Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 685 - Chương 685: Chính Mình Đã Từng

Chương 685: Chính mình đã từng Chương 685: Chính mình đã từng

“Ngươi từng thấy ta cũng từng thấy, ngươi không biết đương nhiên ta cũng không biết.”

“Ta cũng không đến mức vì chuyện này mà tiêu hao bản nguyên đi thăm dò nghiên cứu Thiên Đạo.” Lão Kiếm lắc đầu nói.

“Đừng lăn lộn mù quáng nữa, thành thật gia nhập vào Hội Trưởng Lão, yên tâm tích lũy tài nguyên tu luyện là được rồi.”

“Hiện tại đạo khí linh kiếm của ta tuy là đã đủ, nhưng một thanh tiên kiếm cũng không có.” Diệp Tiêu Dao có chút lo lắng.

Sau khi hắn lấy được một số lượng lớn đạo khí linh kiếm kia, trong lòng lập tức dâng lên hùng tâm tráng chí.

Tu luyện tới đỉnh của giới này, lấy lực lượng một người trấn áp toàn bộ Yêu tộc, trở thành truyền thuyết cứu vớt Tu Tiên giới.

Mang tâm tình như vậy, Diệp Tiêu Dao hỏi Lão Kiếm một câu.

“Ta có thể trở thành cường giả như Thượng Tôn vậy không?”

Kết quả đổi lấy chỉ là một câu trả lời bâng quơ từ Lão Kiếm.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, yên tâm tu luyện là được, có ta giúp ngươi, sau này ngươi nhất định có thể vượt qua hắn.”

Ý của Lão Kiếm, Diệp Tiêu Dao nghe ra được.

Giờ đây lại tại nơi đây gặp được kiếm trận được ngưng tụ từ chín thanh tiên kiếm và mấy ngàn thanh đạo khí linh kiếm.

Cường giả kia thông qua con rối khống chế kiếm trận là có thể dễ dàng trấn áp Yêu tôn Vô Địch.

Thật sự khiến cho Diệp Tiêu Dao kinh ngạc.

“Đạo khí linh kiếm của ngươi bây giờ miễn cưỡng đủ, thiếu cũng chỉ là kia mấy thanh tiên kiếm.”

“Ở giới này có thể tìm được hay không đều không sao cả. Sau này phi thăng lên thế giới Đại Thiên, ta có biện pháp có thể giúp ngươi để ngươi lấy được linh kiếm cấp Tiên khí.”

“Về phần mơ ước muốn cứu vớt toàn bộ Tu Tiên giới của ngươi kia thì để xuống đi.”

“Ngươi vẫn không phù hợp với việc kia, thế nhưng vị Từ sư đệ của ngươi trước đây ngược lại có thể. Chỉ là, trên người không có hương vị thiên mệnh, đến cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành phông nền cho những người mang thiên mệnh kia.”

Lời Lão Kiếm nói khiến Diệp Tiêu Dao ngây ngẩn cả người, trên mặt nổi lên vẻ hồi ức.

“Đều đã nhiều năm như vậy, cũng không biết Từ sư đệ thế nào rồi.”

“Nếu như còn sống nhất định sống tốt hơn ngươi, nói không chừng bây giờ đã đạt đến Đại Tông Sư luyện khí, hưởng thụ đủ loại tán dương và bảo vệ từ Vô Địch Tôn Giả. Cuộc sống nhỏ trải qua hẳn là tương đối thoải mái.”

“Nếu như trước đây hắn theo ta học Kiếm Trận nhất đạo, hiện tại chắc chắn sẽ không chỉ vì mấy thanh tiên kiếm mà buồn phiền.” Lão Kiếm bâng quơ nói.

“Lão Kiếm, ngươi thật là, mỗi lần bắt được cơ hội đều trào phúng ta.” Diệp Tiêu Dao có chút chua xót.

Nghe thấy lời Diệp Tiêu Dao nói, Lão Kiếm phảng phất như nhớ lại tình cảnh đã qua, không khỏi thở dài.

“Ài, thật ra người ta trào phúng không chỉ là ngươi, còn có ta khi đó.”

“Phải biết lúc vừa bắt đầu, tư chất của ta còn không tốt bằng ngươi, đều là thông qua các loại thủ đoạn chậm rãi bò lên.”

“Thấy ngươi lại thấy được ta khi đó, ngay từ đầu đều là thật thà ngôc nghếch như thế.”

“Chỉ khác biệt duy nhất chính là, lúc đó ta đã thông suốt, mà ngươi bây giờ còn chưa thông suốt.” Lão Kiếm nở nụ cười.

Trong đầu Diệp Tiêu Dao lại xuất hiện một vị nam tử mặt mày chất phác nhưng đôi mắt sáng vô cùng, khiến cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác muốn tin tưởng hắn.

“Lúc đó ngươi đã ở độ tuổi này của ngươi, đã hiểu được chân lý của thế giới này, thế lực vừa xây dựng lên cũng vừa thành quy mô, chính là khi ý chí phấn khởi.”

“Kết quả vẫn bị phản bội.” Lão kiếm cười lên ha ha.

“Vậy nên bây giờ ngươi trở thành một người làm cho ta chuyên lừa dối bằng hữu.” Chân mày Diệp Tiêu Dao cau lại.

“Tính là lừa dối sao? Chỉ là giao dịch mà thôi, đợi sau khi ngươi thành công, trả về lại hàng trăm hàng ngàn lần đều được.”

“Mục đích của nó chính là để ngươi đừng lại cảm nhận cảm giác trước đây của ta.” Lão Kiếm nói.

