Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661: Tiên Thành Thiên Tượng

Chương 661: Tiên thành Thiên Tượng Chương 661: Tiên thành Thiên Tượng

Nghe xong lời nói của Từ Nguyệt Tiên, Từ Phàm cười lạnh.

“Đúng là chỗ càng to thì càng nhiều kịch bản.”

“Đại nhân vật ngươi chăm sóc kia, hắn ít nhất cũng có mấy vạn phương pháp trọng sinh vào cơ thể ngươi.”

Từ Phàm nói xong cầm ra một quyển sổ nhỏ, lật đến trang thứ hai.

Nhìn một cái rồi lại khép lại.

“Phàm là người hoặc thế lực nào lên quyển sổ nhỏ của vi sư, sau này đều phải tính toán rành mạch.” Từ Phàm nói.

“Vẫn là sư phụ tốt với ta nhất, thực ra điều ta ghét nhất ở thế lực kia là lúc đầu lừa ta ăn viên Hoá Thần Đan đó.” Từ Nguyệt Tiên một mặt đen xì nói.

Chính bởi vì viên Hoá Thần Đan này đã khiến Nhị sư tỉ nàng trở thành người có tiềm lực và thực lực yếu nhất trong các sư huynh đệ.

“Đó là do ngươi ý chí không kiên định, trước kia ta đã nhắc nhở ngươi rồi.” Từ Phàm lắc đầu nói.

Đúng lúc này Vực Cực Không có tia sáng loé lên. Một con Thôn Tinh Cự Xà dài muôn trượng, từ một khe nứt không gian bay ra.

Sau đó lại mở một khe nứt không gian khác chui vào.

Nhìn giống như một con cá voi khổng lồ đang nhảy lên khỏi mặt nước vậy.

“Đó là mẹ hay bố của Tiểu Xà thế?”

Toàn bộ cảnh này Từ Phàm đều nhìn thấy.

“Cực Không Cự Thú kia loé lên quá nhanh, ta không nhìn rõ.” Từ Phàm lắc đầu nói.

“Nhìn giống như có chuyện gấp vậy.” Từ Phàm nói.

Đúng lúc này, phía trước số hiệu Cự Thú mở ra một khe nứt không gian.

Số hiệu Cự Thú phanh không kịp liền bị lao vào đó.

“Như này mới phải chứ, trên người chúng ta có mùi con trai của hắn, chung quy vẫn phải để mắt một cái chứ.” Từ Phàm gật đầu nói, cảm thấy như này mới đúng.

“Sư phụ, ngươi không lo lắng Cực Không Cự Thú vừa nãy tấn công chúng ta à?” Vương Hướng Trì hỏi.

Đúng lúc này đoàn người phát hiện số hiệu Cự Thú đã bị Thôn Tinh Xà quấn quanh.

Thôn Tinh Xà với cái đầu to lớn từ trên cao nhìn xuống số hiệu Cự Thú, giống như cần một lời giải thích.

“Yên tâm, có ta đây.”

Từ Phàm nói xong liền từ số hiệu Cự Thú đi ra ngẩng đầu nhìn con vật khổng lồ này.

Thâm tâm thì đang tính toán sức mạnh của con Cự Xà này.

“Grao grao~” Từ Phàm hét to với Cực Không Cự Thú.

“Xì~”

“Grao grao ~”

“Xì~”

Từ Phàm lấy ra một viên Linh Châu định vị đưa cho Độc Giác Cự Xà.

Một vết nứt không gian lớn được mở ra, số hiệu Cự Thú với Từ Phàm liền được đưa ra ngoài.

“Ta đã nói không sao mà.” Từ Phàm nói với đám đông.

“Sự phụ ngươi vừa nãy gầm mấy tiếng kia có nghĩa là gì?” Từ Nguyệt Tiên tò mò hỏi.

“Ý nghĩa đại khái là con của ngươi rất ổn, ta đã cứu hắn từ trong tay Yêu tộc ra rồi, hiện giờ đang ở Vực Cực Không.”

“Chỉ tiếc là Thôn Tinh Xà kia ngoài sự sống chết của con trai mình ra thì không quan tâm cái gì khác, dù con trai hắn có bị ức hiếp cũng không quan tâm.”

“Ta còn muốn xin mấy cái vảy trên người hắn, không ngờ hỏng kế hoạch rồi.” Từ Phàm nói.

“Sư phụ, nếu như Thôn Tinh Xà này thật sự ra tay với chúng ta thì chúng ta có chạy trốn được không? “Từ Cương hỏi.

“Chạy trốn thì khó nói, nhưng cứ đi cạnh sư phụ ta đây thì ngươi không cần lo lắng về vấn đề này.” Từ Phàm cười nói.

Mấy sư đồ lại vui vẻ đi về phía Tượng Châu.

Nửa tháng sau, tại Tiên thành Thiên Tượng, là một Tiên thành Ẩn Linh Môn mới thành lập.

Lúc này phía trước cửa thành Tiên thành, có một nhóm đệ tử Ẩn Linh Môn đang đợi.

“Hôm nay nhóm Đại trưởng lão có đến không?” Thiên Vạn Binh có chút hưng phấn hỏi đệ tử bên cạnh.

“Tất nhiên, tin tức đã được truyền về rồi chẳng lẽ còn giả được sao?”

“Nhưng mà Đại trưởng lão đến chỗ Yêu tộc kia khẳng định là đã có chuyện quan trọng xảy ra rồi.” Một vị nhất đại đệ tử nói.

“Bên Yêu tộc đó không phải mới có mấy vị Yêu tôn Vô Địch đến sao, Đại trưởng lão chắc vì chuyện này nên mới đến.” Thiên Vạn Binh nói, trong mắt mang vẻ suy tư.

