Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 666 - Chương 666: Đại Kim Chủ Tương Lai

Chương 666: Đại kim chủ tương lai Chương 666: Đại kim chủ tương lai

“Đồ nhi lĩnh ngộ còn chưa sâu, vẫn cần sư tổ chỉ điểm.” Hàn Phi Vũ cung kính nói.

Trên thế gian này có thể khiến hắn để tâm chẳng có mấy người, mà sư tổ trước mắt chính là một vị.

“Hợp Thể kỳ đại thành, kiếm tâm nội liễm, không có dấu hiệu của Châu Thiên Linh Khí.”

“Đạt tới cảnh giới này, sư tổ muốn chỉ điểm cho ngươi sẽ phải tốn một chút công phu rồi.”

Từ Phàm cười nói, nhấc tay câu lên một con cá.

Nhìn một chút rồi lại đem thả vào lòng suối.

“Sư tổ lại đem đồ tôn ra làm trò cười rồi.” Hàn Phi Vũ vò đầu nói.

“Những năm nay ra ngoài rèn luyện có thu hoạch gì?” Từ Phàm hỏi.

“Nhân tộc thế yếu, không có nơi nào có kẻ mạnh tọa trấn, khẳng định là bị Yêu tộc chiếm lĩnh tất thảy.” Hàn Phi Vũ nhớ lại nói.

Những năm nay hắn đi qua rất nhiều nơi, bình thường mà nói chỉ có Tiên Thành hoặc tông môn của cường giả tọa trấn, Nhân Tộc mới có thể sinh sống yên ổn hơn.

“Có cách nào cứu vãn Tu Tiên Giới hay không?” Từ Phàm hứng thú hỏi.

“Đồ tôn chỉ là trong lúc nằm mơ có nghĩ tới mà thôi, đồ tôn biết cả đời này cũng đạt tới được cấp bậc đó.”

Hàn Phi Vũ cũng từng nghĩ, Nhân Tộc làm thế nào để thắng lợi.

Nhưng đáp án duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra đó là, Nhân Tộc xuất hiện một vị cường giả tuyệt thế, giết sạch toàn bộ những tên Yêu tôn Vô Địch của Yêu tộc, như vậy Tu Tiên Giới mới có thể khôi phục lại hòa bình.

“Làm người là phải có ước mơ mà, ngươi cũng rất có tiềm năng đó.” Từ Phàm cười nói.

“Đồ tôn cũng muốn, nhưng chỉ tiếc là không làm được.” Hàn Phi Vũ nói.

“Không cần phải vướng mắc về chuyện này, chăm chỉ tu luyện là được.” Từ Phàm lại nói.

“Đại trưởng lão, ta muốn mua vài con rối Đại Thừa kỳ, không biết là có được hay không?” Hàn Phi Vũ mong chờ nói.

Từ Phàm đang câu cá quay đầu lại nhìn đồ tôn của mình một cái.

Hắn phát hiện đồ tôn này của mình lá gan càng ngày càng lớn, đồ vật lấy ra cũng càng ngày càng nhiều.

“Người bình thường chắc chắn là không được.”

“Ngươi là đồ tôn của ta, chuyện này có thể thương lượng một chút.” Từ Phàm cười nói.

Trong lòng thầm nghĩ, Hàn Thiên Tôn tương lai, đây là ngươi chủ động để ta bắt chộp đấy, không liên quan gì tới ta.

“Có điều cái giá mà ngươi đưa ra nhất định phải hợp ý của sư tổ, nếu không thì sư tổ số một số hai kia của ngươi sẽ không làm.”

“Tiên Ngọc Linh Thạch có được không?” Hàn Phi Vũ thử thăm dò nói.

Từ Phàm lắc lắc đầu.

“Trong bí cảnh ta phát hiện ra mấy món bảo vật quan trọng, sư tổ xem thử xem có thể đổi mấy con.”

Một chồng báu vật quý hiếm xuất hiện trước mắt Từ Phàm.

Từ Phàm xem chút rồi vẫn lắc đầu.

