Chương 705: Ân oán năm xưa
Chương 705: Ân oán năm xưa
Từ Linh Đài vừa tới khu vực hai phái giao lưu, đã gặp ngay Tạ Bằng đang tìm hắn.
Hai người đối mặt với nhau, ai cũng không nói gì.
Cuối cùng Từ Linh Đài không nhịn được, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Tạ đạo hữu, chuyện năm đó là ta quá đáng, thật xin lỗi.”
Tạ Bằng cười, trong tay xuất hiện một tấm phù chú Tiên Cung Thịnh Yến không biết là ai đưa.
“Ta cho rằng thứ vô dụng nhất chính là ba chữ đó, hai lựa chọn.”
“Ngươi chịu đủ một Tiên Cung Thịnh Yến.”
“Hoặc là ngươi và ta đánh một trận, để ta dùng phù chú này trong chiến đấu.” Tạ Bằng nhìn Từ Linh Đài nói.
Lúc này, có một số đệ tử không rõ tình hình bắt đầu nghe ngóng ân oán trước đây của hai người.
Thông qua sự giới thiệu của người hiểu rõ tình hình, tất cả đều có phần đồng tình nhìn về phía Tạ Bằng.
Bây giờ không đơn giản là chuyện của Tiên Cung Thịnh Yến, mà còn cộng thêm việc phản bội tình bạn.
Từ Linh Đài nhìn phù chú Tiên Cung Thịnh Yến trong tay Tạ Bằng, nói không sợ thì đó là nói dối.
Nhưng thật sự phải chịu một lần, hắn ít nhất cũng phải ghê tởm mấy trăm năm.
“Linh Đài, ngươi đánh một trận với Tạ Bằng đạo hữu đi, năm đó dù sao cũng là ngươi làm có hơi quá đáng.” Hùng Lực đứng ra nói, hắn tin Từ Linh Đài có thể phòng ngự được Tiên Cung Thịnh Yến.
“Đúng đó, Linh Đài sư huynh, oan gia nên giải không nên kết, sai rồi thì nên nhận.”
“Linh Đài sư huynh đừng sợ, thứ kia nhịn một chút là qua ấy mà.”
Đệ tử của Ẩn Linh môn bắt đầu không ngại lớn chuyện khuyên giải.
Đúng lúc này, Hạng Vân huynh đệ tốt của hắn đi ngang qua người hắn, lặng lẽ đưa cho hắn một Đạo khí có thể phòng ngự công kích tinh thần.
“Linh Đài sư đệ, bây giờ xem ra ngươi không đánh một trận không được, nhẫn Ngự Linh này có thể giúp ngươi tránh được sự ăn mòn của Tiên Cung Thịnh Yến, đến lúc đó ngươi giả vờ là được.”
Giọng của Hạng Vân truyền vào tai Từ Linh Đài.
Tạ Bằng cũng đang đỏ mắt nhìn Từ Linh Đài.
Ánh mắt của tất cả đệ tử Ẩn Linh môn, Thiên Linh Tông đều tập trung trên người Từ Linh Đài.
Bây giờ vấn đề mà Từ Linh Đài phải suy nghĩ, đã không phải là chuyện đánh hay không đánh.
Mà là một loại vấn đề rất triết học, ví như hắn giả vờ chịu Tiên Cung Thịnh Yến trước mặt nhiều đệ tử như vậy.
Thành thật mà nói, hắn không ăn phân.
Nhưng bị hàng chục nghìn đệ tử nhìn thấy, thì giả cũng sẽ biến thành thật.
Từ nay về sau, người khác vừa nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới cảnh hắn chịu Tiên Cung Thịnh Yến, sau này tông môn cũng sẽ lưu truyền truyền thuyết của hắn.
“Từ Linh Đài, đánh một trận với ta đi, sau khi đánh xong ân oán giữa hai người chúng ta được xóa bỏ.” Tạ Bằng nói.
“Được.” Từ Linh Đài thong thả gật đầu, vẻ mặt hơi áy náy.
Nghĩ tới khi đó tuổi trẻ bồng bột, chỉ vì thắng một trận mà dùng Tiên Cung Thịnh Yến.
Nhân năm đó, quả bây giờ, cảm thấy bản thân trốn không thoát.
“Được, trận đấu đầu tiên của đệ tử giao lưu hai phái bắt đầu.”
Hai người đi tới chiến trường sinh tử hư cấu, trong nháy mắt truyền tất cả số liệu vào trong thế giới giả tưởng.
Một quầng sáng thật lớn xuất hiện trên quảng trường, mặc cho đệ tử hai phái quan sát.
Đệ tử hai phái vừa tới đây đã được ‘ăn dưa’ lớn như vậy, tươi ngon mọng nước, thơm ngọt vừa miệng, giải lao giải ngán.
Trong lúc nhất thời tất cả đều không vội giao lưu, ai cũng nhìn chằm chằm vào quầng sáng mong chờ sự bùng nổ của Tiên Cung Thịnh Yến.
Lúc này Lý Tử Thạch cũng ở trong đám người nhìn trận chiến trong quầng sáng, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy thần thông khủng bố như thế, ai dám dùng một tấm với hắn, cho dù đánh cược mạng sống cũng phải đồng quy vu tận với người đó.
Trên một vùng thảo nguyên trống trải, hai người đối mặt với nhau.
“Tạ Bằng đạo hữu, sau trận chiến này hy vọng ngươi có thể thoát khỏi bóng ma kia.” Từ Linh Đài nói.
“Được, hy vọng sau trận chiến này ngươi cũng đừng oán ta.” Tạ Bằng nói rồi quơ quơ phù chú Tiên Cung Thịnh Yến trong tay.
