Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699: Có Thể Ra Tay Thì Đừng Nói Nhiều Lời

Chương 699: Có thể ra tay thì đừng nói nhiều lời Chương 699: Có thể ra tay thì đừng nói nhiều lời

Lúc này sắc mặt Ảnh Thứ đang tối sầm giống như nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối.

“Huynh đệ, không, Hàn đại ca, lần này ta có thể lấy lại vốn được hay không dựa vào ngươi đó.”

Trong lòng Ảnh Thứ đang nhỏ máu, bốn ngàn vạn linh thạch này chính là tiền tiêu vặt hắn vất vả tích góp được qua nhiều năm, mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ để hắn sống mấy chục năm.

Sâu trong ánh mắt chưởng quầy bên cạnh hiện lên một tia châm chọc.

Những thứ tốt đã được chọn sạch từ lâu, nhẫn không gian thực sự chưa có người thăm dò cũng chỉ có một vài chiếc, cho dù ngươi may mắn lựa chọn được thứ tốt cũng chẳng liên quan gì.

Ngươi có thể kiếm được một chút, nhưng ta thì mãi mãi không chịu thiệt.

“Xưng hô Hàn đại ca này được, nếu ta mở ra được thứ tốt, thì ngươi cứ xưng hô với ta như vậy nhé.” Hàn Phi Vũ cười nhìn Ảnh Thứ.

Hắn nhớ tới lời thề nhỏ từng lập ra với Kiếm Vô Cực, đó chính là khiến Ảnh Thứ cúi đầu xưng đại ca.

Khoảng thời gian mới vào tông môn quả thật đã bị Ảnh Thứ ngược đãi suýt chút nữa phá phòng.

“Được, chỉ cần mở ra được thứ tốt, không, cho dù sau khi lấy lại vốn thì ngươi chính là đại ca tốt của ta.” Ảnh Thứ dường như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Thông thường sau khi đạt đến Hợp Thể Kỳ ở Ẩn Linh môn, chỉ cần siêng năng một chút, ít nhiều đều sẽ có được một món đạo khí của mình.

Sau khi có được đạo khí, bắt đầu tích lũy tích phân và linh thạch, ý đồ mấy ngàn năm sau có thể đổi một món Tiên khí, từ mấy trăm năm trước Ảnh Thứ đã bắt đầu tích lũy linh thạch để đổi lấy Tiên khí.

Hàn Phi Vũ gật đầu, nhẹ nhàng cởi bỏ phong ấn của nhẫn không gian trong tay, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Chưởng quầy, không ngờ nhẫn không gian các ngươi thật sự có thứ tốt!” Hàn Phi Vũ kinh ngạc vui mừng nói.

Bảo quang của món đoản kiếm đạo khí xuất hiện trong tay Hàn Phi Vũ.

Đôi mắt hắn từ nghi ngờ trở thành ngạc nhiên.

“Hàn đại ca!” Ảnh Thứ kích động kêu lên.

“Không, vẫn chưa hết, biểu cảm kinh ngạc này của ta sao có thể xứng với một món đạo khí chứ.”

Khóe miệng Hàn Phi Vũ hơi nhếch lên, một đống Linh Khoáng cấp bậc Tiên Khí lại được hắn lấy ra.

“Tị Quang Thần Thiết, Thiên Từ Ô Thạch!” Chưởng quầy rất kinh ngạc, trong mắt có một tia hối hận, nhưng xem như là ngầm chấp nhận đống này.

“abcde…”

Ảnh Thứ ở bên cạnh kích động đến mức nói năng lộn xộn, tính toán thời gian đổi Tiên khí sẽ được rút ngắn hơn một nghìn năm.

“Chúc mừng hai vị đạo hữu đã đạt được đạo khí, Linh Khoáng Tiên khí, sau khi ra ngoài xin tuyên truyền cho thương hội bọn ta.” Chưởng quầy giả vờ tươi cười nói.

“Chưởng quầy đừng chúc mừng quá sớm, vẫn chưa xong.”

Hoặc là nói ngươi nói từ thôi, sau đó hắn móc ra một món Tiên khí.

Một luồng bảo quang Tiên khí lập tức vọt thẳng lên trời, kinh động cả tòa Tiên thành Thiên Linh này.

Lúc chưởng quầy đó nhìn thấy Tiên khí xuất hiện, ánh mắt từ hối hận biến thành kiên định.

Lúc này, một Đại Thừa Tôn Giả sắc mặt âm nhu đi xuống từ trên lầu.

“Hai vị tiểu hữu, xin lỗi, nhẫn không gian này là ta vô tình làm rơi vào trong đống nhẫn không gian này, đang muốn lấy lại, nào ngờ lại được hai vị chọn trúng.” Đại Thừa Tôn Giả khách sáo nói, trong mắt mang theo vẻ uy hiếp.

Ảnh Thứ lập tức không làm nữa, không hề sợ hãi nhìn về phía Đại Thừa Tôn Giả, lúc này hắn đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Tiền bối, lẽ nào ngươi muốn đổi ý sao?”

Một luồng khí thế bàng bạc trực tiếp đè lên người Hàn Phi Vũ và Ảnh Thứ.

“Vốn là ta không cẩn thận làm rơi vào trong, hai vị tiểu hữu trả lại cũng là điều nên làm, bồi thường món đạo khí đó cho hai vị tiểu hữu, thấy thế nào.” Sắc mặt Đại Thừa Tôn Giả bình tĩnh nói.

Một Đại Thừa Tôn Giả như hắn ức hiếp hai Hợp Thể Kỳ dễ như trở bàn tay.

Nhìn trang phục và khí thế trên người rõ ràng không phải là người của Thiên Linh Tông, nếu là những môn phái nhỏ còn lại chẳng phải là tiện nắm bắt hơn sao.

Cho nên hắn cảm thấy thắng chắc hai Hợp Thể Kỳ này rồi.

Lúc này, tất cả đệ tử Ẩn Linh Môn du ngoạn ở Tiên thành Thiên Linh đều nhận được tin tức của Ảnh Thứ trong kênh khu vực.

“Các sư huynh đệ, ta ở thương hội XX, đệ tử gần đây đến đây mấy người đi, giúp ta xử Đại Thừa Tôn Giả, tên ngốc đó không nhận nợ.”

Lúc này, vừa hay Hùng Lực đi mua đồ trên phố nhìn thấy tin tức, trong ánh mắt có một tia hung quang lóe lên.

“Chủ tiệm, thương hội XX ở đâu?” Hùng Lực nhận một túi linh chủng từ trong tay tiểu nhị hỏi.

“Ngay bên đó.” Tiểu nhị chỉ về phía một tòa nhà thương hội cách đó mấy trăm mét.

Hùng Lực gật đầu, đi về hướng đó.

“Thương hội Bích Hải bọn ta chính là thương hội lớn nổi danh cả Tu Tiên giới, chỉ riêng Tôn Giả tọa trấn đã có ba người.” Chưởng quầy nhìn hai người dưới uy áp của Đại Thừa Tôn Giả biểu hiện bình tĩnh nói, muốn không chiến mà binh khuất phục, hắn cũng không muốn sinh thêm chuyện ở trong Tiên thành.

“Có Yêu tôn Vô Địch tọa trấn không?”

Nghe chưởng quầy nói, hai người họ chẳng những không sợ hãi, thậm chí còn muốn cười ra tiếng.

Nếu để chưởng quầy biết trong tông môn bọn họ có hai mẫu vật của Yêu tôn Vô Địch, thì có bị dọa chết không?

“Xem ra hai vị tiểu hữu muốn phản kháng, nghĩ đến phải trả cái giá gì chưa?” Nhìn hai người họ vẫn chưa bị trấn áp, Đại Thừa Tôn Giả mở miệng nói.

Đúng lúc này, cửa lớn vốn bị Đại Thừa Tôn Giả phong ấn bị một lực lớn phá vỡ.

Một bóng dáng hùng tráng đi vào.

“Trưởng bối tông môn bọn ta đã từng nói với bọn ta, trước khi ức hiếp người khác phải hỏi rõ ràng chi tiết của đối phương trước.”

Âm thanh thô thiển của Hùng Lực vang vọng khắp đại sảnh.

Giống như khí thế của cự thú thời tiền sử, khí thế từ trên người Hùng Lực bộc phát đối kháng với khí thế của Đại Thừa Tôn Giả.

“Lại một kẻ không sợ chết đến, ngươi là ai?” Đại Thừa Tôn Giả nhìn Hùng Lực.

“Hùng Lực, Ẩn Linh môn.”

Đôi mắt của Hùng Lực nhìn Đại Thừa Tôn Giả không thoải mái như dã thú nhìn con mồi.

“Các ngươi và thương hội Ẩn Linh có quan hệ gì?” Đại Thừa Tôn Giả chau mày hỏi, trong ánh mắt có tia kiêng kỵ.

“Mặc kệ có quan hệ gì, hôm nay ngươi muốn Tiên khí trong tay sư đệ ta, không đời nào.” Hùng Lực nói.

Lúc này, Hàn Phi Vũ và Ảnh Thứ đã lùi ra phía sau Hùng Lực, có biểu cảm đại ca của bọn ta đã đến rồi.

“Mặc kệ như thế nào, ta chỉ muốn lấy lại thứ trong nhẫn không gian của ta, cho dù trưởng bối các ngươi tới đây thì cũng vô dụng.” Trong giọng nói của Đại Thừa Tôn Giả mang theo một tia sát ý.

“Không đưa, ngươi cứ vòng vo như vậy, có dám ra khỏi thành đấu một trận không?”

“Ba Hợp Thể Kỳ bọn ta đánh một Đại Thừa Tôn Giả ngươi, chiến sinh tử, ngươi thắng thì đồ trên người bọn ta đều là của ngươi, bao gồm cả Tiên khí.”

“Bọn ta thắng, thứ trong thương hội này của ngươi và tất cả những thứ trên người ngươi đều thuộc về bọn ta, dám đánh không?”

Nguyên tắc trước sau của Hùng Lực là có thể ra tay thì đừng nói nhiều lời.

Nghe thấy lời của Hùng Lực, Đại Thừa Tôn Giả bỗng chốc giận dữ, cảm giác bản thân đang chịu nhục.

Mặc dù nói Hợp Thể Kỳ trong mắt hắn không tính là con sâu nhỏ, có thể tiện tay nắm bóp bất cứ lúc nào.

Nhưng phí chút công sức này diệt ba Hợp Thế Kỳ vẫn là dư thừa, cho dù là đệ tử Thiên Kiêu của tông môn thì có sao?

“Ba tiểu bối các ngươi, lát nữa đừng gọi trưởng bối của các ngươi đến chống lưng cho các ngươi đó.” Đại Thừa Tôn Giả trầm mặt nói.

“Đâu ra nhiều lời như vậy, muốn Tiên khí thì đến đây đánh một trận, không muốn thì bọn ta đi.”

Hùng Lực nói xong lập tức dẫn hai người họ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment