Chương 715: Sáu nghìn ba trăm năm
Chương 715: Sáu nghìn ba trăm năm
“Dự tính có thể tăng tốc sáu nghìn ba trăm năm.”
Bồ Đào nói bằng giọng điệu phấn khích sau khi tính toán một phen, cũng biết được thời gian này có ý nghĩa gì đối với chủ nhân của mình.
“Sáu nghìn ba trăm năm, xem ra ta sắp vượt ải ở thế giới này rồi.” Từ Phàm vui vẻ nói, hắn cũng không vội đến Tiên giới.
Hắn đang nghĩ nếu hắn vô địch Tu Tiên giới thật, tiếp đó hắn có thể tự do tự tại trong lúc ở thế giới sau.
“Vậy chờ ta sắp xếp một chút, sau đó lại bắt đầu tăng tốc thời gian.” Từ Phàm hăng hái nói.
Trước khi tăng tốc thời gian cần làm số một và số hai sống lại.
Năm năm theo lời của Từ Phàm là thời gian để số một và số hai khôi phục đến Cấp Đỉnh Phong.
Để cảm ngộ trận pháp luyện khí thì cần khôi phục một chút.
“Ta hiểu rồi thưa chủ nhân.” Bồ Đào trả lời.
Đầu tiên Từ Phàm để Bồ Đào tạo ra một thế giới nhỏ, diện tích chỉ bằng trấn nhỏ của người phàm.
Đầu tiên là để cho Bồ Đào dùng căn nguyên linh khí ngũ hành cộng thêm một tia Tiên Linh chi khí, nhồi vào thế giới nhỏ này.
Sau đó hắn vừa nhăn mặt vừa phân linh hồn của mình ra, ngưng tụ thành hai hạt giống linh hồn phân thân.
“Tách linh hồn đau chết đi được.” Từ Phàm vừa cười vừa nói. Cảm giác đau đớn vì linh hồn bị xé rách truyền đến đầu của hắn, khiến hắn thỉnh thoảng đau đến run rẩy.
Hai hạt giống linh hồn trôi lơ lửng ở trước mặt Từ Phàm, bị căn nguyên linh khí ngũ hàng và Tiên Linh chi khí nuôi dưỡng.
Từ Phàm vung tay lên, một trận pháp đặc biệt xuất hiện ở dưới hai hạt giống linh hồn, ngưng tụ thành một loại khí tức đặc biệt nhồi nhét vào hạt giống.
“Bồ Đào, truyền từ từ trí nhớ của số một và số hai đến hạt giống.” Từ Phàm dặn dò.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Sau khi xong xuôi những chuyện này, Từ Phàm suy nghĩ một lúc.
“Thôi thì đợi hai tông hội giao lưu xong rồi tăng tốc thời gian cũng được.”
Bởi vì nếu muốn tiến hành tăng tốc thời gian thì Từ Phàm phải ở trong thế giới nhỏ, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bởi vì sau khi đệ tử hai tông giao lưu, thì phải đi ra giao lưu với Thiên Linh Tông một chút.
Cho nên Từ Phàm định làm theo từng bước một, sau khi hắn giải quyết xong mấy chuyện vụn vặt này thì hắn mới bế quan tiến hành tăng tốc thời gian.
“Bồ Đào, hai tông hội giao lưu đến bước nào rồi?” Từ Phàm hỏi.
“Sắp kết thúc rồi, bây giờ đang công bố xếp hạng tích phân.”
Người đứng đầu bảng đúng là Lý Tử Thạch, bỏ xa người đứng thứ hai là Hùng Lúc.
Từ Phàm sờ cằm nhìn Lý Tử Thạch đứng đầu bảng.
“Lý Tử Thạch có đang khiêu chiến các đồ đệ của ta không?” Từ Phàm hỏi.
“Cứ vậy đi, Thái thượng Đại trưởng lão cũng đã hạ mình xuống, cho nên dù sao thì cũng phải giữ chút mặt mũi cho Thái thượng Đại trưởng lão.” Từ Phàm nói.
Nửa tháng sau, đệ tử hai tông giao lưu xong, đa số đệ tử cũng cảm thấy hội giao lưu này giúp trong việc tu hành sau này, thu hoạch được tích phân để đổi bảo vật quan trọng là một thu hoạch quan trọng.
Có vài thiên kiêu chứa tâm ma là ngoại lệ.
“Có thù đâm mông không báo, Trọng Bắc ta thề không làm người.”
Một thiên kiêu của Thiên Linh Tông đứng ở đỉnh núi hô lớn.
“Sư huynh đừng tức giận, ta đã có tin tức của người nọ, tên là Ảnh Thứ, là đệ tử mạch Ám Ảnh của Ẩn Linh môn, chuyên học Ảnh Sát.” Sư muội nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy sự đồng cảm.
Đổi lại, nếu có ai cầm kiếm chọc mông nàng một chút, thì mối thù này còn hơn cả mối thù giết cha đoạt vợ.
“Sư huynh chỉ cần kiên nhẫn chờ, dù sao thì sau này ngươi có thể tìm cơ hội để báo thù.”
Thiên kiêu nghe lời nói của sư muội xinh đẹp, tâm tình của hắn dần bình tĩnh lại.
Hắn duỗi tay, một đóa Kiếm Liên được ngưng tụ bởi linh khí ngũ hành xuất hiện trong tay hắn, nó bắt đầu xoay tròn một cách điên cuồng.