Từ Linh Đài vừa nhìn thấy phù chú Tiên Cung Thịnhnày, chỉ cảm thấy linh hồn muốn bay ra ngoài.
Hắn thà rằng bị Tạ Bằng mạnh mẽ đánh một trận, cũng không bằng lòng nhìn thấy thứ đó.
“Bắt đầu chiến đấu.”
Tay Tạ Bằng kết pháp ấn, bên trong cả thảo nguyên dâng lên sáu ngọn núi cao trăm trượng.
Nhất thời một sức ép lớn đè lên người Từ Linh Đài, khiến hắn cảm thấy cả người nặng nề vô cùng.
Ảo ảnh ngàn tay xuất hiện ở trong không trung, bóng dáng của Từ Linh Đài cũng biến mất ngay trước mắt Tạ Bằng.
“Lại là cái kiểu này.”Tạ Bằng cười.
Tiện tay bắt đầu bố trí các loại đại trận thần thông, trong lúc nhất thời cả khu vực chiến đấu bị các loại sức mạnh của trận pháp thần thông bao phủ.
Sức mạnh của trận pháp thần thông hòa vào nhau, mài vào nhau, tạo thành một sức mạnh kỳ lạ, trực tiếp cắm rễ trên hư không, bắt đầu tìm kiếm vị trí của Từ Linh Đài.
Mà trên đỉnh đầu của Tạ Bằng có một thanh cự đao đang bùng cháy với ngọn lửa vàng.
“Bùm.”
Trên bầu trời nổ vang, hiện thân của Từ Linh Đài bị sức mạnh của trận pháp thần thông kỳ lạ kia cuốn lấy.
Hắn đang chống lại luồng sức mạnh kỳ lạ kia với vẻ mặt bất ngờ.
“Mấy trăm năm nay, vì sự sỉ nhục ngươi dành cho ta, ta đã tập trung nghiên cứu làm sao để đối phó ngươi.”
Giọng của Tạ Bằng vang lên trong chiến trường.
“Thế thì sao? Ngươi rất lợi hại, nhưng kết quả cũng chỉ hòa mà thôi.” Cự Tượng ngàn tay xuất hiện sau lưng Từ Linh Đài, các loại thần thông tăng cường phòng ngự gia tăng trên người hắn.
Lại có dòng nước đạo thuật trỗi dậy oanh tạc về phía Tạ Bằng.
Lúc này, cự đao hỏa diễm sau lưng Tạ bằng, chém về phía dòng nước đạo thuật đang kéo về phía hắn.
Cự đao hỏa diễm nổ nát dòng nước đạo thuật rồi thuận thế chém về phía chân thân của Từ Linh Đài.
“Ầm!”
Một đao thật mạnh chém vào trên thần thông phòng ngự của Từ Linh Đài, cự đao hỏa diễm vỡ nát, biến thành liệt hỏa ngập trời bốc về phía Từ Linh Đài.
Nhưng đều bị thần thông phòng ngự ngăn ở bên ngoài.
Đúng lúc này, liệt hỏa ngập trời hóa thành từng con rắn lửa nhỏ bé, bắt đầu tập trung một chỗ, cắn xé thần thông phòng ngự.
Vào giờ phút đó, Từ Linh Đài vốn bình tĩnh lại giật mắt phải, vẻ mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Từ Phàm đang quan sát trận chiến ở Ẩn Linh đảo cười nói với Từ Cương: “Lần này có vẻ con trai ngươi sẽ lật xe rồi.”
“Mặc dù mấy năm nay Linh Đài cũng chăm chỉ tu luyện, nhưng dường như tâm không ở đạo, chỉ muốn ung dung tự tại và vui vẻ.”
“Thất bại cũng tốt, khiến hắn nhớ lâu.” Từ Cương nói.
“Ta thấy Linh Đài rất sợ phù chú Tiên Cung Thịnh Yến kia.” Từ Phàm nói.
“Người biết thứ đó, ai nhìn thấy cũng sợ, phù chú Tiên Cung Thịnh Yến kia chỉ là trung cấp, Linh Đài có thể ngăn được.” Từ Cương nói.
Lúc này, tình thế chiến đấu trên chiến trường sinh tử hư cấu bắt đầu xảy ra sự thay đổi.
Tạ Bằng chậm rãi chiếm thượng phong.
Rắn nhỏ do thần thông hỏa diễm của hắn biến thành đã xâm nhập tới chân thân của Từ Linh Đài.
Ngay lúc đó, chân thân của Từ Linh Đài đột nhiên bùng nổ, ảo ảnh ngàn tay trên bầu trời bắt đầu tiến vào hình thức cuồng bạo.
Vô số thần thông uy lực lớn, cho dù là hữu dụng hay vô dụng, tất cả đều được thi triển về phía Tạ Bằng.
“Thuật Thế Tử, có vẻ bình thường ngươi khá quý trọng tính mạng.” Tạ Bằng không hề hoang mang nói, để đối phó Từ Linh Đài, hắn đã nghiên cứu mấy trăm năm rồi.
Chiến đấu thật sự vừa mới bắt đầu.
Tạ Bằng vung tay lên, sức mạnh của trận pháp thần thông do năm ngọn núi kia chuyển hoán ra bảo vệ hắn xung quanh, chống lại sự oanh tạc của ảo ảnh ngàn tay.
Nhưng vào lúc này, một thanh cự kiếm che trời xuất hiện chỗ trời cao trăm trượng của Tạ Bằng, sau đó đâm vào hắn một cách mạnh mẽ.
Lực phòng ngự mà năm ngọn núi hình thành bị phá tan.
“Ầmmm.”
Một tiếng nổ vang khắp thế giới chiến đấu, Từ Linh Đài tránh ở chỗ tối, kiên nhẫn quan sát trận đấu đã kết thúc hay chưa?