Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 707 - Chương 707: Kết Thúc Chiến Đấu

Chương 707: Kết thúc chiến đấu Chương 707: Kết thúc chiến đấu

Mỗi một ánh kiếm mà Lý Tử Thạch chém ra, tất cả đều ẩn chứa uy lực khủng bố.

Mỗi một kích đánh lên trọng giáp của Hùng Lực, đều sẽ có một tia linh lực đặc thù tan vào trong cơ thể của Hùng Lực.

Vả lại cũng không phải mỗi một ánh kiếm đều ẩn chứa kiếm đạo như nhau.

Trảm tâm của đạo Tâm Kiếm, trảm bá của đạo Kiếm Lực, trảm hồn của đạo Lưu Vân...

Nhiều loại kiếm đạo như thế nhưng trong tay Lý Tử Thạch lại như hạ bút thành văn, vừa ra tay đã ép Hùng Lực đến mức không cách nào ngẩng đầu.

Đệ tử Thiên Linh môn nhìn đến ngây người, đệ tử Ẩn Linh môn cũng há to miệng, đại sư huynh vô địch của bọn họ cứ như vậy mà bị trấn áp rồi.

Một tay của Lý Tử Thạch cầm kiếm chém, một tay khác thì ép về phía Hùng Lực.

Trong nháy mắt, Hùng Lực cảm thấy bầu trời tối lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời xuất hiện một chưởng ấn to lớn đang hung hăng vỗ về phía hắn.

“Ầm!”

Mặt đất chấn động, Hùng Lực nằm chính giữa chưởng ấn to lớn, sắc mặt có hơi ửng đỏ, trong mắt đã lộ ra màu đỏ tươi.

“Không tệ, cuối cùng ta cũng gặp được kẻ địch cùng một cấp bậc, có thể khiến ta toàn lực ra tay rồi!”

Năm loại linh khí dâng lên từ trên người Hùng Lực, sau đó tạo thành Pháp Tướng Kim Thân cao mười trượng, cuối cùng lại biến đổi lần nữa, Pháp Tướng Kim Thân kia hóa thành màu sắc hỗn độn.

Ánh kiếm tiếp tục chém tới, khi chém lên người Hùng Lực lại như đá chìm đáy biển.

Chỉ có thể nhấc lên một tia gợn sóng trên thân Pháp Tướng Hỗn Độn.

Vẻ mặt Lý Tử Thạch lần đầu tiên phát sinh biến hóa, là loại hứng thú rõ ràng kia.

“Tiếp tục chiến đấu đi!” Hùng Lực rống to.

Pháp Tướng Hỗn Độn cầm cự chùy trong tay, đập về phía Lý Tử Thạch.

Lý Tử Thạch dùng một tay kết ấn, quanh người dâng lên một luồng kim quang hộ thể.

Trực tiếp đón nhận một kích toàn lực của Hùng Lực.

“Ầm ~~”

Toàn bộ tiểu thế giới chiến đấu bắt đầu rung lên.

“Cường độ thế giới không đủ, đang gia trì ~” Giọng nói của Bồ Đào vang lên.

Vô số sức mạnh bản nguyên ngũ hành bắt đầu mạnh mẽ lao về phía tiểu thế giới.

Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng gì tới hai người đang chiến đấu.

Lúc này, tay trái Lý Tử Thạch sử dụng đạo pháp ngũ hành còn tay phải thì cầm kiếm thi triển các loại kiếm đạo như hạ bút thành văn, dùng thân pháp linh hoạt dị thường bắt đầu triền đấu với Hùng Lực.

Lúc này, đám người đang xem trực tiếp ở Ẩn Linh đảo đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ vậy mà lại nhìn thấy cái bóng của Từ Phàm từ trên người của cái gã Lý Tử Thạch này.

“Sư phụ, Lý Tử Thạch kia hình như có hơi giống ngươi.” Vương Hướng Trì nói.

“Phương thức chiến đấu giống, dùng muôn vàn đạo pháp, vạn loại thần thông.” Từ Cương lên tiếng.