“Đồ tuy rằng tốt, nhưng tông môn bây giờ cũng không phải là cần thiết lắm.”

“Sư tổ, người muốn thứ gì?” Hàn Phi Vũ hỏi.

“Như vậy đi, ngươi trở về tông môn tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ cần tiết kiệm đủ tích phân rồi ta sẽ bảo sư tổ số một luyện chế cho ngươi.” Từ Phàm nghĩ rồi nói, cuối cùng lại âm thầm để tông môn phân phát vài loại nhiệm vụ cần gấp linh khoáng.

“Vậy cũng được, đồ tôn ở bên ngoài lịch luyện lâu như vậy, đã đến lúc phải trở về thăm tông môn rồi.” Hàn Phi Vũ nói.

Hắn vô cùng thích thái độ của vị sư tổ này của mình, đây xem như là một loại giao dịch bình đẳng, khiến cho lòng hắn giảm bớt đi vài cảm giác nguy cơ.

Đồng thời hắn cũng hiểu được thái độ của sư tổ, sẽ không chiếm lợi từ người đồ tôn là hắn.

Nếu như Từ Phàm vừa thấy liền muốn tặng hắn con rối Đại Thừa kỳ, hắn có thể sẽ trực tiếp từ chối.

“Vậy thì đợi sau khi ngươi tiết kiệm đủ tích phân, ta sẽ trực tiếp bảo bọn họ luyện chế một con rối kiếm trận, như vậy vừa hay một bước tới đích.” Từ Phàm nghĩ rồi nói.

Luyện chế cho ngươi một con rối kiếm trận, ta đòi ngươi ba bộ linh khoáng con rối kiếm trận, cái này không quá đáng đâu nhỉ?

“Con rối kiếm trận!”

“Sư tổ thật sự chịu luyện chế cho ta!” Hàn Phi Vũ vui mừng nói.

Vào thời điểm Từ Phàm hôn mê, trong lúc Yêu tôn Vô Địch của Yêu tộc xâm phạm Ẩn Linh môn, hắn vừa hay có mặt ở tông môn.

Hắn vẫn còn nhớ cái cảnh con rối kiếm trận điều khiển kiếm trận địch lại Yêu tôn Vô Địch.

Đặc biệt là trận mà chín thanh Tiên kiếm kia hóa thành, từng đợt rồi từng đợt kiếm trận, khiến hắn cho tới tận bây giờ cũng khó mà quên được.

“Chỉ cần tiết kiệm đủ tích phân thì sẽ luyện chế cho ngươi, nếu tích phân của ngươi đủ nhiều, chín thanh Tiên kiếm đó cũng có thể luyện chế lại cho ngươi một bộ.” Từ Phàm híp mắt nói.

Dù sao cũng là đồ từ bên ngoài vào, đồ tôn của mình lấy đi cũng không thấy đau lòng.

“Chín thanh Tiên kiếm!” Hô hấp của Hàn Phi Vũ trở nên dồn dập.

Linh Khoáng luyện chế Tiên kiếm, hắn có, hơn nữa còn có rất nhiều.

Thế nhưng Đại Tông Sư luyện khí luyện chế Tiên kiếm, ngoài vị sư tổ trước mắt này ra, những người khác hắn đều không có tư cách để gặp.

Chính vào lúc này, Hàn Phi Vũ ngược lại trở nên trầm mặc.

“Ngươi không cần phải nghĩ nhiều, mỗi người đều có kỳ ngộ riêng của mình, nếu như gặp được một cái liền cướp lấy một cái, vậy ta phải gánh chịu bao nhiêu nghiệp chướng đây.”

“Ẩn Linh môn vẫn có cái tầm nhìn này.” Từ Phàm cười nói.

“Sư tổ, ta không phải là nói chuyện này, ta đang nghĩ nếu như tích phân của ta đủ rồi, có thể bán cho ta thêm vài con rối Đại Thừa kỳ hay không.” Hàn Phi Vũ cười nói.

