Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 710 - Chương 710: Đẹp Thì Có Đẹp Nhưng Kỹ Thuật Lại Chẳng Ra Sao

Chương 710: Đẹp thì có đẹp nhưng kỹ thuật lại chẳng ra sao Chương 710: Đẹp thì có đẹp nhưng kỹ thuật lại chẳng ra sao

“Bồ Đào, hãy chuyển toàn bộ sơn cốc lên Ẩn Linh đảo đi.” Từ Phàm ra lệnh.

“Đã rõ thưa chủ nhân.”

“Đây là một con sông thần bí, ẩn chứa vạn sự vạn vật, mà suối nguồn này chính là tồn tại được biểu hiện qua các dòng chảy của con sông kia.” Từ Phàm giải thích cho Vương Vũ Luân.

Lúc hắn sắp tấn cấp Kim Tiên trong thế giới Mộng Yểm, đã từng thăm dò qua sự tồn tại của con sông này.

“Vũ Luân, ngươi lại lập công nữa rồi.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.

“Vậy thì hãy luyện chế một con rối biết làm kẹo dẻo bách linh cho cha ta được không?” Tinh ngửa đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn Từ Phàm.

“Đây chỉ là vấn đề nhỏ, Bồ Đào cũng có thể giải quyết.” Từ Phàm mỉm cười đáp.

Lúc này, mấy ngàn chiếc linh châu cỡ lớn dừng trên bầu trời, trong đó có cả chục vạn con rối công cụ đã chuẩn bị xong xuôi, tùy thời thi công dời cả cái sơn cốc này vào trong Ẩn Linh đảo.

“Về nhà không? Ta mang các ngươi đi một đoạn.” Từ Phàm nhìn hai cha con này hỏi.

“Trở về đi vậy, cả sơn cốc đều bị các ngươi dọn đi rồi, chờ sau khi nó được đưa vào Ẩn Linh đảo thì ta lại đến đây câu cá vậy.” Vương Vũ Luân nói.

Từ Phàm vung tay lên, một cái Truyền tống trận xuất hiện dưới chân ba người, linh quang hiện lên lập tức truyền tống về Ẩn Linh đảo.

Sau khi Ẩn Linh đảo truyền tống ra khu vực trung tâm của vực Cực Không, Từ Phàm đã muốn trả lại sáu khối ma thuật không gian kia cho đồ tôn tốt của mình.

Nhưng dù có nói thế nào Hàn Phi Vũ cũng đều không chịu lấy, cứ bảo tạm thời giao cho tông môn bảo quản, sau đó lại thỉnh giáo với Từ Phàm một phen.

Cứ như vậy, Ẩn Linh đảo có bảy khối ma thuật không gian.

Điều này đưa đến kết quả chính là, chỉ cần là khu vực mà tín hiệu Bồ Đào có thể bao trùm, tất cả đều có thể không nhìn phong ấn không gian, muốn truyền tống tới chỗ nào là có thể truyền tống tới chỗ đó.

...

Lúc này, Hàn Phi Vũ đang ở trong tốc độ sinh tử đột nhiên hắt hơi một cái.

Thân hình lung lay dừng lại, bị vết nứt không gian bên cạnh đụng trúng rồi bị đào thải ngay tại chỗ.

Hàn Phi Vũ mặt mày buồn bã rời khỏi thế giới giả tưởng.

“Ai đang nhắc mình thế? Cũng quá làm phiền người khác đi!” Hàn Phi Vũ gãi đầu.

Đúng lúc này bả vai trái của hắn bị vỗ một cái, Hàn Phi Vũ vừa quay đầu lại nhìn thì bả vai bên phải cũng bị vỗ một cái.

“Ngay cả Hàn đại ca ngươi mà cũng dám đùa giỡn?” Hàn Phi Vũ làm ra vẻ phẫn nộ.

“Vừa rồi biểu hiện của ngươi trong thế giới tốc độ sinh tử rất đặc sắc, sau này không nên đi nữa.” Bóng dáng Ảnh Thứ xuất hiện trước mặt Hàn Phi Vũ.