“Rồi cũng sẽ có một ngày ta làm Kiếm Liên này nở hoa trên mông của hắn.” Vẻ mặt của thiên kiêu hơi quỷ dị, giống như thấy được hình ảnh Kiếm Liên nở hoa trên mông Ảnh Thứ.
Vị sư muội xinh đẹp kia vô thức lùi ra sau một bước, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Khu vực giao lưu của hai tông, đại sảnh đổi tích phân.
Ảnh Thứ phấn khích cầm đạo bào Ngự Phong.
“Có Đạo khí này, tốc độ của ta sẽ được tăng thêm hai phần.” Ảnh Thứ cười nói.
“Cũng đúng, như vậy lúc ngươi gặp phải kẻ thù ở bên ngòa thì ngươi cũng có thể chạy trốn nhanh thêm chút.” Hàn Phi Vũ ở bên cạnh nói, trong tay của hắn là một hương lô nhỏ, cũng là cấp Đạo khí.
“Không phải chỉ là mở mắt cho cái mông của hắn thôi sao? Không ai thù dai như vậy, thêm một khoảng thời gian nữa thì hắn sẽ quên thôi.” Ảnh Thứ nói với thái độ thờ ơ, thậm chí lời của hắn còn mang đến cảm giác hắn đang nóng lòng muốn thử.
Sau khi đâm cái mông của người nọ, dường như hắn đã nảy ra ý tưởng mói.
Sau này khi gặp kẻ địch, trước tiên cần đâm hai kiếm lên mông người ta, như vậy ai có thể tập trung chiến đấu?
Sau khi đối phương tức giận thì sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở, hắn cũng có cơ hội ra tay nhiều hơn.
“Ta cảm thấy ngươi đang gặp rắc rối đấy, có lẽ thiên kiêu của Thiên Linh Tông kia đã nhớ ngươi như in, sau này ngươi cẩn thận một chút.” Hàn Phi Vũ cười nói, tuy thù đã kết khá lớn nhưng chưa đến mức ảnh hưởng đến chuyện sống chết.
“Hàn sư huynh, nếu như ta lấy kiếm chọc cái mông của ngươi thì ngươi sẽ làm gì?” Ảnh Thứ chợt hỏi.
“Vậy ngươi sẽ chết, chết triệt để.” Hàn Phi Vũ liếc Ảnh Thứ một cái.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần hắn đi ra ngoài có khả năng gặp tập kích, bên cạnh hắn cũng sẽ có một con rối Đại Thừa Kỳ bảo vệ.
Thế nên người nảo ảnh Thứ không thể nào động vào hắn, dĩ nhiên là trừ thế giới giả tưởng ra.
“Dường như ta tìm được hướng đi mới rồi.” Ảnh Thứ thì thào nói.
Hàn Phi Vũ vô thức cách xa bạn tốt của mình một bước.
Thái Nhất điện của Thiên Linh Tông, Thái thượng Đại trưởng lão mời Từ Phàm đến chỗ này.
“Đại trưởng lão, đệ tử của quý tông đúng là lợi hại, ấy thế mà lại bảy phần mười vị trí trong bảng xếp hạng một trăm.” Thái thượng Tam trưởng lão của Thiên Linh Tông nói.
“Đứng đầu bảng vẫn là quý tông, ta không dám nhận lời khen của Thái thượng Tam trưởng lão.” Từ Phàm cười phất tay nói.
“Không phải chúng ta đứng đầu bảng là do Đại trưởng lão ngầm đồng ý hay sao?”
“Nếu như Đại trưởng lão phái vài đệ tử kia ra đoạt ngôi đầu bảng, vậy thì chưa đến lượt của Tử Thạch.” Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Linh Tông nói.
Ngay lúc này, Lý Tử Thạch đi từ bên ngoài đại điện vào.
Đầu tiên là hắn hành lễ chào hỏi với mọi người, sau đó hắn dùng thái độ cung kính nói với Từ Phàm: “Đại trưởng lão, ta muốn khiêu chiến với ngài một chút.”
“Tử Thạch, không được vô lễ.” Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Linh Tông nói.
“Nghe nói Đại trưởng lão cũng là Hợp Thể Kỳ, hơn nữa sư phụ nói ngài là sự tồn tại tuyệt đỉnh, ta muốn biết sự chênh lệch giữa ta với ngài.” Lý Tử Thạch nói vô cùng cung kính.
Hắn vừa tỷ thí với Từ Cương, mặc dù thua nhưng hắn có thể thấy khoảng cách giữa hắn và Từ Cương.
Chỉ cần cho hắn thời gian, chắc chắn trăm năm sau hắn sẽ vượt qua Từ Cương.
Thế nên hắn lập tức nảy ra ý nghĩ khiêu chiến Đại trưởng lão của Ẩn Linh môn.
Nghe lời nói của Lý Tử Thạch, Từ Phàm cười.
“Hậu sinh khả úy, chẳng qua nếu ngươi muốn rèn luyện từ ta thì ngươi không học được gì đâu.”
“Mời Đại trưởng lão dạy bảo.” Lý Tử Thạch hành lễ.
“Đại trưởng lão, xem như dạy bảo tiểu bối vậy.” Thiên Linh tôn giả cười nói.
“Cũng được.”
Từ Phàm gật đầu.