“Tùy ngươi, ngươi cần càng nhiều thì thời gian trả hàng càng dài, tốt nhất ngươi nên cách một đoạn thời gian lại mua một con, như vậy thì hai vị Phân Thân sư tổ đó của ngươi không đến nỗi dẹp tiệm không làm nữa.”

“Sư tổ, vậy ta về tông môn trước đây, tranh thủ sớm ngày thu thập đủ tích phân để đổi lấy con rối.” Hàn Phi Vũ nói.

“Đi đi đi đi, về sau ngươi cũng coi như là đại kim chủ của Ẩn Linh môn rồi.” Từ Phàm khoát tay nói.

“Ta mãi mãi là đồ nhi của sư phụ, đồ tôn của sư tổ.” Hàn Phi Vũ nghiêm túc nói.

Hàn Phi Vũ đi rồi, Từ Phàm mỉm cười nhìn lên dấu vết độn quang mà Hàn Phi Vũ xẹt qua trên bầu trời.

Kim chủ mà Từ Phàm nói, là chỉ trạng thái mà Hàn Phi Vũ sau khi phi thăng lên thế giới Đại Thiên.

Tới lúc đó, Từ Phàm cảm giác vị đồ tôn này của mình sẽ trở thành đại kim chủ thật sự của hắn.

Không có cách nào khác, ai bảo ngón tay vàng của vị đồ tôn này của mình lại nghịch thiên đến vậy chứ.

Cái này so với Chưởng Thiên Bình trong tay Hàn Thiên Tôn chính bản còn lợi hại hơn nhiều.

Cái kia giai đoạn đầu dường như chỉ có thể cường hóa Linh Dược, mà cái này thì lại có thể cường hóa được vạn vật.

Đang trong vòng lặp tính toán xem lúc nào có thể phi thăng thiên giới.

Đại trận phía đằng xa đột nhiên truyền ra một tia dị thường, cuối cùng Từ Phàm liền nhận được thông tin những tên Yêu tôn Vô Địch kia đã ra ngoài.

“Con thỏ cuối cùng cũng đến rồi.”

Một tia độn quang phảng phất như xuyên qua không gian, trực tiếp tiến thẳng ra ngoài đại trận.

Hai con rối kiếm trận, bốn con rối Đại Thừa kỳ xuất hiện ngay phía sau Từ Phàm.

Trong tay bốn con rối Đại Thừa kỳ kia đều đang cầm Tiên Khí tạm thời huy động để sử dụng từ trong bảo khố.

Hi vọng lần này có thể thu hoàn lại vốn, nếu không thì tổn thất sẽ lớn đây.” Từ Phàm nghiêm túc nói.

Từ Phàm chầm chậm nhắm mắt.

“Bồ Đào, huy động tất cả lực tính đang trống, phụ trợ ta điều khiển con rối.”

“Vận hành toàn bộ Tụ Linh Trận trong không trung.”

“Tuân mệnh, chủ nhân.”

Lúc này, nhóm người Từ Cương cũng xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.

Vương Hướng Trì còn mang theo cả Hàn Phi Vũ đang định rời đi.

“Kiên nhẫn quan sát trận chiến, lần này sư tổ ngươi điều khiển hai con rối kiếm trận, có thể học được bao nhiêu từ trong đó thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.” Vương Hướng Trì nói.

“Ta đã biết thưa sư phụ.”

Tinh thần Hàn Phi Vũ có chút mừng rỡ, không ngờ bản thân mình khi sắp rời đi còn có thể xem được một trận chiến đấu cấp bậc Yêu tôn Vô Địch.

Tất cả các con rối Đại Thừa kỳ đều đã tiến vào trong đại trận.

Ba tên Yêu tôn Vô Địch bước ra từ trong Truyền tống trận kia vào lúc này vẫn còn chưa biết là xảy ra chuyện gì.

“Cướp đây!”

“Đem toàn bộ món đồ tốt tìm được ở đầu bên kia móc ra đây, tự phế căn nguyên, tha cho các ngươi một mạng!”

Một con rối kiếm trận tùy tiện nói, trên mặt còn hiện lên ý tứ gây hấn.
Bình Luận (0)
Comment