Chương 709: Con sông kia
Chương 709: Con sông kia
Kết thúc chiến đấu, Chu Khai Linh có hơi kinh ngạc.
“Đừng mà đạo hữu, ta cảm thấy ngươi vẫn còn có thể kiên trì thêm một chút, ngươi chỉ cần tìm vui vẻ trong sợ hãi, muốn chiến thắng vẫn rất nhẹ nhàng mà.” Chu Khai Linh khuyên.
Hắn cảm thấy bản thân có vẻ thắng mà không anh hùng, nhưng mà để hắn đối địch thì hắn chỉ có thể dùng những thủ đoạn này thôi.
“Không cần đâu, thần thông của đạo hữu tinh tuyệt thiên hạ, ta đã phục rồi.” Lý Tử Thạch nói, giọng điệu vẫn vô cùng khách khí, không hề có chút cảm giác nói nhảm nói mác nào.
“Nói như vậy thì ta đã hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho rồi, đạo hữu, ngày sau có duyên lại gặp, nếu có thể thì ngươi và ta lại chính thức tranh tài một trận.” Chu Khai Linh nói.
“Không không không, ta cùng với đạo hữu mới quen mà như đã thân, cảm thấy vô cùng thân thiết muốn gọi ngươi một tiếng đại ca, đâu ra đạo lý ra tay với đại ca của mình?” Lý Tử Thạch vội vàng nói, suy nghĩ trong lòng hắn bây giờ chính là tuyệt đối không nên chọc giận nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc trước mắt này.
Làm cho hắn vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
“Đạo hữu khách khí.”
Chu Khai Linh gật đầu, sau đó hóa thành độn quang bay về phía Ẩn Linh đảo.
Lúc này, trong Thái Nhất thần điện của Thiên Linh tông truyền ra một tiếng cười sang sảng.
“Ha ha, không ngờ Đại trưởng lão còn chơi như thế.” Thiên Linh tôn giả vừa cười vừa nói.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, dạng tu sĩ giống như Chu Khai Linh, phàm là biết một chút nội tình về hắn thì còn có ai dám trêu chọc hắn nữa?” Thái thượng Tam trưởng lão của Thiên Linh tông lên tiếng.
“Nếu kẻ này tấn cấp Đại Thừa tôn giả thì phỏng chừng toàn bộ Tu Tiên giới này sẽ không có ai dám trêu chọc hắn nữa.” Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Linh tông nói.
Thiên Linh tôn giả và Thái thượng Tam trưởng lão đều gật đầu đồng ý.
“Ngày sau đại chiến, đưa tiểu tử này vào trận doanh Nhân tộc một cái, không biết có thể làm cho bao nhiêu Yêu tôn của Yêu tộc sụp đổ đạo tâm đây!”
“Có thể trọng dụng, ngày sau nếu có cơ hội ta sẽ nói một câu với Đại trưởng lão.” Thiên Linh tôn giả suy nghĩ rồi nói.
Trở lại Ẩn Linh đảo, lúc này Chu Khai Linh đang từ biệt Từ Phàm.
“Sư phụ, ta phải đi rồi, nếu không sẽ phải chờ chuyến tinh chu tiếp theo đến Tiên thành Thiên Linh.” Chu Khai Linh nói.
“Lần này ngươi lại muốn đi đâu để tìm linh cảm?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Ta muốn qua bên Tượng Châu nhìn xem, khai phá một vài thần thông nhằm vào ngũ giác của Yêu tộc, nói không chừng trong chiến đấu giữa tông môn và Yêu tộc sau này sẽ phát huy ra tác dụng bất ngờ.”
Nghe thấy lời của đồ nhi ngoan, Từ Phàm khẽ gật đầu.
“Không tệ, ý tưởng rất thiết thực, lúc đi ra ngoài phải chú ý an toàn, nếu gây họa mà bản thân không thể tự giải quyết thì cứ trở lại trước.” Từ Phàm bảo.
Mặc dù ngoài miệng luôn nói sợ Chu Khai Linh gây họa, nhưng bản thân mình là sư phụ của hắn, cho dù có gây họa, hắn vẫn là bao che khuyết điểm trước tiên.
“Yên tâm đi, sư phụ, đồ nhi sẽ lấy an toàn bản thân làm chủ.”
“Lại nói sư phụ để những con rối Đại Thừa Kỳ kia ở bên cạnh ta, đồ nhi cảm thấy dù có xảy ra vấn đề gì thì cũng có thể giải quyết.” Chu Khai Linh mỉm cười nói.
Một lần nữa, Chu Khai Linh lại rời đi Ẩn Linh đảo, Từ Phàm nhìn theo Chu Khai Linh rời đi, đột nhiên nhớ đến dường như mình vẫn còn một đồ đệ khác cũng ở bên ngoài.
“Cũng không biết tiểu tử kia ra sao, hình như thời gian rất lâu rồi chưa từng thấy qua hắn.” Từ Phàm sờ cằm nói một mình.
Ngay vào lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhận được tin tức của người anh em tốt Vương Vũ Luân.
“Từ đại ca, ngươi mau tới đây, chỗ này có đồ tốt này!!”
Một câu nói cũng kèm thêm cả một cái địa chỉ, khiến hắn có chút miên man bất định.
Cũng không thèm nhìn phát sóng trực tiếp giao lưu giữa đệ tử hai tông nữa, hắn trực tiếp bay về chỗ Vương Vũ Luân đã chỉ.
Đó là một tiểu sơn cốc bị bầy núi vây quanh, địa thế vô cùng kỳ lạ.
Toàn bộ tiểu sơn cốc có kích thước giống như một cái thôn của người phàm, trong sơn cốc có một dòng sông nhỏ trong suốt chảy qua.
