Chương 665: Vật truyền thừa ngoại giới.
Chương 665: Vật truyền thừa ngoại giới.
“Thì ra những kẻ tai to mặt lớn này đánh nhau cũng cần tới cả một quy trình.” Từ Phàm châm biếm nói.
Trước tiên là mắng chửi nhau, tích lũy cơn thịnh nộ, rồi mới trực tiếp khai chiến.
Đạt tới cấp bậc như của bọn hắn, chiến thuật nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì rồi.
Chỉ thấy toàn bộ Vực Cực Không đều trở thành chiến trường của bọn họ.
Ngay cả những con Cự Thú Cực Không mà Yêu Tộc điều khiển cũng đã được đem ra.
Nhân Tộc bên này cũng đã xuất hiện thêm vài con Thần Thú mà Từ Phàm chưa từng thấy bao giờ.
Sự va chạm giữa những sức mạnh siêu cường, kịch liệt dữ dội như một vụ nổ hạt nhân nguyên tử.
Từng tia sáng của lưỡi đao ánh kiếm vụt ngang qua Vực Cực Không, sự va chạm của các loại pháp tắc Đại Đạo.
Khiến cho toàn bộ quang ảnh trở nên mơ hồ.
“Cái này của ngươi cũng không rõ ràng gì cả.” Từ Phàm trêu chọc nói.
“Tổng thể còn có thể xem hiểu được, thể loại chiến đấu cấp bậc này nào có thể quay lại được rõ ràng như vậy.” Thiên Linh Tôn Giả nói.
Từ Phàm gật đầu, bày tỏ công nhận cách nói của Thiên Linh Tôn Giả.
Sau khi chiến đấu đã đạt tới kịch liệt, toàn bộ hình ảnh của quang ảnh đã không thể xem được nữa.
Từ Phàm vung tay thu lại pháp bảo phát lại quang ảnh.
“Tổng thể coi như đã được xem rõ rồi, hai bên cũng tính là hòa, Nhân Tộc chiếm thế thượng phong hơn một chút.” Từ Phàm nói.
“Trong đây cũng có công lao của đại trưởng lão, không có ngươi luyện chế Tiên Khí cho lão đại và tẩu tử, nào có thể trấn áp được mấy con Cự Thú Cực Không đó nhanh như vậy.” Thiên Linh Tôn Giả cười nói.
“Liên quan gì tới ta? Tiên Khí chính là của Thái Thượng Đại Trưởng Lão cùng với tẩu tử, dùng như thế nào cũng không có liên quan đến ta.”
Từ Phàm lúc này đang sờ cằm, bỗng dưng nói: “Ngươi nói xem điều kiện kia có phải là trả lại quả trứng đó cho Kim Sí Đại Bàng hay không.”
“Ta thấy có thể lắm, dù sao Nhân Tộc bên này lấy được quả trứng đó rồi cũng không dám phá hủy, thế lực của Kim Sí Đại Bàng trên Thượng Giới rất lớn.”
“Nếu thật sự phải kết tử thù, vậy đoán chừng sẽ rất phiền phức.” Thiên Linh Tôn Giả cảm thấy rất có đạo lý.
“Lẽ nào giới Nhân Tộc này ở trên Thượng Giới không có lấy nhân vật lợi hại nào sao?” Từ Phàm nói.
“Nhân Tộc chúng ta mới trở mình làm chủ được bao nhiêu năm chứ, theo như lão đại nói, ở Tiên Giới vị lợi hại nhất chính là Kim Tiên, vĩnh viễn không phải đối thủ của thực lực phía sau Kim Sí Đại Bàng.”
“Có điều hiện tại Thượng Tôn đã phi thăng rồi, qua mấy vạn năm nữa, nói không chừng giới Nhân Tộc này của chúng ta sẽ có chỗ dựa chân chính rồi.” Thiên Linh Tôn Giả kỳ vọng nói.
Ngày sau hắn nhất định phải phi thăng lên thế giới Đại Thiên, vấn đề này đối với hắn mà nói rất thực tế.
Từ Phàm nghĩ một chốc, nếu như bọn họ tình nguyện chờ đợi vậy thì mấy chục triệu năm nữa hắn cũng sẽ là một sự tồn tại cấp bậc Đại Đa.
Chỉ đáng tiếc, người bình thường thì không thể đợi được tới lúc đó.
Từ Phàm nhìn mặt trời đang dần xuống núi, nói với Thiên Linh Tôn Giả: “Tôn Giả còn việc gì không? Đừng giấu ở trong lòng nữa.”
“Vẫn là đại trưởng lão hiểu ta, ta đi đào quặng trong Vực Cực Không, gặp được một vật kỳ lạ.” Thiên Linh Tôn Giả vừa nói liền lấy ra một bức tượng trong suốt như thủy tinh.
“Muốn mời đại trưởng lão giám định một chút.”
Từ Phàm nhìn bức tượng này, mày nhăn lại.
“Đây không phải là vật của giới này, có lẽ là một loại tương tự như Linh Bảo Truyền Thừa.
“Nếu như Tôn Giả tò mò, có thể để cho những đệ tử người phàm vẫn chưa tu luyện dưới trướng mình thử xem, nói không chừng có thể kích hoạt vật truyền thừa này.” Từ Phàm nhìn bức tượng thủy tinh kia nói.
“Đại trưởng lão, vậy giá trị của món đồ này thế nào?” Thiên Linh Tôn Giả hỏi.
“Cũng là một món Tiên Khí, trong vật truyền thừa này có chứa không gian, nói không chừng sẽ tồn tại Tiên Khí của thế giới khác.” Từ Phàm nói.
“Thật ư!” Thiên Linh Tôn Giả bỗng chốc kích động lên.
