Chương 633: Bảo tháp vô dụng
Chương 633: Bảo tháp vô dụng
Phía trên Thập Lý Vạn Cự Hồ có một chiếc Linh chu trôi dập dềnh theo gió.
Trên Linh chu có hai ngươi đang thả câu một cách nhàn nhã.
“Phải mười năm không gặp rồi đấy nhỉ.” Vương Vũ Luân nói.
“Khoảng thời gian này cứ cắm mặt vào luyện chế con rối, hiện tại cuối cùng cũng xong, sau này có thể thư giãn một chút rồi.” Từ Phàm cười đáp lại.
“À phải rồi, ngần ấy năm không gặp, chuyện giữa ngươi và sư tôn con gái ngươi như nào rồi?” Từ Phàm hóng hớt hỏi.
“Coi ngươi hỏi vớ hỏi vẩn này~”
“Bồ Đào không báo cho ngươi sao? Tiền bối Tú Tâm đã bước vào Độ Kiếp kỳ , bắt đầu bế tử quan rồi.” Vương Vũ Luân nói.
“Đã đến Độ Kiếp kỳ rồi, xem ra ta cần phải chuẩn bị một phen.” Từ Phàm ngẫm nghĩ rồi nói.
“Chuẩn bị cái gì?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.
“Còn có thể là cái gì chứ? Đương nhiên là khí cụ thu thập năng lượng của thiên kiếp rồi.” Từ Phàm nở nụ cười.
Lần trước hắn không thành công, lần này nhất định phải chuẩn bị thật chu toàn.
“Còn có thứ này nữa hả?”
Vương Vũ Luân nói rồi nhấc cần câu kéo lên một con cá trắm đen lớn.
“Ôi, thế mà lại là một con cá thật, không dễ đâu nha.” Từ Phàm cảm thán.
“Trong khoảng thời gian này ngươi luyện chế con rối, ta cứ rảnh rỗi không có việc gì là chạy qua đây câu cá, hiện giờ đã có thể câu được một chút cá chân chính rồi.” Vương Vũ Luân cười nói, trong giọng điệu ẩn chút khoa khoang.
Chẳng nhẽ huynh đệ tốt hoàn thành phản lợi rồi, còn đến đây tiếp tục phí thời gian, Từ Phàm nghĩ bụng.
“Đã có thể câu được cá thật rồi thì câu nhiều nhiều chút, tối nay chúng ta ăn tiệc cá.” Từ Phàm cười nói.
“Tất nhiên, nhất định phải để Từ Phàm đại ca thưởng thức mùi vị cá ta câu mới được?”
Trong lúc hai người đang tán gẫu thì Từ Phàm đột nhiên nhận được tin tức của Yêu Tôn Tật Lôi.
“Đại trưởng lão ơi cứu mạng! Sau lưng ta có bốn vị Yêu Tôn, chiến lực của ai cũng mạnh hơn ta.”
Từ Phàm thấy không có Yêu Tôn Vô Địch thì cũng lười không thèm để ý.
“Bồ Đào, phái bốn con rối Đại Thừa kỳ ra, do ngươi toàn quyền điều khiển, để ta xem xem ngươi có thể phát huy được bao nhiêu chiến lực.”
“Giữ ba tên giết một tên.” Từ Phàm dặn dò.
Một bức màn sáng khổng lồ lóe lên ở nơi cách hai người không xa.
Bóng dáng trong màn sáng chính là bốn vị Yêu Tôn.
“Bọn hắn thuộc tộc nào vậy?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.
“Tộc Hoả Vân Điểu, cũng tính là chủng tộc tương đối nổi danh trong Yêu tộc.”
“Có muốn ta bắt một tên cho ngươi vờn chơi không?” Từ Phàm cười hỏi.
Nay đã khác xưa, hiện tại hắn đã có thực lực rồi.
Lúc này, bốn tia độn quang bay lên từ trong Ẩn Linh môn, bay về hướng Yêu Tôn Tật Lôi phía xa xa.
“Giữ lại làm gì? Làm thú cưỡi còn bỏng cả mông í chứ?” Vương Vũ Luân cười cười xua tay, tỏ ý mình không cần.
“Ngươi đã không thích thì thôi vậy, vả lại bộ dạng của con Hoả Vân Điểu này đúng là không thể yêu thương nổi mà.” Từ Phàm vừa nhìn màn sáng vừa đánh giá.
“Chờ sau này gặp chim nào đẹp đẽ thì bắt một con về cho ngươi.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, ta có thể tự mình bắt, có một thân trang bị Từ đại ca cho, sau đó đợi tu vi của ta tăng lên thì bắt mấy con chim nhỏ chẳng phải quá đơn giản hay sao.” Vương Vũ Luân đáp.
Từ Phàm nghe thấy huynh đệ tốt nói vậy, liền cảm thấy mình nên đổi trang bị cho hắn.
Chỉ là Từ Phàm hơi phiền muộn, trải qua sự tiêu hao mấy năm gần đây, trong tông môn cho dù là linh khoáng cấp bậc Đạo khí hay cấp bậc Tiên khí đều chẳng dư lại bao nhiêu.
Toàn bộ đều bị đem ra luyện chế pháp bảo và con rối.
Một tia lôi quang xuất hiện ở nơi cách Từ Phàm không xa, sau đó hoá thành Yêu Tôn Tật Lôi.
Lúc này Yêu Tôn Tật Lôi cực kỳ chật vật, trên ngực còn có mấy vết thương sâu đến nỗi nhìn thấy cả xương.