“Còn không bằng đi chơi đại đào sát với ta, hai ta phối hợp với nhau là có thể bảo đảm lọt vào top năm người đứng đầu.” Ảnh Thứ nói.

“Không gấp gáp, trước tiên ta xoát một lượt tích phân ở các hạng mục khác đã, bây giờ người chơi đại đào sát đều là cao thủ của hai tông, nếu không cẩn thận bị phát hiện thì coi chừng lật xe, chi bằng thừa dịp lúc này xoát nhiều nhiều điểm ở các hạng mục khác.” Hàn Phi Vũ vừa cười vừa nói, điều hắn quan tâm không phải điểm mà là niềm vui trong lúc xoát điểm.

“Đối mặt với cao thủ mới có ý tứ, đi ngược mấy tên gà đó thì có gì vui chứ?” Ảnh Thứ hỏi.

“Chưa chắc đâu, ta thấy trước đây ngươi ngược ta và Vô Cực sư huynh trông rất là vui vẻ mà.” Hàn Phi Vũ lườm cái bóng một cái.

“Lúc đó ta vui vẻ là vì cầm được thù lao.”

Đương nhiên câu nói này bị Ảnh Thứ chôn sâu trong lòng không nói ra, nếu không sau này mà bị Vương phong chủ biết được thì không biết sẽ ngược hắn thế nào nữa, cho nên hắn quyết định vĩnh viễn chôn giấu bí mật này trong lòng.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, rốt cuộc ngươi có đi đại đào sát hay không?” Ảnh Thứ gọn gàng dứt khoát hỏi.

“Đi thôi, dù sao cứ nhàn rỗi cũng không có ý nghĩa gì, lại tìm thêm hai người tổ đội, như vậy sẽ càng thêm bảo đảm hơn.” Hàn Phi Vũ nói.

Lúc này, một thiếu niên thân mang Lôi Đao đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, bèn dẫn theo một thiếu nữ đang ăn linh thực đi đến.

“Ảnh Thứ sư huynh, Phi Vũ sư huynh, các ngươi cần đồng đội phải không? Ta và Nhị Viễn có thể gia nhập không?” Lý Lôi Hổ vừa cười vừa nói, hắn cũng đang muốn tìm người tổ đội tham gia đại đào sát đây.

“Sao nàng dâu chưa qua cửa của ngươi lại không ở đây?” Ảnh Thứ hiếu kỳ hỏi, bình thường ba người bọn họ đều như hình với bóng.

Trong nháy mắt, Lý Lôi Hổ có hơi xấu hổ, có chút không tình nguyện trả lời: “Nàng không có ở cùng một chỗ với ta.”

“Cái gì mà không ở cùng một chỗ với ngươi chứ? Bởi vì Hổ ca đã nhìn chằm chằm rất lâu vào tiên tử đẹp nhất Thiên Linh tông, làm cho Lâm sư tỷ tức giận nên không muốn phản ứng hắn.” Nhị Viễn ở bên cạnh lên tiếng.

“Nhìn chằm chằm cái gì chứ? Ta chỉ theo bản năng nhìn một cái mà thôi.” Lý Lôi Hổ giải thích.

“Nhìn một cái rồi không thể động đậy nữa phải không? Thật ra Lâm sư tỷ hận nhất chính là cuối cùng ngươi còn nuốt nước bọt một cái, không phải chỉ là vóc dáng đẹp một chút thôi sao? Làm ngươi nhìn mà tròng mắt muốn rớt ra ngoài luôn.” Nhị Viễn nói, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.

Vào lúc này, Ảnh Thứ dường như đã nghe được từ mấu chốt, lên tiếng cắt ngang hai người đang cãi lộn, hỏi: “Việc tổ đội sau này hãy nói, các ngươi nói vị tiên tử kia ở đâu?”