Vương Vũ Luân và Tinh đang ở cùng một chỗ ăn cá nướng.
“Phát hiện thứ tốt gì?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Từ đại ca, ta phát hiện con cá nướng này có thể gia tăng thiên phú tu luyện và ngộ tính.” Vương Vũ Luân nói với vẻ tràn đầy vui mừng, ra hiệu Từ Phàm mau ngồi xuống nếm thử.
Từ Phàm thuận thế ngồi xuống, nhận lấy cá nướng trong tay Vương Vũ Luân.
Nhìn thân cá bị nướng đến khét lẹt kia, hắn không khỏi khẽ nhíu mày.
“Cũng đã hơn một ngàn tuổi rồi, ngay cả chơi lửa cũng chơi không tốt.” Từ Phàm vẫy tay triệu hồi ra một con rối đạo thuật thay thế vị trí của Vương Vũ Luân.
Nhìn cá nướng, hắn trực tiếp dùng linh lực xé xuống một nửa, sau đó hấp thu dinh dưỡng dung nhập vào trong cơ thể, đoạn nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm thụ.
Từ Phàm hai mắt sáng lên, có vẻ như cái này thật sự có thể gia tăng tư chất và ngộ tính, mặc dù đối với với hắn mà nói có cũng được không có cũng không sao, nhưng mà hắn cảm nhận được cái loại cảm giác tư chất và ngộ tính hơi chút tăng cường kia.
“Bồ Đào, trong kho số liệu có ghi chép về loại cá này không?” Từ Phàm hỏi.
“Trong kho số liệu không có ghi lại, trọng bảo có thể gia tăng tư chất và ngộ tính trong giới này đã ít lại càng ít, mỗi một món, phàm là từng có ghi lại Bồ Đào đều đã ghi chép vào kho số liệu.” Bồ Đào nói.
Một nửa cá nướng còn dư lại kia cũng bị Từ Phàm hấp thu tất cả dinh dưỡng.
“Từ đại ca, tốt xấu gì ngươi cũng nếm thử một chút đi, thật ra ta nướng cá cũng rất không tệ.” Vương Vũ Luân nói.
“Có không tệ hay không thì ta không biết, nhưng ngươi làm như vậy là rất lãng phí.” Từ Phàm nhìn ba con cá toàn thân trong suốt như thủy tinh còn lại trong vại đá kia bảo.
“Tại sao lại lãng phí?” Vương Vũ Luân có hơi nghi hoặc.
“Ngươi cũng đã bắt được cá rồi, hẳn là nên khống chế nuôi dưỡng nó, bồi dưỡng thêm nhiều cá hơn nữa, như vậy mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.” Trong mắt Từ Phàm lóe ra linh quang, nhìn mấy con cá thủy tinh bên trong vại đá nói.
“Thế nhưng ta cảm thấy những con cá này đều là thuộc về linh thể, cũng không hề phân chia đực cái gì.” Vương Vũ Luân nói.
“Trước khi ta tới không có, sau khi ta tới thì có.” Từ Phàm vung tay lên, lập tức thu cái vại đá này vào trong Đạo khí hành cung.
“Trước tiên cho ta mượn nghiên cứu một đoạn thời gian, đến thời điểm sẽ trả lại ngươi.”
“Cái gì mà trả hay không trả chứ? Ngoại trừ vợ ta ra, của ta đều là của Từ đại ca.” Vương Vũ Luân nói với vẻ tràn đầy hào phóng.
Lúc này Tinh ở bên cạnh Vương Vũ Luân có hơi mất hứng, nàng còn muốn ăn loại cá nướng này nữa.
Một túi kẹo dẻo trăm quả xẹt qua không trung tạo thành một độ cong duyên dáng, rơi xuống trước mặt Tinh.
Tinh lập tức vui vẻ ra mặt, có ăn cá nướng hay không cũng không sao.
Ngay sau đó Từ Phàm chuyển tầm nhìn tới con sông nhỏ duy nhất trong tiểu sơn cốc này.
So sánh với loại cá có thể gia tăng tư chất và ngộ tính, con sông nhỏ này mới càng có giá trị nghiên cứu hơn.
“Đây chỉ là một con sông nhỏ bình thường mà thôi, không có đạo lý có thể dựng dục ra được loại cá như thế này.” Từ Phàm nói, đoạn thò tay vốc một ít nước sông lên nghiên cứu.
Ngay vào lúc này, phía trên suối nguyền của sông nhỏ đột nhiên hiện lên một điểm linh quang, trong linh quang còn có một tia khí tức vĩ đại chí cao hào hùng.
Từ Phàm bước ra một bước, một giây sau lập tức xuất hiện ngay trên suối nguồn.
“Đây rốt cuộc là cái cơ duyên thần tiên gì, đồ vật như vậy mà cũng có thể đụng tới.” Từ Phàm nhìn suối nguồn nói với vẻ hơi khiếp sợ.
Không bao lâu sau, Vương Vũ Luân dẫn theo Tinh cũng đi tới bên cạnh Từ Phàm.
“Từ đại ca, vừa rồi là chuyện gì thế?” Vương Vũ Luân hỏi.
Từ Phàm không trả lời, mà nhìn về phía Tinh bên cạnh Vương Vũ Luân.
“Vừa nãy ngươi có cảm nhận được không?”
“Không phải là con sông kia sao? Thỉnh thoảng nó có chia nhánh ra, tiết lộ một chút khí tức rất bình thường.”
“Có điều có thể lộ ra cá quả thật là hiếm thấy.” Tinh nói, dáng vẻ chẳng hề để ý.