“Cũng chỉ giống một hai phần mà thôi, dù sao ta ra tay cũng không cần phải phiền toái như vậy.” Từ Phàm nhìn màn hình ánh sáng đang phát trực tiếp thản nhiên nói ra.

Hắn cảm thấy nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tư chất của Lý Tử Thạch chính là phần đỉnh của cái Tu Tiên giới này, lại cao hơn nữa thì sẽ tẻo rồi.

“Rất muốn đi tranh tài với hắn một trận.” Từ Cương nói.

“Đừng có gấp, chờ sau khi hắn chiến thắng Hùng Lực, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp khiêu chiến với ngươi.” Từ Phàm vừa cười vừa bảo.

Lúc này, Hùng Lực và Lý Tử Thạch đã chiến đấu đến giai đoạn kịch liệt nhất.

Luyện thể cùng với đạo thuật và kiếm đạo va chạm với nhau.

Pháp Tướng Hỗn Độn của Hùng Lực phải tiếp nhận càng lúc càng nhiều công kích, hình thể cũng càng lúc càng lớn hơn.

Đến khi Pháp Tướng Hỗn Độn bành trướng cao đến trăm trượng thì Hùng Lực phát động một kích mạnh nhất.

Hai thanh cự chùy đột nhiên đánh tới một chỗ, nhất thời toàn bộ Pháp Tướng Hỗn Độn nổ tung.

Tiểu thế giới nơi hai người chiến đấu cũng vì thế mà nứt ra một khe hở, có điều sau đó lại được Bồ Đào nhanh chóng tu bổ.

Ngay khoảnh khắc một kích mạnh nhất này nổ tung, Lý Tử Thạch chỉ nhanh chóng tránh qua một bên, ẩn vào trong hư không.

Cho đến sau khi một kích mạnh nhất do Hùng Lực bộc phát kết thúc, Lý Tử Thạch mới bình tĩnh bước ra từ trong hư không.

Mắt nhìn Hùng Lực, một tay cầm kiếm, một tay khác thì kết pháp ấn ngũ hành.

“Ngươi rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ mạnh.” Giọng nói thanh lãnh của Lý Tử Thạch vang lên.

Sau khi bộc phát ra một kích mạnh nhất, Hùng Lực thở hổn hển nhìn sang Lý Tử Thạch lông tóc không hao tổn gì, vẫn bình tĩnh tự nhiên cười.

“Ngươi là một đối thủ tốt, ta nhận thua.” Hùng Lực ngẩng đầu nói.

Hắn đã sử dụng hết tất cả thủ đoạn cũng không cách nào làm Lý Tử Thạch tổn thương dù chỉ một chút, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì.

“Ta chỉ chiếm tiện nghi trên đạo Không Gian mà thôi, nếu như bị một kích này của ngươi đánh ngay chính diện thì ta cũng không thể nào sống nổi.” Lý Tử Thạch nói.

“Thua chính là thua, không có cái gì mà chiếm tiện nghi như ngươi nói.” Hùng Lực vừa dứt lời lập tức rời khỏi thế giới giả tưởng.

Lúc này tất cả đệ tử hai tông đang quan chiến đều lặng ngắt như tờ, tất cả đều bị rung động bởi khí thế bộc phát ra khi hai người chiến đấu.

“Đây là động tĩnh mà Hợp Thể Kỳ có thể làm ra được sao?”

“Ta cảm thấy chiêu kia của Hùng Lực đại sư huynh mà thả xuống quảng trường một cái thì ít nhất cũng có thể mang đi một nửa người.”

“Tử Thạch tiểu sư thúc vậy mà lợi hại đến thế, tuổi còn trẻ mà đã có thể ung dung điều khiển mấy loại đạo pháp rồi!”

“Thật không ngờ trong Tu Tiên giới này lại có người còn lợi hại hơn cả Hùng Lực đại sư huynh nữa!”

Lý Tử Thạch cũng đi ra từ trong thế giới giả tưởng, bắt đầu tham gia các loại hạng mục tính gộp tích phân.

