Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 634 - Chương 634: Kết Nhóm

Chương 634: Kết nhóm Chương 634: Kết nhóm

Đang lúc Từ Phàm muốn trở về, một con độc giác cự xà dài ngàn mét từ trong Thập Vạn Lý Cự Hồ nhảy vọt lên cuộn lên ngàn lớp sóng.

Vừa vặn lướt qua trên đầu hai người Từ Phàm.

Từ Phàm tức giận liếc con độc giác cự xà kia.

Từ sau khi ba con Tứ Trảo Kim Long kia rời đi, con độc giác cự xà tương đối có cảm giác hổ không ở nhà, khỉ xưng Bá Vương.

Thấy linh khí dồi dào là lại dùng sức mạnh mẽ hấp thu, giống như tám trăm đời chưa từng thấy qua linh khí.

Nếu không phải Từ Phàm kịp thời phát hiện, con độc giác cự xà này phải bị linh khí no tới nổ tung.

Nhất là tháng linh khí Ngũ Hành Bản Nguyên bùng nổ kia, dường như gần một nửa linh khí Ngũ Hành Bản Nguyên đều bị con rắn ngốc này hấp thu.

Từ Phàm thấy con độc giác cự xà này càng lúc càng lớn nên thả nuôi nó trong Thập Vạn Lý Cự Hồ.

Về phần hấp thu linh khí, sẽ được Bồ Đào kiểm soát theo tiêu chuẩn tỉ mỉ đưa lên trên người nó.

Độc giác cự xà nịnh nọt nhìn Từ Phàm, muốn Ngũ Hành Bản Nguyên nhiều thêm chút.

“Ngũ Hành Bản Nguyên trong cơ thể ngươi đã đủ nhiều, trước tiên cần tiêu hóa một khoảng thời gian.” Từ Phàm nói.

Độc giác cự xà nghe xong lời Từ Phàm nói, lượn quanh trên không trung một vòng, đặc biệt đem lộ bụng trắng cho Từ Phàm xem, tỏ vẻ nó đã tiêu hóa.

Từ Phàm đầy mặt hắc tuyến, ngươi tiêu hóa hay chưa thì có liên quan gì tới bụng?

“Bồ Đào, dựa theo nửa cơ số thêm cho tiểu xà chút Ngũ Hành Bản Nguyên.” Từ Phàm phân phó”.

“Đã rõ, chủ nhân.”

Ngay lúc này, Từ Phàm đột nhiên có chút bất an nhìn lên bầu trời.

Sau khi mười con rối Đại Thừa Kỳ được luyện chế xong, Từ Phàm luôn có một loại linh cảm chẳng lành.

“Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, mười con rối Đại Thừa Kỳ này của ta đều đã làm ra, còn có chuyện gì khiến cho ta cảm thấy bất an.” Từ Phàm nói, đột nhiên nhìn về phía độc giác cự xà đang quay cuồng trong cự hồ mười vạn.

“Kịch tìm hài tử không thể làm cho ta hai vở được à?” Từ Phàm có chút ngơ ngác nói.

Lỡ như cha hay mẹ của con độc giác cự xà đến đây một chuyến, vậy chẳng phải là xong đời sao?

Từ Phàm nghĩ tới đây, vẫy tay gọi độc giác cự xà.

Độc giác cự xà thấy Từ Phàm vẫy gọi nó, vui vẻ tung tăng lao tới Từ Phàm.

Một khuôn mặt đại xà trực tiếp từ trên không bay đến trên đỉnh đầu Từ Phàm.

Hiện tại trí tuệ của độc giác cự xà đã tương đương với một đứa trẻ năm tuổi.

Từ Phàm cảm giác giống như có tia sáng trước mắt, cuối cùng chính là khuôn mặt to kia.

Từ Phàm nhẹ nhàng vươn một tay ra đặt lên trên đầu độc giác cự xà, nhắm mắt lại nhìn giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Hồi lâu sau, Từ Phàm mới buông tay ra.

“Hẳn không phải là phụ mẫu của Thôn Tinh Xà.” Từ Phàm nói.

Trong ký ức truyền thừa của độc giác cự xà, hắn tìm được phương thức sinh sản của tộc Thôn Tinh Xà bọn nó.

Chính là tìm một nơi an toàn tuyệt đối, bình thường đều là tiểu thế giới ngăn cách với ngoại giới.

Đưa trứng đến bên trong, bỏ một chút linh quáng vào, sau đó liền mặc kệ.

Sau này cũng sẽ không trở về xem hài tử.

Từ Phàm nhìn lên bầu trời, có chút buồn bực nói: “Vậy cái cảm giác nguy cơ đáng ghét này của ta là từ đâu tới?”

Nhìn độc giác cự xà còn đang ở bên cạnh mình làm nũng, Từ Phàm xua tay, bảo tự hắn đi chơi đi.

Còn hắn thì về trong tiểu viện, nhìn lên bầu trời bắt đầu trầm tư.



Hàn Phi Vũ mới từ tiểu thế giới thí luyện ra, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ lau mồ hôi trên đầu.

Hắn vốn cho rằng sau khi tấn cấp đến Nguyên Anh Kỳ, hẳn là có thể lấy được một thành tích tốt ở trong hàng đệ tử đời đầu.

Nhưng không nghĩ tới, lúc trở về vừa kiểm tra, xếp hạng không tăng mà lại còn giảm đi một chút.

“Phi Vũ sư đệ, gần đây rất có tiến bộ nha.” Ảnh Thứ xuất hiện bên cạnh Hàn Phi Vũ.

“Kia vẫn không phải bị Ảnh Thứ sư huynh nhất kích tất sát như thường sao.” Hàn Phi Vũ nhìn Ảnh Thứ, thầm nghĩ, nếu Vô Cực sư huynh của ta ở đây, liên thủ lại chắc chắn chém được đầu chó của hắn xuống.

“Thật ra ngươi đã rất lợi hại, nếu như quyết đấu chính diện, ta không bằng ngươi.” Ảnh Thứ cười nói.

“Thua chính là thua, không có nhiều lý do như vậy.” Hàn Phi Vũ lắc đầu nói.

Trên người hắn có không ít thứ tốt, nhưng lại không dám lấy ra. Nếu không, đem những toàn bộ những thứ kia luyện chế thành pháp bảo, đến lúc đó cùng cấp bậc hắn đều không sợ ai.

“Điểm ấy ta rất thưởng thức ngươi. Phi Vũ sư đệ, chúng ta kết nhóm, thế nào?” Ảnh Thứ cười hỏi.

“Kết nhóm? Tại sao lại muốn kết nhóm?” Hàn Phi Vũ có chút nghi hoặc.

“Gần đây Sự Vụ Đường trong tông môn đưa ra rất nhiều nhiệm vụ, tích phân đặc biệt phong phú.”

“Những nhiệm vụ kia ta đã xem qua, một người tuyệt đối cân không nổi. Nếu như Phi Vũ sư đệ liên thủ với ta, tám phần mười nhiệm vụ trong Sự Vụ Đường kia chúng ta đều có thể làm.”

“Đến lúc đó nếu thật sự gặp phải địch nhân, ngươi ở ngoài sáng ta ở trong tối, phối hợp lại tuyệt đối chặt chẽ không kẽ hở.” Ảnh Thứ híp mắt nói.

Hàn Phi Vũ nhìn Ảnh Thứ đã híp mắt lại, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm kia của hắn, Ảnh Thứ sư huynh này còn có mục đích khác.

“Ảnh Thứ sư huynh, ngươi tìm ta không chỉ cùng nhau làm nhiệm vụ đâu nhỉ?” Hàn Phi Vũ nói.

“Ha ha, bị ngươi đã nhìn ra.” Ảnh Thứ nở nụ cười.

“Sự tích của ngươi đã truyền ra trong tông môn rồi. Ngươi ở bên ngoài sinh hoạt nhiều năm như vậy, lịch duyệt nhất định rất phong phú.”

“Vậy nên ta muốn cùng ngươi kết nhóm, ra ngoài Ẩn Linh Môn thí luyện.” Ảnh Thứ có chút ngượng ngùng nói.

“Ảnh Thứ sư huynh không thể một mình ra ngoài sao?” Hàn Phi Vũ nghi hoặc hỏi.

“Một người rất không thú vị, lúc ra ngoài ngay cả người nói chuyện đều không có.” Ảnh Thứ nói.

“Ảnh Thứ sư huynh, để ta ngẫm lại. Qua một khoảng thời gian nữa lại cho ngươi câu trả lời.” Hàn Phi Vũ nghĩ một hồi nói.

Từ sau khi Kiếm Vô Cực cơ hữu tốt của hắn bị sư phụ số hai của hắn đón đi, một mình Hàn Phi Vũ thật sự có chút nhàm chán, đang nghĩ qua một khoảng thời gian nữa mang theo huynh muội Thiết Tháp ra ngoài một hồi.

“Vậy thì tốt, đợi tin tốt từ sư đệ.” Ảnh Thứ nói xong liền cáo biệt, hóa thành một đoàn hắc vụ biến mất không thấy.

Tiểu Kiếm Phong, đây là tên Vương Hướng Trì đặt cho ngọn núi của hắn.

Lúc này hai sư đồ bọn hắn đang thưởng thức trà.

“Sư phụ, vì sao lông mày không giãn ra?” Hàn Phi Vũ hỏi.

“Là chuyện trên tu luyện, không cần lo lắng cho ta.” Vương Hướng Trì cười nói.

Thật hắn lại bị lão cha ngược, chỉ là việc này hắn có thể nói ra sao?

“Sư phụ, ngươi nói một người có vô tận linh thạch, vô tận linh khoáng, linh dược, ngươi nói hắn có thể trở thành người lợi hại nhất trong thế hệ tuổi trẻ hay không?” Hàn Phi Vũ hỏi.

“Có thể, chỉ là tiền đề ngươi phải có thực lực. Có được những thứ này, trước khi người khác không phát hiện ngươi, dùng những thứ này nhanh chóng làm cho mình trở nên cường đại.” Vương Hướng Trì không chút do dự đáp.

“Nhưng còn phải xem là ở trong tay người nào. Ví dụ như trong tay ta, ước chừng không dùng được bao lâu liền sẽ bị người khác phát hiện, sau đó bị những tà tu kia bắt lấy, cướp đi hết tất cả những đồ vật của ta.”

“Ví dụ như ở trong tay ngươi, cho dù đồ vật có tốt đi nữa, lúc thực lực còn chưa đạt tới mức xứng đôi với nó cũng sẽ không lấy ra, chứ đừng nói vô tận linh thạch, linh dược, linh khoáng.” Vương Hướng Trì cười nói.

Nghe được câu này, Hàn Phi Vũ đột nhiên giật mình, vừa rồi có phút chốc hắn có loại cảm giác bị nhìn thấu.

“Nhưng đổi thành người khác thì không giống vậy. Ví dụ như ở trong tay sư tổ ngươi, chỉ cần trốn ở một nơi phát triển một khoảng thời gian, đợi đến khi xuất thế lần nữa, toàn bộ Tu Tiên giới không một người nào có thể địch nổi hắn.”

“Chỉ tiếc sư tổ ngươi không có, vậy nên chỉ có thể tích lũy dần.” Vương Hướng Trì nói.
Bình Luận (0)
Comment