Món đồ như Tiên Khí này ở trong mắt Từ Phàm đã được coi là một vật bình thường không quan trọng, nhưng trong mắt Thiên Linh Tôn Giả thì lại trân quý đến lạ thường.
“Ta chỉ là đoán bừa thôi, Tôn Giả không cần coi là thật.” Trong mắt Từ Phàm vụt qua một tia sáng.
“Đại trưởng lão, vật truyền thừa này có cách nào phá giải hay không?”
“Không có, cách tốt nhất chính là tìm một người phàm phù hợp với điều kiện, rồi đi mở nó.”
“Nếu như cưỡng chế phá giải mà nói, không gian bên trong sẽ bị tiêu tan.” Từ Phàm nói.
“Được rồi.”
Thiên Linh Tôn Giả cầm bức tượng thủy tinh vui vẻ rời đi.
Từ Phàm lại quay về nơi ở, hưởng thụ bữa tối mà đồ đệ đã làm cho hắn.
……….
Bí cảnh nào đó của Tượng Châu, Hàn Phi Vũ kiểm soát kiếm trận, thành thục chém giết đám yêu thú nọ.
Sau đó ngay cả nhìn cũng không thèm, đi về hướng trung tâm bí cảnh.
Hàn Phi Vũ lúc này đã là Hợp Thể kỳ.
Hàn Phi Vũ huơ tay thả ra một ngàn con rối.
“Tiểu Tây, khai thác linh khoáng thu thập dị bảo.” Hàn Phi Vũ nói.
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Khí Linh này giống như Bồ Đào, là do Hàn Phi Vũ dùng “cái giá cực kỳ đắt” đổi lấy từ trong tay Phân Thân Thủ số hai, có được 1% lực tính toán của Bồ Đào.
“Sau khi thăm dò xong bí cảnh này, đi tới Tiên Thành mà tông môn lập ra ở nơi này xem thử, ta vẫn chưa đi lần nào.” Hàn Phi Vũ cười nói.
“Cũng không biết sư tổ đã tỉnh lại hay chưa? Ta vẫn còn rất nhiều câu hỏi về tu luyện muốn thỉnh giáo người.”
Chính vào lúc này, máy truyền tin bỗng vang lên một tiếng.
Hàn Phi Vũ cầm lên xem, trên mặt bỗng chốc lộ ra niềm vui sướng.
“Đại trưởng lão tỉnh rồi, có phải nên về tông môn một chuyến hay không?”
“Tiện thể thương lượng với đại trưởng lão một chút về chuyện mua con rối Đại Thừa kỳ.”
Quãng thời gian ra ngoài rèn luyện trải nghiệm này, hắn cảm thấy con rối mua từ trong tông môn vô cùng hữu dụng, hơn nữa còn phối hợp với Khí Linh Tiểu Tây này.
Có thể nói toàn bộ mọi việc đều có thể để con rối lo liệu.
Ấy vậy nên mới khiến cho Hàn Phi Vũ nảy sinh ra ý nghĩ mua con rối Đại Thừa kỳ.
Thời gian mà Hàn Phi Vũ tu luyện tại Ẩn Linh môn rất dài, hắn muốn hiểu rõ một vấn đề.
Bất luận là sư phụ hắn hay sư tổ, có lẽ biết rõ trong tay hắn cũng có một bảo vật vô cùng lợi hại như vậy.
Tuy rằng công năng cụ thể bọn họ vẫn chưa rõ ràng, nhưng việc có thể làm ra linh khoáng đỉnh cấp hoặc linh dược đỉnh cấp thì có lẽ là biết.
Nhưng theo hắn quan sát bấy nhiêu năm, bất luận là sư phụ hắn hay sư tổ, đều không hề có một chút lòng tham nào đối với món đồ trong tay hắn.
Thậm chí sư phụ hắn còn ngầm phân phó cho hắn phải bảo quản tốt thứ đồ này.
Cho nên hiện tại, hắn thường sẽ lấy ra những linh khoáng hoặc linh dược khá trân quý, để trao đổi với tông môn những món bảo vật mà hắn cần.
Giống như Tiên Khí đang bị phong ấn bên trong người hắn, đó chính là phép đo phân thân của sư tổ luyện chế cho hắn.
“Tới lúc đó nên lấy món gì để đổi lấy con rối này đây.” Hàn Phi Vũ có chút âu sầu nói.
Mặc dù trong tay hắn có không ít đồ tốt, nhưng có một số thứ lấy ra thì quả thực không thích hợp lắm.
Chính vào lúc này, giọng nói của Tiểu Tây vang lên.
“Chủ nhân, ta vừa mới nhận được tín hiệu của Bồ Đào đại nhân, đại trưởng lão có lẽ chính là ở thành Thiên Tượng Tiên.”
“Sư tổ tới Tượng Châu rồi ư, ta phải đi bái kiến đã.” Hàn Phi Vũ vui mừng nói.
Lúc này, toàn bộ bí cảnh đã bị con rối mà Hàn Phi Vũ thả ra cướp bóc sạch sẽ.
Tất cả những món đồ có giá trị đều được thu thập vào trong túi.
“Đi bái kiến đại trưởng lão thôi.”
Bên cạnh con suối nhỏ, Hàn Phi Vũ trông thấy Từ Phàm đang câu cá.
“Bái kiến sư tổ, cung nghênh sư tổ xuất quan.” Hàn Phi Vũ hành lễ nói.
“Ra là Phi Vũ à, đứng dậy đi, qua đây câu cá cùng ta.” Từ Phàm thân thiết nói.
Hàn Phi Vũ lấy một chiếc ghế xếp nhỏ ngồi bên cạnh Từ Phàm.
“Nghe sư phụ ngươi nói thời gian gần đây ngươi tiến bộ rất nhanh.” Từ Phàm cười nói.