Trong tay Từ Phàm xuất hiện một bình ngọc rồi ném cho Yêu Tôn Tật Lôi.
“Thánh Cốt Liệu Thương đan, quay về tĩnh dưỡng cho tốt, vất vả cho ngươi rồi.” Từ Phàm cười nói.
“Cảm ơn Đại trưởng lão ban thuốc.” Yêu Tôn Tật Lôi nói.
“Ngươi cực khổ rồi, tranh thủ quay về trị thương đi.” Từ Phàm dặn.
Yêu Tôn Tật Lôi gật đầu, hoá thành lôi điện bay về phía Ẩn Linh môn.
Lúc này trận chiến trong màn sáng cũng đã bắt đầu, Vương Vũ Luân đưa mắt nhìn chăm chú.
Mà Từ Phàm thì lại khẽ cau mày.
Con rối Đại Thừa kỳ phiên bản cơ bản này còn yếu hơn một chút so với hắn tưởng tượng.
“Bồ Đào, bốn con rối chiến đấu này chiếm bao nhiêu toán lực của ngươi?” Từ Phàm hỏi.
“Chiếm mười phần trăm toán lực, trước mắt đang tăng lên dần dần, giới hạn kiểm tra ở đâu?” Bồ Đào hỏi.
“Cấp bậc toán lực của con rối Đại Thừa kỳ này hơi yếu, gần như tương đương với trưởng lão Trảm Linh thời kỳ Đỉnh Phong.” Giọng điệu Từ Phàm hơi thất vọng.
“Chủ nhân, chiến trận dự bị còn chưa có được dùng, nếu vận hành chiến trận thì hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.” Bồ Đào nói.
“Xem ra vẫn hơi nóng vội rồi, trước tiên ngươi chậm rãi kiểm tra đã.” Từ Phàm dặn dò.
“Tuân lệnh thưa chủ nhân.” Bồ Đào đáp.
“Từ đại ca, Ẩn Linh môn của chúng ta đúng là càng phát triển càng khấm khá hơn mà, trước đây ta cảm thấy con rối Hợp Thể kỳ đã là oách lắm rồi, không ngờ giờ lại xuất hiện cả con rối Đại Thừa kỳ, mà còn không chỉ có một con.” Vương Vũ Luân bùi ngùi xúc động thốt lên.
“Đây đều là do bị kẻ khác bức ép, thực lực của bản thân ngươi không mạnh, đến lúc bị người khác phát hiện thì sẽ rất dễ bị bắt nạt ức hiếp.”
Vương Vũ Luân gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngay vào lúc này, cần câu của Vương Vũ Luân chìm xuống, sau đó câu được một cái rương gỗ.
“Lại mấy thứ đồ kỳ quái nữa rồi.” Vương Vũ Luân nhìn rương gỗ than thở.
“Làm gì mà phải thở dài, cái này không phải càng thú vị hơn so với câu cá sao?” Từ Phàm cười nói.
Hắn xách cái rương qua rồi nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một toà tháp chín tầng cỡ nhỏ, màu sắc của mỗi một tầng còn không giống nhau.
“Từ đại ca, đây là cái gì vậy?” Vương Vũ Luân hơi tò mò hỏi.
“Quá rõ ràng, đây chính là một cái tháp chỉ có chín tầng.”
“...”
“Không giỡn ngươi nữa, ta cũng không nhìn ra là cái gì.” Từ Phàm nói rồi nhẹ nhàng duỗi một ngón tay ra đụng vào phía trên bảo tháp.
Kết quả bảo tháp chẳng có bất cứ phản ứng nào.
“Chẳng nhẽ là dùng không đúng cách thức sao?”
Từ Phàm đổi đủ loại phương pháp muốn kích hoạt bảo tháp mà đều không thành công.
“Thú vị phết, xem ra bảo tháp này có lai lịch lớn đấy.” Từ Phàm nói.
Trước đây lúc Từ Phàm và Vương Vũ Luân cùng câu cá.
Từ Phàm chưa từng chú ý cần câu của Vương Vũ Luân nằm ở loại trạng thái nào.
Mà lần này hắn nhìn rất rõ, lúc Vương Vũ Luân vung cần, cái móc câu sẽ tiến vào một không gian kỳ diệu, thậm chí bên trong không gian là cái gì, Từ Phàm cũng không dò xét được.
Cái rương gỗ giản dị không màu mè kia chính là bị móc câu của Vương Vũ Luân lôi ra.
“Chẳng nhẽ là một kiện Tiên khí thượng cổ?” Từ Phàm suy đoán, nhưng sau đó ý nghĩ này bị phủ quyết.
Phản lợi cũng không thể nào phản ghê gớm như này.
Ngay lúc Từ Phàm và Vương Vũ Luân nghiên cứu bảo tháp thì trận chiến bên kia đã kết thúc.
Ba con Yêu Tôn tộc Hoả Vân Điểu, tất cả đều bị đánh cho gần chết rồi ném vào trong lồng Vạn Thú.
Sau khi Từ Phàm và Vương Vũ Luân nghiên cứu một khoảng thời gian mà vẫn không có kết quả thì đành bỏ cuộc.
“Từ đại ca, ném nó vào trong bảo khố để phủ bụi đi, chả có tác dụng quái gì.” Vương Vũ Luân nói.
“Trước tiên cứ để trong bảo khố đã, đợi khi nào rảnh thì lại lôi ra nghiên cứu.”