Chương 657: Lời mời
Chương 657: Lời mời
“Mấu chốt là nếu như dung hợp linh hồn của ngươi với nòng cốt của con rối.”
“Trong tương lai, ngươi rất có khả năng sẽ bị mắc kẹt ở Đại Thừa kỳ.”
“Dựa vào tư chất của ngươi, cứ chuyên tâm mà ngộ đạo, ngươi có thể tiến xa hơn trên con đường này.” Từ Phàm khuyên nhủ.
Tuỳ Ảnh im lặng thật lâu, sau đó chầm chậm khom người hành lễ với Từ Phàm.
“Ta hiểu rồi thưa Đại trưởng lão.”
“Vạn đạo có vạn con đường, chuyện tu luyện nhất định không được kiêu căng, không được nóng vội.”
Tuỳ Ảnh nghe được lời răn dạy của Từ Phàm bèn hành lễ xin cáo lui.
Không bao lâu, Vương Linh Nhi xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Từ bá bá, ngươi không đồng ý với Tuỳ Ảnh chứ?” Vương Linh Nhi thấp thỏm hỏi.
“Chẳng nhẽ ngươi cho rằng đại bá bế quan một nghìn năm thì quên mất Linh Nhi luôn sao.” Từ Phàm cười nói.
“Tư chất của Tuỳ Ảnh rất mạnh, không nên bị mắc kẹt ở Đại Thừa kỳ.”
“Cảm ơn Từ bá bá đã khuyên nhủ Tuỳ Ảnh.”
Nghe được lời của Từ Phàm, Vương Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Từ Phàm mỉm cười nhìn Vương Linh Nhi.
“Có muốn Từ bá bá dạy ngươi vài chiêu hay không, một nghìn năm qua đến một người đàn ông mà ngươi cũng không cưa đổ được, thật khiến ta lo lắng mà.” Từ Phàm cười hỏi.
Nghe Từ Phàm nói vậy Vương Linh Nhi lập tức đỏ bừng cả mặt.
“Tuỳ Ảnh là một người ngoài lạnh trong nóng, hắn đã buông bỏ những chuyện trước kia, bây giờ chỉ một lòng dốc sức vào việc tu luyện thôi.” Vương Linh Nhi biện bạch.
“Nhưng một nghìn năm rồi đó.” Từ Phàm lại giỡn.
“Kiểu thiên phú như Từ Ảnh, tu luyện một nghìn là chuyện bình thường.” Vương Linh tiếp tục thanh minh.
“Nhưng đã một nghìn năm.”
“Tu luyện chiến đấu, nào rảnh bận tâm chuyện tình cảm nam nữ…” Giọng Vương Linh Nhi yếu dần.
Sau đó hỏi một cách uể oải: “Từ bá bá, ta có nên từ bỏ hay không?”
“Haha, không phải lo, hết thảy cứ làm theo con tim ngươi mách bảo.”
“Cố gắng hơn một nghìn năm qua của ngươi chung quy sẽ gặt hái được quả ngọt.”
Nghe thấy lời Từ Phàm nói, trong nháy mắt Vương Linh Nhi trở lên kích động, nắm lấy cánh tay của Từ Phàm.
“Từ bá bá, ngươi nói thật sao?” Vương Linh Nhi hào hứng hỏi.
“Đừng quan tâm thật hay không thật, ngươi cứ làm theo con tim là được rồi.”
Bà cô sống hơn nghìn năm Vương Linh Nhi sung sướng tựa cô gái nhỏ, vạch một hình trái tim trên bầu trời rồi bay đi.
“Một chữ tình đúng là khó mà nắm bắt.” Từ Phàm lẩm bẩm.
Trên Thập Vạn Lý Cự Hồ, gia đình ba người Vương Vũ Luân đang câu cá.
Vương Vũ Luân, Mộ Dung Thiến Nhi và Tinh ngồi trên một con Linh Quy mai đỏ.
Một người cầm cần câu yên lặng câu cá.
Tiểu Tinh mũm mĩm cũng cầm một chiếc cần nhỏ được chế tạo đặc biệt câu cá.
Vừa câu vừa nhét thức ăn cho cá vào miệng.
Từ Phàm trông thấy khung cảnh hài hoà ấm áp này khẽ bĩu môi.
Hắn biết mình thiếu bớt một người bạn cùng câu cá rồi.
“Haiz.”
Từ Phàm thở dài một hơi xong, bèn tìm một chỗ mà bọn họ không nhìn thấy, rồi bắt đầu thả câu.
Vừa mới tiến vào trạng thái thả câu thì Từ Phàm bỗng cảm thấy bên người hơi khác thường.
Quay đầu nhìn, phát hiện Tinh đang ngồi bên cạnh hắn.
“Sao không ngồi cùng cha nuôi ngươi vậy.” Từ Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh mà chỉ muốn vuốt ve một phát.
Kết quả tay duỗi ra được nửa chừng lại rụt về.
“Cha nuôi với mẹ nuôi cứ dính lấy nhau à, không có rảnh để ý đến ta.”
“Nhất là mấy câu âu yếm sến súa của bọn họ, ta nghe phát ngán luôn rồi.” Tinh bĩu môi hờn dỗi.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi Tinh?” Đột nhiên Từ Phàm tò mò hỏi.
“Không rõ nữa~” Tinh ngẫm nghĩ rồi đáp.
“Trong giấc mộng mẹ có từng nói với ta, hiện tại ta vẫn chưa được một kỷ nguyên.” Sau đó Tinh bồi thêm một câu.
“Một kỷ nguyên~”
Quả nhiên là dị chủng thượng cổ, đến cả tuổi thọ cũng phải tính bằng kỷ nguyên.
Từ Phàm nhìn Tinh ngồi bên cạnh, tuỳ ý phất tay.
Một con mực siêu to nổi lên khỏi mặt nước, sau đó mười xúc tu ở rễ con mực bị cắt đứt lìa.
Rửa sạch sẽ, ướp gia vị, pha đồ chấm, nướng bằng Linh hoả.
Không bao lâu, một mâm râu mực nướng than to đùng xuất hiện bên cạnh Tinh.
Bàn tay nhỏ của Tinh nhón lấy một cái râu mực dài mười trượng, bắt đầu gặm.
“Cảm ơn Từ bá bá ạ.” Tinh híp đôi mắt nhỏ, biểu cảm nom cực kỳ ngon lành
“Không cần khách sáo với Từ bá bá như vậy.” Từ Phàm nói một cách thân mật.
Chỉ cần đầu óc không có vấn đề, ai mà không coi tiểu Tinh thành tổ tông cung phụng chiều chuộng chứ?
Ngay vào lúc này, một tia độn quang xoẹt qua phía xa xa.
“Mẹ nuôi ngươi đi rồi kìa, trở về để cha nuôi ngươi câu cá đi.” Từ Phàm cười nói.
Tinh gật đầu, bưng lấy cái đĩa lớn đựng râu mực, lập tức biến mất trước mặt Từ Phàm.
“...”
Từ Phàm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, sự khác biệt giữa người bình thường và nhân vật chính lớn đến vậy sao?
“Chủ nhân, Ninh Đạo tới thăm.” Bồ Đào lên tiếng.
“Gọi hắn đến đây đi, lâu lắm rồi chưa gặp Ninh đại ca.”
Không lâu sau, Ninh Đạo xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
Lúc này Ninh Đạo đã thăng cấp thành Đại Thừa Tôn Giả.
“Lâu rồi không gặp Ninh đại ca.” Từ Phàm mỉm cười hô.
“Thời điểm Đại trưởng lão xuất quan, ta đang ở tổng bộ hội Trưởng Lão, trở về phát là chạy ngay tới đây gặp ngươi.”
“Ta còn chưa chúc mừng Ninh đại ca thăng cấp Đại Thừa Tôn Giả.”
“Chúc gì chứ? Có thể thăng cấp lên Đại Thừa kỳ, tất cả đều dựa vào Đại trưởng lão cả.” Ninh Đạo cười đáp lại.
Thời điểm Ninh Đạo Độ Kiếp kỳ, đều bế quan trong Ẩn Linh môn.
Phân thân số hai bố trí đại trận ngăn cản lôi kiếp cho hắn, nhân tiện ra sức hấp thu một đợt năng lượng.
“Tư chất Ninh đại ca rất tốt, dù có hay không có chúng ta thì đều có thể vượt qua Độ Kiếp kỳ.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão đừng khen ta nữa mà, bản thân như nào ta còn không biết sao?”
“Lần này ta đến đây, là do nhận uỷ thác của tổng bộ hội Trưởng Lão.”
“Đặc biệt mời Đại trưởng lão đi đến tổng bộ hội Trưởng Lão một chuyến, nói là có chuyện muốn nhờ vả.” Ninh Đạo nói.
“Tổng bộ hội Trưởng Lão?” Từ Phàm hơi nghi ngờ hỏi.
“Trước khi đi, ta đã gặp Đệ nhất trưởng lão, nhận uỷ thác của hắn tới gặp Đại trưởng lão.”
“Đệ nhất!” Từ Phàm kinh hãi thốt lên, hắn hiểu cái này đại diện cho điều gì.
Đây chính là chiến lực hàng đầu của toàn thể Tu Chân giới.
“Có biết là chuyện gì không?” Từ Phàm hỏi.
“Ta không biết, nhưng chắc là có liên quan đến thân phận Đại Tông Sư luyện khí của Đại trưởng lão.”
“Lúc nào thì xuất phát?”
“Càng sớm càng tốt, thông qua truyền tống trận của Tiên thành Lâm Sâm có thể trực tiếp truyền tống đến Tiên thành Thượng Tôn, sau đó truyền tống đến tổng bộ hội Trưởng Lão.”
“Vậy ta chuẩn bị một lát, ngày mai xuất phát đi tổng bộ hội Trưởng Lão.” Từ Phàm nhìn ánh dương sắp lặn xuống núi nói.
Hắn không quen ra ngoài vào buổi chiều.
“Được, ta đợi Đại trưởng lão ở Tiên thành Lâm Sâm.”
Trong không gian dưới lòng đất, Từ Phàm nhìn phân thân số một đang luyện chế Đạo khí và hỏi: “Ngày mai ta đi đến tổng bộ hội Trưởng Lão, ngươi có muốn đi Tiên thành Thượng Tôn gặp lão đại ca của ngươi không?”
“Có, lâu lắm rồi chưa liên hệ với lão đại ca.” Phân thân số một đáp.
“Mà ngươi đi tổng bộ hội Trưởng Lão làm gì?”
“Đệ nhất trưởng lão của hội Trưởng Lão mời, không biết có chuyện gì nữa, đi rồi tính sau.” Từ Phàm nói.
“Chiến lực cao chót vót mời ngươi, xem ra đúng là nên đi một chuyến, nói không chừng còn có thu hoạch khác.”
“Lần này ngươi dự định để bản nguyên ở trên số hai hả?”
“Thì tất nhiên rồi, trong mọi chuyện an toàn phải đặt lên hàng đầu.”
“Ta còn thì các ngươi mới có thể tồn tại.” Từ Phàm nói một cách đương nhiên.