“Ảnh Thứ sư huynh, bình thường trông ngươi đứng đắng như thế, không nghĩ tới...” Nhị Viễn nói, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Các ngươi ngẩng đầu nhìn trận tranh tài tốc độ sinh tử kế tiếp, vị sư tỷ kia đã đi vào chuẩn bị rồi ~” Lý Lôi Hổ nói, sau đó lôi kéo Nhị Viễn rời khỏi, đi đến khu vực trò chơi đại đào sát.

“Ngươi không tổ đội tham gia đại đào sát nữa sao?” Hàn Phi Vũ hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ với vị tiên tử đẹp nhất Thiên Linh tông kia ư?” Ảnh Thứ hỏi.

“Không có hứng thú, ta cảm thấy việc cần làm lúc này chính là tìm đồng đội tham gia đại đào sát.” Hàn Phi Vũ nói.

“Vậy ngươi cứ đi trước đi, ta ở lại đây xem xong rồi sẽ đi tìm ngươi.” Ảnh Thứ nhìn lên màn hình ánh sáng đang phát sóng trực tiếp cuộc thi Tốc Độ Sinh Tử nói.

“Cái đồ tinh trùng thượng não, không có thuốc nào cứu được.” Hàn Phi Vũ mắng xong lập tức rời khỏi Ảnh Thứ đi về phía khu vực đại đào sát.

Nhưng chỉ một lúc sau đã trở về.

“Không có đồng đội thích hợp, ta cảm thấy vẫn nên chờ ngươi một lát vậy.”

Cứ như vậy, hai người nhìn lên màn hình ánh sáng đang phát sóng trực tiếp.

Đợi đến khi vị nữ đệ tử đẹp nhất Thiên Linh tông kia xuất hiện, hai người đồng thời híp mắt lại.

“Nhớ lại trước đây, lúc ta ra ngoài du lịch hoàn thành nhiệm vụ tông môn, có rất nhiều nữ đệ tử của Hợp Hoan Thánh địa đến công lược ta.”

“Thế nhưng lúc đó, ta cả người tràn đầy chính khí, chỉ xem nữ sắc như vật cản trở trên con đường tu hành của ta, bởi vậy mới không đếm xỉa gì tới nhiệm vụ không phải mang tính cưỡng chế này của tông môn, ta tự mình đi tu luyện.”

“Bây giờ nhớ lại, thật ra tông môn là vì muốn tốt cho ta ~” Ảnh Thứ thở dài nói ra.

“Là chuyện gì khiến ngươi biến thành bộ dáng hiện tại?” Hàn Phi Vũ hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên là vì những sư huynh đệ đã hoàn thành nhiệm vụ không phải cưỡng chế của tông môn, mang mỹ nhân về kia.”

“Dựa theo lời Đại trưởng lão nói, đoạn thời gian kia mỗi ngày ta đều đang ăn thức ăn cho chó, mỗi ngày phàm là rời khỏi ngọn núi nhỏ của mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đút thức ăn cho chó.” Ảnh Thứ thở dài kể, cảm thấy lúc đó bản thân đã lãng phí một cơ hội cực kỳ tốt.

“Sự thật chứng minh, sau khi có đạo lữ thì tu luyện cũng sẽ rất thuận lợi, thỏa mãn tình dục có thể dễ dàng suy nghĩ thông suốt.” Ảnh Thứ nhìn thân ảnh nhẹ nhàn như chim hồng trong màn hình ánh sáng nói.

“Đẹp thì có đẹp nhưng kỹ thuật lại chẳng ra sao, ép cong và trực giác di chuyển đều không qua ải, tốc độ thần thức cảm tri kém, huy hoạch ra lộ tuyến chỉ có thể coi như miễn cưỡng hợp cách, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thời gian một nén nhang, không thể nhiều hơn nữa.” Ảnh Thứ nhìn thân ảnh mỹ lệ kia, sờ sờ cằm phán xét.

“...” Hàn Phi Vũ.
Bình Luận (0)
Comment