt đầu nghỉ ngơi.
Trận chiến đó đã tiêu tốn của hắn rất nhiều năng lượng. Mặc dù hắn chỉ đánh 8 bổng, nhưng năng lượng mất đi lần này đủ để hỗ trợ hắn trong các trận chiến hàng ngày trong vài ngày.
Trong tiểu viện, Từ Phàm nằm trên chiếc ghế tựa xoa đầu, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó.
“Bồ Đào, Yêu Tôn Ngọc Quang đang làm gì vậy?” Từ Phàm đột ngột hỏi.
"Nàng đang dạy các tộc của nàng thêm các phép thần thông cấp cao hơn để ổn định địa vị của viện điều dưỡng linh hồn của tộc Thỏ Ngọc Quang." Bồ Đào nói.
"Vậy hãy thông báo cho nàng, để nàng kể xong thành thần thông, giúp ta giải tỏa tinh thần." Từ Phàm nghiêm nghị nói.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Không lâu sau, một thiếu nữ có đôi tai thỏ trông rất đoan trang bước đến sân nhỏ của Từ Phàm, nàng mặc một bộ váy trắng để tôn lên vóc dáng của nàng.
Từ Phàm chỉ liếc nàng một cái rồi thu hồi tầm mắt.
"Bồ Đào nói rằng đại trưởng lão cần thư giãn tinh thần." Yêu Tôn Ngọc Quang cười nói, nàng có một chút phấn khích trong biểu cảm.
Đây là lần đầu tiên đại trưởng lão gọi nàng đến hầu hạ, nàng phải thể hiện thật tốt.
"Con rối điều khiển đánh với Yêu Tôn khá lợi hại ở Yêu giới bên kia. Bây giờ có chút hơi quá tải, phiền ngươi rồi." Từ Phàm lịch sự nói, vẻ mặt rất đàng hoàng, như thể hắn đang đàm phán trong cuộc họp thương mại vậy.
“Ta rất giỏi chuyện này, đại trưởng lão về phòng làm hay làm ở đây?” Yêu Tôn Ngọc Quang nói.
"Có gì khác biệt sao?"
"Nếu ở bên ngoài thì làm vật lý trị liệu phần đầu, còn nếu về phòng, ta có thể làm vật lý trị liệu toàn thân cho đại trưởng lão." Yêu Tôn Ngọc Quang cười nói.
“Cái nào hiệu quả hơn?”
“Đương nhiên là vật lý trị liệu toàn thân rồi, bởi vì tinh thần quá tải sẽ dẫn đến nhiều bộ phậ khác trên cơ thể rơi vào tình trạng mệt mỏi.”
"Vậy chúng ta về phòng ngồi đi." Từ Phàm đứng dậy nói.
Vẻ mặt của hắn vẫn hết sức đàng hoàng.