“Sáng sớm này ra đã mang đồ tốt gì đó đến, không biết có thể trấn áp mấy vị Yêu tôn Vô Địch kia không nữa.” Vịnhất đại đệ tử kia trông chờ nói.

“Đến lúc đó sẽ biết thôi.”

Đúng lúc này bầu trời xuất hiện một bóng đen.

Không lâu sau, số hiệu Cự Thú hạ xuống bên ngoài Tiên thành Thiên Tượng.

“Cung nghênh Đại trưởng lão.” Các đệ tử Ẩn Linh Môn hành lễ nói.

Bên ngoài cửa thành, còn có rất nhiều các tu sĩ nhàn rỗi thích xem não nhiệt.

Bọn họ biết được tin hôm nay Ẩn Linh Môn thần bí khó lường này có một vị nhân vật lớn đến, nếu không đã không có nhiều đệ tử Ẩn Linh Môn ra cổng thành đón như vậy.

Đến khi bọn họ nghe thấy đám đệ tử này gọi Từ Phàm là Đại trưởng lão thì không tự chủ cũng hành lễ theo.

Tượng Châu là châu lớn bị Yêu tộc xâm lược sớm nhất, trước khi đến Ẩn Linh Môn, vì tu vi của bọn họ không cao nên không đủ năng lực vận chuyển đến các tu sĩ ở châu lớn khác. Họ chỉ có thể giống như những con chuột trốn đông trốn tây qua ngày.

Sau khi đến Ẩn Linh Môn, bọn họ mới được trải qua cuộc sống yên ổn.

“Các ngươi trấn giữ ở đây vất vả rồi, đứng dậy cả đi.” Từ Phàm gật đầu nói.

Sau đó hắn nhìn những tu sĩ nhàn rỗi bên ngoài cửa thành hành lễ với mình.

“Các vị mau đứng dậy cả đi, có Ẩn Linh Môn của ta ở đây đảm bảo các vị ở trong Tiên thành không phải lo lắng gì.

“Đa tạ đại trưởng lão.” Những tu sĩ đi bộ ngoài cửa thành cung kính nói.

Sau đó Thiên Vạn Binh dắt Từ Phàm đi tham quan toà Tiên thành này.

Toà thành này là do Bồ Đào dựa vào bản vẽ theo gu thẩm mỹ của Từ Phàm thiết kế nên.

Đây được tính là sự kết hợp giữa khoa học và viễn tưởng.

“Không tệ, phong cách của Tiên thành này nhìn lên rất dễ chịu.” Từ Phàm cười nói, trong mắt xẹt qua chút hoài niệm.

“Gần đây Yêu tộc có mấy vị Yêu tôn Vô Địch đến, bọn họ có từng đến đây kiếm chuyện không?” Từ Phàm hỏi.

“Thưa Đại trưởng lão, bọn họ thực sự có ý định tấn công.”

“Nhưng nửa đường bị con rối kiếm trận cướp giết, dùng thế phong lôi đánh cho một người bị thiệt hại nghiêm trọng, nên bọn họ đều bị doạ cho chạy hết rồi.”

“Bây giờ đến tiểu Yêu xung quanh Tiên thành Thiên Tượng cũng rất ít khi xuất hiện.” Thiên Vạn Binh đáp.

Lúc đầu là Thiên Vạn Binh đem theo một nhóm con rối thành lập nên Tiên thành Thiên Tượng này, cái tên này cũng là do hắn đặt nên.

“Thủ đoạn tốt đấy, lúc đầu ở Tông môn ngươi học được chiêu kia không uổng phí nhỉ.” Từ Phàm cười nói.

“Nếu không phải sợ mấy Yêu tôn Vô Địch kia lén lút chia ra tập kích Tiên thành thì ta sớm đã đem từng người bọn họ đánh tan hết rồi.”

“Gan ngươi không nhỏ nhỉ, dù sao cũng là Yêu tôn Vô Địch, có thể phòng ngự vững chắc được nơi này thì cũng rất ghê gớm rồi.” Từ Phàm cười nói.

Nhìn vị Thiên Vạn Binh gan to bằng trời này, vẻ mặt hắn hiện ra sự hài lòng.

“Lần này ta tới cũng là vì nhóm Yêu tôn Vô Địch kia.”

“Sau này nhiệm vụ của ngươi chính là đưa mấy con rối Đại Thừa Kỳ kia bảo vệ vững chắc Tiên thành Thiên Tượng này.”

“Những việc còn lại để ta xử lí.” Từ Phàm cười nói.

“Đại trưởng lão, ta có thể biết lí do mấy vị Yêu tôn Vô Địch kia đến đây làm gì không? Thiên Vạn Binh trong lòng có chút tò mò nói.

“Cũng không phải chuyện to tát gì, bọn họ phát hiện ra một nơi tốt, chúng ta sẽ đi giết Yêu cướp bảo vật.” Từ Phàm miệng lộ ra ý cười.

Giết người cướp của là việc không đúng, nhưng mà cướp trên người Yêu tộc thì đây là một việc chính nghĩa.

“Thật vậy à? Đại trưởng lão không thể đưa ta đi xem chút sao?

“Ngươi nên đợi bọn ta trở về xem quang ảnh đồ thì hơn, nếu đánh nhau thật ngộ nhỡ không bảo vệ được ngươi thì làm sao đây?”

“Nên biết rằng mấy vị Yêu tôn Vô Địch kia chỉ nhìn ngươi một cái thôi thì ngươi không phải là ngươi nữa rồi.” Từ Phàm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment