Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 660 - Chương 660: Ý Nghĩ Thần Kỳ

Chương 660: Ý nghĩ thần kỳ Chương 660: Ý nghĩ thần kỳ

Yêu tộc Ẩn Linh Môn đều sẽ kêu Bồ Đào đại nhân.

Trong cách hiểu của bọn họ, linh tu cũng là một loại Yêu tộc, chỉ là cách thức tồn tại không giống nhau mà thôi.

Từ Phàm sau một lúc nói chuyện mấy vị Yêu Tôn trong hạm đội điều khiển tinh chu liền rời đi.

Khi Từ Phàm dự định trở về tiểu viện của mình tu luyện thì Khâu Tự Viễn cầu kiến.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Từ Phàm nhìn biểu tình không bình tĩnh trên mặt Khâu Tự Viễn hỏi.

“Đại trưởng lão, Tượng Châu bên kia xảy ra chút vấn đề.”

“Nơi những Yêu tôn Vô Địch kia muốn tìm kiếm là một chỗ truyền tống trận, đã khởi động truyền tống đi qua.”

“Căn cứ vào tin tức thám tử tại Yêu tộc của chúng ta truyền về, truyền tống trận này dường như là thông ra vùng ngoài giới gì đó, đệ tử vô năng, không thể trước tiên phá hư kế hoạch của bọn họ.” Khâu Tự Viễn nói.

“Truyền tống trận thông ra vùng ngoài giới? Ngươi có phải nghĩ đến ôm cây đợi thỏ, chặn đường trở về của bọn họ lại không?” Từ Phàm cười nói.

Khâu Tự Viễn gãi đầu một hồi.

“Trước kia Đại trưởng lão đã từng dạy chúng ta, địch nhân thua lỗ, đây là chúng ta được lợi, vậy nên ta cảm thấy cần phải giết yêu đoạt bảo.”

“Trước kia có thể coi như bỏ, nhưng hiện tại tông môn chúng ta cũng không phải không có thực lực này.” Khâu Tự Viễn có chút tự hào nói.

Hắn thân là chưởng giáo của Ẩn Linh Môn, quá rõ vốn liếng của tông môn mình.

“Biết khi nào bọn họ đi ra không?” Từ Phàm hỏi.

“Khoảng tầm một hai năm sau.”

“Về thời gian thì vẫn còn kịp.”

Từ Phàm nở nụ cười, chẳng biết tại sao, hắn nổi lên chút hứng thú.

“Là thời điểm nên hoạt động gân cốt một chút.”

Trong tiểu viện của Từ Phàm, tứ đại đệ tử đã tập hợp đông đủ.

Từ Nguyệt Tiên tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn.

“Hôm nay ta đi Tượng Châu một chuyến, các ngươi ai đi với ta?” Từ Phàm hỏi.

Kết quả tất cả bốn người đều la hét muốn đi.

“Chỉ có thể đi ba người, còn phải để lại một người giúp ta trông coi tông môn.” Từ Phàm nói.

“Vậy ta ở lại đây đi, vừa vặn gần đây có một vài chuyện còn chưa làm xong.” Lý Tinh Từ nói.

“Tinh Từ ở lại vừa vặn phù hợp.” Từ Phàm khẽ gật đầu.

“Chủ nhân, lần này có cần triệu tập môn hạ đệ tử đi theo không?” Bồ Đào hỏi.

“Không cần, mang nhiều con rối chút là được.” Từ Phàm nghĩ một hồi nói.

Lúc này không giống ngày xưa, trước kia tu vi phổ biến của đệ tử Ẩn Linh Môn rất thấp, tông môn có hắn hay không có hắn đều giống nhau.

Ngàn năm sau, tu vi tất cả đều tăng lên, mỗi đệ tử hầu như đều phát huy tác dụng quan trọng hơn tại Ẩn Linh Môn.

Đột nhiên lấy đi, có thể sẽ dẫn đến một vài nơi không đủ nhân thủ.

“Tuân lệnh.”

Chiếc tinh chu dùng vật liệu trên người Cự Thú Cực Không làm thành lúc trước kia đã thành tọa giá của Từ Phàm bọn họ.

Tinh chu số hiệu Cự Thú toàn lực gia tốc, không bao lâu sau thì đã tiến vào trong vùng Cực Không.

“Sư phụ, ngươi nói bao nhiêu năm nữa ta mới có thể tấn cấp Vô Địch Tôn Giả?” Từ Cương hỏi một vấn đề rất nhàm chán.

“Chờ ngươi tấn cấp đến Đại Thừa Kỳ, lại tu luyện thêm mấy trăm năm nữa đi.” Từ Phàm nghĩ một lát nói.

“Vậy ta trở thành Vô Địch Tôn giả, có thể lợi hại giống Đại trưởng lão Thiên Linh Tông như vậy không?” Từ Cương lại hỏi.

“Sao ngươi lại hỏi cái này?” Từ Phàm có chút nghi hoặc.

Từ Nguyệt Tiên và Vương Vũ Luân cũng nhìn về phía Từ Phàm.

“Nguyệt Tiên, ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện Vô Địch Tôn Giả.” Từ Phàm đầu tiên là nhìn Từ Nguyệt Tiên nói.

“Ta biết ngay mà ~” Từ Nguyệt Tiên một bộ biểu cảm cạn lời, trong đầu lại quanh quẩn câu nói kia.

Tại sao trước đây muốn ăn Hóa Thần Đan kia, quả nhiên là hủy hoại cả đời của nàng.

“Người là có hạn mức tối đa. Từ Cương, hạn mức tối đa này của ngươi xấp xỉ cỡ như trình độ của Thái Thượng Đại trưởng lão Thiên Linh Tông kia.”

“Chờ ngươi đạt tới loại trình độ kia, có lẽ cũng nên phi thăng rồi.”

“Về phần Hướng Trì, trong lòng ngươi có nút thắt, tu luyện cho tốt là được rồi, đừng nên nghĩ nhiều như vậy.” Từ Phàm an ủi nói.

“Thế nhưng mặc dù trên cảnh giới không có biện pháp nào tăng lên, nhưng ngươi quên vi sư là ai rồi sao?”

“Chúng ta có thể khắc kim nha, đến lúc đó các ngươi một thân Tiên khí, đối đầu với mấy Yêu tôn Vô Địch cũng không thành vấn đề.” Từ Phàm cười nói.

Cảnh giới không đủ khắc kim đến góp, đây là đạo lý vĩnh cửu bất biến trong Tu Tiên giới.

Nếu không Đại Tông Sư luyện khí vì sao lại được tôn sùng đến thế?

“Sư phụ, ngươi có thể giúp ta làm một bộ pháp bảo như cha ta được không?” Vương Hướng Trì mong chờ hỏi.

“Bộ đồ đạo khí không có trợ giúp gì cho ngươi đến Đại Thừa Kỳ, bộ đồ cấp Tiên khí ngươi cũng đừng nhung nhớ nữa, đây là đãi ngộ chỉ có cha ngươi mới có thể hưởng thụ được.” Từ Phàm liếc Vương Hướng Trì một cái.

Vậy mà lại muốn không làm mà hưởng, ai cho ngươi lá gan đó?

“Ngươi đối với cha ta thật tốt ~” Vương Hướng Trì có chút ghen tị nói.

Từ sau khi cha hắn có một bộ đồ đạo khí thì thường xuyên tới ngược hắn, còn gọi với tên mỹ miều là đề cao chiến lực của hắn.

Lúc đầu hắn tấn cấp đến Hợp Thể Kỳ, có tư thái có thể vượt lên cha hắn.

Kết quả loại tình thế này mới vừa ra, hắn phát hiện cha hắn lại bắt đầu thay đổi linh kiện cấp Tiên khí.

“Ngươi lại không biết thuộc tính truyền kỳ của cha ngươi, ngươi cứ cam chịu số phận đi, cho dù sau này phi thăng tới Tiên Giới, ngươi vẫn sẽ bị cha ngươi ngược như thường lệ.” Từ Phàm nở nụ cười.

Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên cũng cười lên, cảnh tượng vô cùng ấm áp.

“Tông môn chúng ta còn chưa có giàu đến mức kia, đợi sau này có lại nói.” Từ Phàm nhìn vùng Cực Không ngoài cửa sổ nói, hắn đều đối xử với đám đồ đệ này như hài tử của chính mình.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng để bọn họ chịu qua bất kỳ uất ức gì.

“Nguyệt Tiên, lúc ngươi ra ngoài du lịch tầm bảo, có từng gặp phải nhân quả Thượng Giới kia dây dưa hay không?” Từ Phàm đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

“Có, thế nhưng rất nhỏ. Lúc ở tông môn, luôn có một cảm giác, muốn dẫn ta đi đến một nơi, nhưng ta đều nhịn xuống.” Từ Nguyệt Tiên nói.

“Vậy bây giờ còn có cảm giác sao?” Từ Phàm nổi lên hứng thú.

“Có.”

Sau đó Từ Nguyệt Tiên chỉ về một hướng.

Năm đồng tiền xuất hiện tại trong tay Từ Phàm, tuỳ tay ném lên mặt bàn ở trước mặt.

Từ Phàm liếc nhìn quẻ tượng trên đồng tiền nói: “Khốn long chi cục, không có gì thú vị, trực tiếp đi thôi, xem ra lông dê Tiên Giới này không phải dễ kéo như vậy.”

“Ta đã biết, sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên nói.

Lúc này Từ Phàm đột nhiên nghĩ đến một chuyện chơi rất vui.

Nếu như Từ Nguyệt Tiên mang theo Hàn Phi Vũ tiến vào Tiên Giới thiết lập thế cục rút hộp mù cho nàng, vậy thì thú vị rồi.

Từ Phàm có lý do hoài nghi, bên kia vào trước bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Ý nghĩ này vừa nảy ra thì đã không thể cứu vãn được nữa.

“Muốn thử một lần không?”

Ý nghĩ này cứ luôn cám dỗ Từ Phàm, nhưng là hắn lại nghĩ tới một tiếng cười hề hề nhiều năm trước, lại cố chịu đựng xua đi ý nghĩ này.

Ngay lúc này, một đạo linh quang đột nhiên lướt qua trong đầu Từ Phàm.

Mẹ nó, Hàn Phi Vũ có Hàn Phi Vũ của tương lai che chở.

Chẳng lẽ ta không có ta của tương lai che chở sao?

Mạch suy nghĩ của Từ Phàm bỗng chốc mở ra, chính mình miễn là còn sống, tương lai nhất định là tồn tại cấp cao nhất.

Đến lúc đó thì ai sợ ai.

Nghĩ tới đây, Từ Phàm vừa định bố trí thực hiện ý nghĩ thần kỳ này, nhưng một âm thanh đã cắt ngang hắn.

“Sư phụ, khoảng thời gian trước ta có nằm một giấc mộng, hẳn là có quan hệ với nhân quả Thượng Giới.”

“Trước kia bọn họ muốn mượn thân thể của ta để một vị đại nhân vật nào đó trùng sinh, hiện tại ý nghĩ này của bọn họ dường như đã thay đổi.”

“Muốn để ta chiếu cố đại nhân vật trùng sinh này.” Từ Nguyệt Tiên nói.
Bình Luận (0)
Comment