“Lão Kiếm à, tâm ý của ngươi ta nhận, mỗi người đều có con đường của riêng mình, cho dù có ngươi trợ giúp cưỡng ép bước lên con đường không thuộc về ta, nhưng cuối cùng ta vẫn phải trở về quỹ đạo.” Diệp Tiêu Dao nói.

“Cho nên nói, những năm gần đây ta đều vẫn không can thiệp ngươi, chỉ là đôn đốc ngươi tu luyện, ngươi không phát hiện sao?” Lão Kiếm nở nụ cười.

“Đương nhiên phát hiện. Nhưng ngươi phát hiện hay không, những năm này ta đều chưa từng đi Nhân tộc bên kia, ngươi muốn can thiệp cũng không can thiệp được.” Diệp Tiêu Dao bất đắc dĩ nói.

Trước đây hắn vừa từ bí cảnh tràn đầy linh kiếm kia ra tới thì phát hiện đã tới Yêu Giới, một hổi nán lại này chính là hơn một ngàn năm.

“Những năm này đồ tốt ngươi cũng đã tích lũy đến không kém là bao, là lúc nên quay về Nhân tộc tìm một thanh tiên kiếm.” Lão Kiếm nói.

“Thế nên mới đề nghị ta gia nhập Hội Trưởng Lão sao?”

“Kia còn có thể thế nào? Ngươi lại không quen biết Đại Tông Sư luyện khí, muốn định chế cũng định chế không được.”

“Nếu không thì ngươi nghĩ cách gia nhập thế lực vừa rồi kia, tư thái kia trông giống như trong tông môn có Đại Tông Sư luyện khí.” Lão Kiếm còn nói thêm.

“Vẫn là về Nhân tộc trước đi.” Diệp Tiêu Dao nói, bay về vị trí thông đạo truyền tống hai giới đã thăm dò được.

Lúc này, trong vùng Cực Không, có một viên cự thạch tinh thần lớn đang bay về phía lãnh địa tộc Cự Thạch Sơn Yêu.

Từ Phàm từ tiểu thế giới chuyên môn dùng để gia tốc thời gian do Bồ Đào thôi diễn đi ra, toàn thân có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, giống như được uống loại linh dược nhất dưỡng bổ.

“Người khác tiến vào thế giới gia tốc thời gian đều là vì tu luyện nhanh chóng. Ta ngược lại thì hay rồi, vậy mà vì muốn nhanh một bước đến đại hạn.” Từ Phàm cười nói.

Hắn có một loại ảo giác, chính mình dường như bị cuốn hút bởi loại cảm giác gia tốc thời gian kia.

“Chủ nhân, có chuyện cần ngươi phê duyệt.” Giọng Bồ Đào vang lên.

“Chuyện gì còn cần ta phê duyệt, tìm Tự Viễn không được sao?” Từ Phàm hỏi.

“Bảo khố tông môn đã bị lấp đầy, tiểu thế giới ta xây dựng thêm cũng sắp bị lấp đầy, cần chủ nhân phê duyệt dùng linh khoáng cấp Tiên khí xây dựng thêm thế giới bảo khố.” Giọng Bồ Đào vang lên.

“Thì ra là chuyện này, đều cần những thứ gì? Ta xem một chút.” Từ Phàm cười nói.

Một màn sáng xuất hiện, bên trong màn sáng là danh sách linh khoáng cần có để xây dựng thêm tiểu thế giới, Từ Phàm còn thấy được trong đó có mấy loại linh khoáng hắn hết sức coi trọng, nhằm sau này luyện chế Tiên khí cho chính mình dùng.

“Ngươi, cái này cũng nhiều quá đó, xây dựng thêm một tiểu thế giới bảo khố, không đến mức dùng đến nhiều linh khoáng trân quý như vậy mà?” Từ Phàm liếc mắt nhìn ra nơi có vấn đề.

“Nếu như tiếp theo chủ nhân còn muốn đi cướp sạch những Yêu tộc đứng đầu kia, tốt nhất mở rộng triệt để một chút, nếu không bảo vật dễ bị phủ bụi, mất đi công năng vốn có.” Bồ Đào nói.

Bảo khố của những tông môn Yêu tộc kia, công năng dự trữ chỉ là cơ sở nhất.

Quan trọng hơn là công năng bảo dưỡng và bảo vệ của bảo khố bảo, xây dựng hoàn cảnh chỗ bảo vật khác nhau, điều chỉnh mật độ các loại linh khí, không phải sau khi lấy được tùy tiện tìm một chỗ trong đó là được rồi.

“Thế nên ngươi phải làm triệt để một chút.” Từ Phàm nhìn linh khoáng trên danh sách có chút tiếc nuối nói.

“Thế này mới có thể bảo vệ nguyên vẹn những chiến lợi phẩm kia ổn thoả.”

“Vậy thì xây dựng thêm đi, chuyện sớm hay muộn.” Từ Phàm phất tay nói.

Lúc này, một con rùa nhỏ màu ngọc bạch từ trong ổ cỏ tinh xảo bò ra, bốn chân rùa vừa dùng lực liền rơi xuống trên vai Từ Phàm.

Từ Phàm cầm Tự Linh Đan cỡ bằng hạt gạo đút vào trong miệng nhỏ của Hung Bạch.

Hung Bạch cọ lên chiếc cổ yêu thích, tỏ vẻ rất vui vẻ.

“Huynh đệ tốt và chất nữ tốt kia của ta bây giờ đang ở đâu?” Từ Phàm hỏi.

“Ở nơi câu cá tinh không thả câu.”
Bình Luận (0)
Comment