Tất cả hạng mục, Lý Tử Thạch đều tham gia một lần, và đều thoải mái lấy được hạng nhất, cũng sáng tạo ra rất nhiều ghi chép khiến mọi người chỉ có thể nhìn mà không thể nào chạm tới.

“Quả nhiên là yêu nghiệt mà! Lão Đại, ngươi thu ten này cũng không hề vô ích.”

Trong Thái Nhất điện, Thiên Linh tôn giả nói với Thái thượng Đại trưởng lão, trước kia hắn chỉ biết vị sư điệt này của mình rất lợi hại, nhưng không hề nghĩ tới lại có thể lợi hại đến trình độ như vậy.

“Vẫn là hơi thiếu một chút, so với mấy vị trưởng lão thứ tự xếp trước mười kia, trên các phương diện đều có chút không bằng.” Thái thượng Đại trưởng lão vừa cười vừa nói, tuy rằng nói như vậy nhưng trên mặt vẫn hiện ra thần sắc cực kỳ hài lòng.

Tỉ mỉ bồi dưỡng hơn chín trăm năm, hiện tại rốt cuộc cũng có chút thành quả.

“Xem ra đã cầm chắc đệ nhất rồi!” Thái thượng Tam trưởng lão của Thiên Linh Tông nói.

Lúc này trái lại Thiên Linh tôn giả lắc đầu một cái.

“Vẫn còn thiếu một chút, Ẩn Linh môn có Thiên Khôi Sư có một không hai, bọn họ có thể điều khiển con rối chiến đấu.”

“Có một vài người mặc dù tu vi nhỏ yếu, thế nhưng có thể điều khiển con rối Hợp Thể Kỳ thậm chí Đại Thừa Kỳ phát huy ra chiến lực không tầm thường.”

“Nếu như bọn họ xuất hiện thì không biết sẽ sinh ra kết quả như thế nào.” Thiên Linh tôn giả nói.

“Lão nhị, ngươi đang lo lắng đến Tùy Ảnh kia sao?” Thái thượng Tam trưởng lão của Thiên Linh Tông nhớ đến Tùy Ảnh, trong mắt lộ ra vẻ thán phục.

Thiên Linh tôn giả gật đầu một cái.

“Đừng nên suy nghĩ nhiều như vậy, cứ xem Tử Thạch biểu hiện là được, dù sao cũng đã giúp hắn tranh thủ, có thể nắm lấy hay không thì phải xem bản lĩnh cũa hắn.” Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Linh Tông mỉm cười nói, rất là tự tin với đồ đệ do bản thân mình tự tay dạy dỗ.

Sau khi Lý Tử Thạch đều đã tham gia tất cả các hạng mục xong thì lập tức liên lạc với Bồ Đào, nói là muốn khiêu chiến các đồ đệ của Đại trưởng lão Ẩn Linh môn.

“Ta đã bảo mà, các ngươi không cần phải nóng nảy, hắn nhất định sẽ tới tìm các ngươi.” Từ Phàm mỉm cười nói.

Lúc này, Vương Hướng Trì cũng có chút ý động.

“Hướng Trì, nếu ngươi đi nhiều nhất chỉ là ngang tay, hơi sơ suất có thể sẽ lật xe, hay là ngươi chờ một chút đi.”

“Tinh Từ cùng với Từ Cương đi đi, như vậy cũng ổn một chút.” Từ Phàm cười nói.

Ngay vào lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhận được báo cáo của Bồ Đào, nói là đồ nhi tốt Chu Khai Linh của hắn đi ra ngoài lịch luyện đã trở lại Ẩn Linh đảo.

Từ Phàm nghe được tin tức này, đột nhiên nghĩ đến một chuyện hay.

“Sư phụ, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi.”

“Ta vừa trở về, phát hiện Thập Vạn Lý Cự Hồ biến thành một cái hố to, dọa cho ta sợ hết hồn, ta còn tưởng rằng các ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi.” Chu Khai Linh làm ra vẻ cuối cùng cũng về đến nhà.
Bình Luận (0)
Comment