Chương 645: Sức mạnh Mộng Yểm
Chương 645: Sức mạnh Mộng Yểm
Sau khi Yêu Tôn Tật Lôi rời đi, biểu cảm của Từ Phàm hơi kinh ngạc.
Chính cái gọi là ấm no tư dục, hiện tại sau khi hắn có cảm giác an toàn, cũng có chút nhớ nhung chuyện khác.
“Đại trưởng lão, nhớ bạn đời rồi sao.” Trảm Linh cười nói.
“Bạn đời đó của ta, không biết ngày nào cũng chạy theo sư phụ nàng có cái gì tốt nữa.”
“Hôm nay không ở đây, thì ngày mai lại ở đó.” Từ Phàm nói.
Hắn cứ cách một khoảng thời gian lại có thói quen bói một quẻ, xem nương tử bản thân yêu xa sao rồi.
Mà kết quả đạt được, an toàn thì rất an toàn, nhưng nơi ở lại khác nhau.
Hơn nữa còn thỉnh thoảng bói không ra vị trí của nàng, tình hình này thông thường đều ở trong bí cảnh tương đối lớn.
“Đại trưởng lão, lần sau sau khi bạn đời của ngươi trở về, đừng để nàng ta chạy loạn nữa.”
“Với thực lực của Ẩn Linh môn bây giờ, có cái gì mà ngươi lấy không được chứ.” Trảm Linh cười nói.
“Vừa nghĩ đến bạn đời đó của ta, ta lập tức nhớ đến cây gậy bị một con rồng cặn bã cướp đi.” Từ Phàm nói xong thở dài.
“Thế gian có câu nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
“Với thiên tư của đại trưởng lão, sau này nhất định sẽ trở thành tồn tại trong truyền thuyết, đến lúc đó báo thù cũng không muộn.” Trảm Linh an ủi nói.
“Sau này nhất định sẽ có thực lực báo thù, nhưng…”
Điều Từ Phàm lo lắng là con rồng cặn bã đó không sống được đến lúc đó.
“Long Tộc có thể xem trọng Tiên khí Tu Tiên giới, có lẽ thực lực cũng không mạnh, đại trưởng lão tăng thêm sức lực, nói không chừng trong vòng vạn năm có thể báo thù.” Trảm Linh nói.
“Vậy sau này là chuyện của Tiên Giới rồi.” Từ Phàm nói.
Đúng lúc này, đột nhiên một màn sáng không báo trước xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
Từ Phàm nhìn về phía màn sáng, sắc mặt ngày càng nặng nề.
“Bồ Đào, ngươi phái người đi đón rồi sao?” Sắc mặt Từ Phàm nghiêm túc nói.
“Đang trên đường, dự kiến năm ngày sau trở về tông môn.”
“Đã mang theo linh đan duy trì mệnh cấp bậc cao nhất trong nhà kho bảo vật.”
Trảm Linh cũng đang nhìn màn sáng, trong ánh mắt có một tia tức giận.
“Phân cho người một phần thực lực đến bên đó để cứu viện, nhanh chóng đón đệ tử đó trở về.”
“Ẩn Linh môn ta từ khi xây dựng tông môn đến nay, chưa có đệ tử nào ngã xuống.”
“Trước đây không có, sau này cũng không được.” Vẻ mặt Từ Phàm nghiêm túc nói.
Thương Mộc là đệ tử đời thứ hai, cực kỳ thành thật.
Bình thường khiêm tốn, thực lực cũng ở trình độ trung bình trở lên.
Làm cái gì cũng không nổi bật, cũng bởi vì điều này mà Từ Phàm rất coi trọng đệ tử này.
Năm ngày sau, một con rối Đại Thừa Kỳ dẫn theo Thương Mộc trở lại Ẩn Linh môn.
Tiệm an dưỡng ở Luyện Đan phong.
Từ Phàm xuất hiện trước mặt đệ tử đó, nhìn đệ tử lâm vào hôn mê, trong ánh mắt có tia bất đắc dĩ.
Bởi vì hắn cũng không có cách nào cả.
Lúc con rối dẫn Thương Mộc vừa trở về, Từ Phàm đã nhìn thấy hắn.
Sau đó lập tức cảm nhận được luồng sức mạnh quỷ dị trên người hắn.
Dường như là biến thể của sức mạnh Luân Hồi, giống như là một loại ảo thuật quỷ dị.
Hắn dùng hết phương pháp thủ đoạn cũng không cách nào gọi dậy đệ tử đang ngủ say này.
Đám người Từ Cương, Từ Nguyệt Tiên cũng đều tới thăm đệ tử này.
“Sư phụ, hình như đây là sức mạnh Mộng Yểm trong truyền thuyết.” Lý Tinh Từ nói.
“Sức mạnh Mộng Yểm?” Từ Phàm nghi ngờ nhìn về phía Lý Tinh Từ, cái này chưa thấy qua ở bất kỳ điển tàng nào.
“Đây cũng là những gì ta thấy được trong mộng cảnh Luân Hồi.”
“Trong mộng, sức mạnh Mộng Yểm giống như yêu thú kiểu tinh thần, hắn sẽ nuốt chửng tất cả từ mộng cảnh, tinh thần, ngoại trừ thân thể của con người.”
“Chỉ cần bị hắn quấn lấy, dường như không thể nào tránh thoát.”
“Đợi đến khi Mộng Yểm đó cắn nuốt tất cả, chỉ còn lại một thân thể.” Lý Tinh Từ nói, nhìn Thương Mộc mê man trên giường, giọng điệu ngày càng nặng nề.
“Không có cách giải quyết tiêu chuẩn sao?” Từ Phàm mở miệng hỏi.
