Chương 70: Tầm Bảo Hồ
Chương 70: Tầm Bảo Hồ
Từ Phàm kiểm tra nội dung ngọc giản Từ Nguyệt Tiên đưa cho, vẻ mặt đầu tiên là nghiêm túc, sau đó mỉm cười, cuối cùng là yên tâm.
“Tốt, về phương diện này ta đã không thể dạy thêm gì cho ngươi nữa rồi, ngươi suy nghĩ rất thấu đáo.” Từ Phàm khen ngợi, không ngờ tiểu đồ đệ của mình lại có thiên phú về phương diện này như thế.
“Sư phụ, ngươi có đi với bọn ta không?” Từ Nguyệt Tiên mong đợi nói, Từ Cương ở bên cạnh ảnh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Từ Phàm.
Hai huynh muội bọn họ chỉ biết sư phụ mình rất lợi hại từ miệng Vương Vũ Luân, bản lĩnh cao cường thỉnh thoảng bộc lộ lúc bình thường đều chứng minh sư phụ bọn họ có có thiên phú tuyệt đỉnh trên phương diện chiến đấu.
Từ Phàm không nói gì, mà một lần nữa kiểm tra lại ngọc giản Từ Nguyệt Tiên đưa, trong đó còn có bản đồ địa hình của bí cảnh.
Sau khi cân nhắc một hồi, Từ Phàm nói: “Được, đã lâu không ra ngoài tông môn, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo một chút cũng không phải không được.”
“Cám ơn sư phụ.” Hai huynh muội kích động nói.
“Sư phụ, khi nào chúng ta xuất phát?”
“Ba ngày sau, ta phải chuẩn bị một chút.” Từ Phàm nói, ra ngoài phải cẩn thận một chút là đúng.
“Được, vậy ta lại đến đó dò xét địa hình một chút.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Vậy ngươi cẩn thận chút.” Từ Phàm dặn dò.
Trong phòng luyện khí, Từ Phàm đã luyện chế hơn hai mươi súng trường điện từ số một, lần trước sau khi Từ Cương trở về cho hắn thấy thấy uy lực của điện từ số một, Từ Phàm lập tức quyết định sau này thứ này sẽ là vũ khí thông thường.
Ba ngày sau, Từ Phàm dẫn theo hai huynh muội đang phấn khởi, từ Truyền Tống trận ngoài Thiên Khuyết môn, truyền tống đến một chủ thành tên là Nghi Kim thành.
“Sư phụ, đây là thành phố lớn nhất phía nam Thiên Khuyết môn chúng ta, thành phố này còn có một cái tên, tên là thành Luyện Khí.”
“Đây là nơi có nhiều Luyện Khí sư nhất ngoài Thiên Khuyết môn chúng ta.”
Từ Nguyệt Tiên vừa dẫn Từ Phàm đi dạo trong thành vừa nói, nghĩ đến lần đầu tiên mình đưa sư phụ ra ngoài, cảm giác rất phấn khích.
“Nơi này có chỗ nào đặc biệt không?” Từ Phàm nói, cảm nhận được nguyên tố hỏa nổi bật trong không khí.
“Dưới thành phố này, trấn áp một đoàn hỏa linh Nghi Kim linh hỏa.”
“Đây là một ngọn phúc hỏa, nghe nói luyện chế pháp bảo ở thành phố này dễ thành công hơn, linh cảm luyện khí ở đây cũng cao hơn nhiều so với các khu vực khác.”
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng xé gió, nghe tiếng, đã sắp vượt qua tốc độ âm thanh.
Từ Phàm ngẩng đầu nhìn, hóa ra là một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn đeo một Pháp khí đeo lưng tương tự tên lửa.
Từ Nguyệt Tiên và Từ Cương cũng nhìn thấy.
“Nơi này luôn xuất hiện rất nhiều thứ khá kỳ quái.” Từ Nguyệt Tiên giới thiệu.
Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện rất nhiều chim nhỏ mang khí tức pháp bảo.
“Có chút thú vị, chỉ là hướng đi của tiểu tu sĩ bay trên không trung kia sai lệch rồi.” Từ Phàm cười nói, tên lửa đeo lưng, có động lực đó còn không bằng làm một cái máy bay phun khí nhỏ.
Lời nói của Từ Phàm, vừa khéo bị một người qua đường nghe thấy.
“Tiền bối, xin hỏi ngươi có ý kiến gì với Pháp khí trên trời kia?” Một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng năm cúi đầu hỏi Từ Phàm.
Từ Phàm nhìn ánh mắt chân thành của tu sĩ này, hơi sửng sốt, khó mà gặp được tu sĩ ham học hỏi như vậy.
“Ngươi là Luyện Khí sư?” Từ Phàm hỏi.
“Ta chỉ là Luyện Khí học đồ, muốn trở thành Luyện Khí sư còn cần vài năm nữa.” Tiểu tu sĩ nói.
Trên tay Từ Phàm xuất hiện một tờ giấy, bắt đầu gấp lại, chỉ một lát, nó đã biến thành một chiếc máy bay giấy.
Một phù văn thanh phong xuất hiện, gió khẽ nổi lên, chiếc máy bay giấy theo gió nhẹ bay lên trời.
Nhìn máy bay giấy, ánh mắt tiểu tu sĩ sáng lên, cúi đầu nói Từ Phàm: “Cảm tạ tiền bối thức tỉnh.”
Từ Phàm không để ý đến tiểu tu sĩ, trực tiếp dẫn theo đồ đệ tiếp tục đi về phía ngoại thành.
“Tiền bối, ta có thể bái ngươi làm sư phụ không?” Tiểu tu sĩ gọi.
Từ Phàm vẫn không để ý.
“Sư phụ, vừa rồi tiểu tu sĩ muốn bái ngươi, vì sao không nhận hắn làm đồ đệ?” Từ Cương hỏi, Từ Nguyệt Tiên cũng nhìn Từ Phàm.
“Vô duyên vô cớ nhận đồ đệ cái gì, sư phụ ngươi nhận đồ đệ là vì coi trọng duyên phận.” Từ Phàm nói
Ngoài thành, một chiếc Linh Phong chu xuất hiện, ba người đi phi chu về phía ngoại thành.
“Sư phụ, bí cảnh cách nơi này tám ngàn dặm, trên đường không có khu vực nào quá nguy hiểm.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Tám ngàn dặm, vậy nhanh lên chút đi.”
Từ Phàm nói xong, lấy ra một pháp bảo trang bị cánh bay của Linh Phong chu từ nhẫn không gian, gắn vào hai sườn của Linh Phong chu.
“Nắm chắc, tốc độ sắp đổi rồi.”
“Ầm ~~”
Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ nặng nề, sau đó Linh Phong chu cũng mở chế độ tàng hình.
“Sư phụ, tốc độ của chúng ta có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan kỳ.”
“Sư phụ lợi hại!”
Từ Phàm đắm chìm trong lời khen ngợi của hai đồ nhi, không thể thoát ra.
Hai giờ sau, Linh Phong chu dừng bên một hồ nước lớn trong một khu rừng nguyên sinh theo chỉ dẫn của Từ Nguyệt Tiên.
Nhìn mặt hồ dao động lấp lánh, Từ Phàm chợt nghĩ làm một cái nhà gỗ nhỏ ở đây vài ngày cũng rất tốt.
“Nguyệt Tiên, sao ngươi phát hiện ra nơi này?” Từ Phàm nhìn cảnh vật xung quanh hỏi.
“Ta đuổi theo một con Tầm Bảo Hồ, đáng tiếc nó chạy mất.” Từ Nguyệt Tiên thở dài nói, vì con Tầm Bảo Hồ kia, nàng đã lập kế hoạch trong mấy tháng để bắt nó, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại.
“Toàn thân trắng như tuyết, chỉ cao chưa đến một thước, đôi mắt màu vàng tím.” Từ Phàm hỏi.
“Sư phụ, ngươi đã xem ghi chép về Tầm Bảo Hồ rồi sao?” Từ Nguyệt Tiên hỏi.
“Không phải, ta thấy nó rồi.”
Lúc này, một con rối mộc linh hình người trói một con hồ ly tuyết trắng đi về phía này
“A, sư phụ, ngươi vậy mà lại có thể bắt được nó!” Từ Nguyệt Tiên kinh ngạc hét lên, giống như đột nhiên bị mừng rỡ đập trúng.
“Lúc chúng ta xuống đất, con vật nhỏ ở xa liếc mắt nhìn chúng ta một cái, vốn cảm thấy con vật nhỏ này thật đáng yêu, định bỏ qua cho nó.”
“Kết quả con vật nhỏ này lại dám châm chọc ta, một tiểu yêu thú Luyện Khí tầng sáu cũng dám châm chọc ta, cho nên ta bắt nó.”
“Ngươi thấy có ích, thì cho ngươi.”
Nói xong, con rối mộc linh biến thành mộc đằng, trực tiếp trói chéo con Tầm Bảo Hồ lại.
“Chít chít chít, chít chít chít~~~”
Tầm Bảo Hồ bị trói còn biết gào lên, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích được.
“Cảm ơn sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên vui vẻ nói.
Một cái vòng Ngự Thú được đội thẳng vào đầu Tầm Bảo Hồ.
“Con vật nhỏ, sau này ngươi theo ta làm việc.” Từ Nguyệt Tiên nheo mắt nói, nàng bận rộn mấy tháng để bắt con Tầm Bảo Hồ này là bởi vì nó không thể thay thế ư, không phải, mà là vì giá trị nhan sắc của nó.
“Chít chít ~~” Sau khi thấy mình bị đeo vòng Ngự Thú, Tầm Bảo Hồ cũng cúi đầu chấp nhận số phận.
Từ Phàm cởi mộc đằng trên người Tầm Bảo Hồ, con rối mộc linh trực tiếp biến thành một cái cây nhỏ bên cạnh Từ Phàm.
“Sư phụ, Điểm Linh Khôi Lỗi thuật của ngươi càng ngày càng lợi hại.” Từ Cương sùng bái nói.
Trước kia hắn rất khao khát thuật pháp của Từ Phàm, sau đó xin Từ Phàm một phen, lúc đó hắn vẫn còn nhớ sư phụ xoa đầu hắn thấm thía nói: “Từ Cương à, đầu óc của ngươi bây giờ nhiều nhất có thể thay đổi được một chút, loại thuật pháp ngoại tộc này, ngươi không thể học được.”
“Làm một pháo đài đơn giản không tốt sao?”
Lúc đó trong lòng hắn lần đầu tiên cảm thấy không phục, mãi đến khi Từ Phàm dạy cho hắn nguyên lý điều khiển con rối, hắn lập tức quyết định sau này làm một pháo đài hoàn toàn không thấp kém.