Lý Tinh Từ lắc đầu.
“Có thể có, nhưng ta không biết.”
Đúng lúc này, mí mắt Thương Mộc nằm trên giường giật giật, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Trở về tông môn ở trong mộng chết đi cũng không tồi?”
Thương Mộc đã không phân biệt được là hiện thực hay là mộng cảnh, nhưng lúc này biểu cảm có vẻ rất vui vẻ.
“Đại trưởng lão, đệ tử vô năng, đã nhiễm lời nguyền này.”
“Ơn nuôi dưỡng tông môn, đệ tử chỉ có thể để đến kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Ngay lúc Từ Phàm muốn nói chuyện, Thương Mộc lại nhắm hai mắt lại, nhíu mày, dường như thấy được thứ không muốn nhìn thấy.
Tay Từ Phàm nhẹ nhàng che trán Thương Mộc, nhắm mắt lại bắt đầu tinh tế dò xét sức mạnh Mộng Yểm quỷ dị bên trong thân thể Thương Mộc.
“Nuốt chửng tất cả ngoại trừ thân thể.” Từ Phàm lẩm bẩm nói.
“Các ngươi đi hết đi, để ta ở nơi này nghĩ cách cứu Thương Mộc.” Từ Phàm nói.
Tất cả đệ tử Ẩn Linh môn đều tiến vào thông qua khảo hạch của hắn.
Từ Phàm chứng kiến sự trưởng thành của bọn họ, từ hoàn toàn không biết gì lúc nhỏ, đến học tập thành công như bây giờ.
Mặc dù đệ tử Ẩn Linh môn nhiều, nhưng hắn đều không nỡ ai cả.
Lúc này toàn bộ phòng an dưỡng chỉ còn lại Thương Mộc và Từ Phàm.
Phía sau Từ Phàm xuất hiện công đức bảo vệ, một tia sức mạnh vận mệnh gia trì trên người hắn.
Thông qua người hắn gia trì về phía Thương Mộc.
“Chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thôi.”
Từ Phàm dặn dò Bồ Đào, trong lòng bàn tay có tử quang lóe ra, nhẹ nhàng chạm về phía đỉnh đầu Thương Mộc.
“Để ta xem sức mạnh Mộng Yểm này của ngươi rốt cuộc lợi hại cỡ nào.”
Trong nháy mắt bàn tay Từ Phàm chạm vào đỉnh đầu Thương Mộc, sức mạnh quỷ dị trên người Thương Mộc dịch chuyển đến người hắn rất nhanh.
Trong nháy mắt, Từ Phàm cảm giác linh hồn và tinh thần của mình dường như bị kéo vào một hắc động sâu không thấy đáy.
Trong một quán cà phê bên trong thành thị phồn hoa.
Từ Phàm hơi thất thần, hắn cảm giác khoảnh khắc này cứ như nghìn năm sau, nhưng lại giống như chưa xảy ra gì cả.
“Này, ngươi có nghe ta nói chuyện không?”
Một cô gái miễn cưỡng có thể chấm bảy mươi lăm điểm đang ngồi đối diện Từ Phàm.
“Xin lỗi, vừa nãy thất thần, vừa nãy ngươi nói cái gì vậy?”
Bây giờ Từ Phàm mới nhớ lại, hắn bị mẹ hắn ép đến đây xem mắt.
“Ta nói, lương của ngươi bao nhiêu?” Cô gái đối diện hơi bất mãn nhìn Từ Phàm.
“Ồ, ta vừa tốt nghiệp nên lương không cao, tính cả thưởng cuối năm thì một tháng chưa đến sáu nghìn tệ.” Từ Phàm hơi ngại ngùng nói.
Sau khi Từ Phàm nói xong sáu nghìn tệ, rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt của cô gái đối diện có chút thất vọng.
Sau đó trong lúc nói chuyện, dường như cô gái đó đã mất hứng thú.
Sau dăm ba câu, cô gái cũng chẳng để lại số điện thoại mà đã rời đi, tiện thể thanh toán luôn tiền cà phê.
Trên đường trở về, Từ Phàm tự lẩm bẩm: “Vừa tốt nghiệp được sáu nghìn rất ít sao?”
“Chưa có nhà không thể mua sao? Mặc dù chỉ có thể trả góp.”
Hai người họ đều rất thực tế, cô gái không ghét bỏ, Từ Phàm cũng không bám lấy.
Ai cũng là người tốt, chỉ là không hợp nhau mà thôi.
Sân nhỏ bên ngoài một căn nhà, Từ Phàm đứng bên ngoài rất lâu, hắn cảm giác hình như bản thân đã mấy trăm năm không về nhà.
“Sao giống như là mấy trăm năm mình chưa về nhà vậy.”
Từ Phàm nói xong nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Tiểu Phàm, gặp cô gái nhà người ta sao rồi?” Một phụ nữ trung niên tướng mạo bình thường quan tâm hỏi han.
“Mẹ, cô gái nhà người ta rất xinh, cũng không ưng í con trai của mẹ.”
Không biết tại sao, Từ Phàm vẫn chưa nói xong, đã rơi nước mắt đầy mặt.
“Nếu không được thì tìm tiếp, con khóc cái gì? Trước đây chưa thấy con chung tình như vậy.” Phụ nữ trung niên đùa nói, trong ánh mắt có chút thương xót.
“Chỉ trách ba con và mẹ, ban đầu không có đủ ba mươi vạn tệ.” Người phụ nữ trung niên nói xong lại thở dài.
Từ Phàm nhẹ nhàng ôm người phụ nữ trung niên đó.
“Mẹ, đã không còn quan trọng nữa.”