Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 716 - Chương 716: Một Kiếm Kia

Chương 716: Một kiếm kia Chương 716: Một kiếm kia

Trong đạo trường lớn nhất Thiên Linh Tông.

Ba vị Thái Thượng trưởng lão đang nhìn hai người ở bên trong đạo trường.

“Lão nhị, ngươi cho rằng Tử Thạch có thể chịu được bao lâu?” Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Linh Tông hỏi.

“Một hơi sao.” Thiên Linh tôn giả suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Ngươi đừng cụ thể hóa thực lực của Đại trưởng lão, cũng đừng so với vị Vô Địch tôn giả lúc còn trẻ.”

“Nếu muốn so sánh thì ngươi cứ lấy Thượng Tôn làm chuẩn, có lẽ khi đó Thượng Tôn còn không bằng Đại trưởng lão.”

“…”

Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Linh Tông hơi im lặng, cũng hơi ghen ghét.

Những năm này ta chắn bao nhiêu mưa gió cho ngươi, lau cái mông vừa thối vừa khó ngửi cho ngươi.

Vậy mà hôm nay ngươi lại thổi phồng người khác thoải mái nhẹ nhàng như vậy.

“Lão nhị, lời của ngươi hơi quá rồi.” Thái thượng Tam trưởng lão của Thiên Linh Tông nhìn thấy sắc mặt của Thái thượng Đại trưởng lão không tốt, hắn vội vàng nói.

“Ta nói thật, ở trước mặt lão đại, sao ta có thể khen người ngoài được.” Thiên Linh tôn giả nói.

Thái thượng Đại trưởng lão của Thiên Linh Tông nhìn vẻ mặt của Thiên Linh tôn giả, hắn càng khó chịu hơn.

Lúc này, ở bên trong, Lý Tử Thạch đang chịu áp lực cực lớn.

Một đôi mắt tản ra hào quang kỳ dị, nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng cẩn thận, thậm chí còn hơi sợ hãi.

Từ nhỏ hắn có một ánh mắt có thể thấy rõ Thiên Cơ, mỗi khi gặp phải kẻ địch mạnh, hắn sẽ mở thấy rõ thiên địa, thay đổi chiến cuộc.

Thậm chí còn dùng đến mức tối cao, đó là lợi dụng đạo Không Gian để làm thời gian xung quanh chậm lại, gia tăng giới lực, đại đạo xoay quanh.

Nhưng mỗi lần mở đôi mắt này ra thì hắn cần mấy năm mới khôi phục lại, cho nên hắn sẽ không dễ dàng dùng, dù cho tới lúc quan trọng khi luận bàn với Từ Cương hắn cũng không mở đôi mắt này ra.

Bởi vì hắn loáng thoáng có thể cảm nhận được, e rằng nếu hắn mở rộng đôi mắt thì kết quả cuối cùng cũng giống như vậy.

Nhưng hôm nay, vì để đối chiến với Đại trưởng lão của Ẩn Linh môn trong truyền thuyết, Lý Tử Thạch vừa lên thì đã mở đôi mắt này ra.

Khi hắn đưa mắt nhìn Từ Phàm, vẻ mặt của hắn vô cùng đặc sắc.

Một trong những tác dụng kỳ diệu của đôi mắt này là nó có thể nhìn thấy rõ đạo mà đối phương tu luyện.

Mỗi loại có màu sắc riêng, ví dụ như chủ hỏa là màu đỏ, chủ mộc là màu xanh lá cây, đạo pháp ngũ hành có năm màu, mà các loại màu sắc được phân chia làm các loại hình dáng.

Có cái thì giống lợi kiếm, có cái thì giống hỏa diễm, có cái thì giống đạo bàn, có cái thì như một cái chuông lớn.

Hắn sống mấy trăm năm, trải qua huấn luyện sinh tử khổ cực, đã khai phá tác dụng của đôi mắt này đến cực hạn.

Khi dùng đôi mắt này, hắn từng nhìn thấy vô số màu sắc, cũng từng thấy các loại hình dáng.

Nhưng hôm nay hắn dùng nó để nhìn Từ Phàm, đột nhiên hắn phát hiện mình không thể tìm từ để miêu tả cảnh tượng trước mắt.

Như vạn vật vạn đạo, cuối cùng kết thúc là vực sâu.

Vừa giống sự bắt đầu của vạn đạo, vừa giống điểm kết thúc của vạn đạo, nghiền nát chút lòng hiếu thắng của hắn đến không còn chút gì.

Vô số mồ hôi lạnh ứa ra từ trên đầu Lý Tử Thạch, men theo gương mặt rồi rơi xuống đất. Hắn giống một con thú vô hại thấy được một con thú lớn tàn bạo ăn tất cả mọi thứ ở thời Viễn Cổ.

Hắn bị dạo đến nỗi run rẩy không dám nhúc nhích.

“Đóng cặp mắt kia của ngươi lại, nếu ngươi tiếp tục mở ra thì ta sợ hôm nay ngươi sẽ có tâm ma.”

Giọng nói của Từ Phàm vang lên bên tai Lý Tử Thạch, giống như một trưởng bối dặn dò tiểu bối.

Lý Tử Thạch dùng hết sức bình sinh mới có thể đóng đôi mắt kỳ dị của mình lại.

Bên ngoài đạo tràng, ba vị Thái Thượng trưởng lão đang xem cũng nhìn thấy cảnh này.

“Lão đại, ngươi còn ghen.”

“Ngươi nhìn biểu hiện của Tử Thạch xem, hắn bị khí tức của Đại trưởng lão dọa đến nỗi không dám động đậy.”

“Ban đầu hắn dùng đôi mắt này nhìn ngươi cũng chỉ là vì hắn hơi ngưỡng mộ ngươi mà thôi.” Thiên Linh tôn giả cười nói.

“Lão Nhị đừng nói nữa, ngươi cứ tìm cơ hội chế giễu lão đại thì sẽ bị đánh đấy.” Thái thượng Tam trưởng lão của Thiên Linh Tông nói.

“Ta chỉ đang nói sự thật thôi.”

Thiên Linh tôn giả cười mỉm, ta có chị dâu, đừng hòng ai dùng roi quật được ta, đừng hòng ai!!

Không biết có phải Thái thượng Đại trưởng lão biết suy nghĩ trong lòng của Thiên Linh tôn giả hay không, chỉ thấy Thái thượng Đại trưởng lão nhẹ nhàngnói: “Trước đó U Minh có nói với ta, rằng Hội trưởng lão muốn phái nàng đến Cực Bắc trấn giữ Băng tộc, cần ra ngoài mấy trăm năm.”

“Không nói nhiều, tự giải quyết cho tốt.”

“Lão đại, đột nhiên ta nhớ ra mình cần đến Vực Cực Không một chuyến.” Thiên Linh tôn giả suy nghĩ một lúc rồi nói.

Sau đó hắn rời đi, kết quả thì phát hiện xung quanh bị Thái thượng Đại trưởng lão phong ấn.

“Cứ xem xong đã, sau khi bọn họ rèn luyện xong thì ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.” Trông vẻ mặt của Thái thượng Đại trưởng lão vô cùng thân thiện.

Giống với vẻ mặt của Thái thượng Đại trưởng lão sau khi lau mông cho Thiên Linh tôn giả khi tu vi của hắn còn thấp, vẻ mặt càng hiền thì đánh càng nặng.

“Lão đại, ta có thể rút lại lời mình nói khi nãy không?” Thiên Linh tôn giả vô cùng hối hận.

“Lão Nhị, ngươi phải nhớ rằng chị dâu chỉ có thể bao che cho ngươi trong phút chốc, không che chở cho ngươi cả đời được.” Thái thượng Tam trưởng lão cười nói, hắn cảm thấy thời gian vủi vẻ của mình sắp đến rồi.

Lúc này, bên trong đạo trường, Lý Tử Thạch đã khôi phục sự bình tĩnh như thường ngày, nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn chứa sự sợ hãi.

“Ngươi thấy gì qua đôi mắt này?” Từ Phàm tò mò hòi.

Mới vừa rồi, khi Lý Tử Thạch mở ra ánh mắt thấy rõ Thiên Cơ, Từ Phàm lập tức nhận ra cơ hội truy tìm nguồn gốc của vạn vật vạn đạo.

“Tựa như sâu thẳm, cho dù ai chạm vào cũng sẽ bị sức mạnh to lớn kéo vào trong.”

“Chẳng qua Tử Thạch chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã có cảm giác thần hồn bị xé rách.

“Uy lực của Đại trưởng lão giống như mặt trời chói lọi.”

“Người phàm không thể chạm đến.” Lý Tử Thạch cung kính nói, xem như lúc này hắn hoàn toàn phục.

Từ Phàm nhếch miệng, ánh mắt nhìn Lý Tử Thạch dần trở nên hiền hòa.

Mấy đồ đệ biết rõ Từ Phàm thấy vẻ mặt này của Từ Phàm, bọn họ cũng biết lời nói của ai đó đã chạm vào đáy lòng của hắn.

“Mặt trời sáng rực trên bầu trời.” Từ Phàm thầm nói.

Hôm nay hắn vừa thu thập được một từ miêu tả vô cùng thích hợp.

“Ngươi dùng toàn bộ sức mạnh ra tay với ta đi!” Từ Phàm mỉm cười nói với Lý Tử Thạch.

Nhìn vẻ mặt hiền từ giống như trưởng bối yêu quý hậu bối, Lý Tử Thạch buông sự sợ hãi xuống.

Không Gian chi lực bắt đầu khuấy đảo cả đạo trường, ngưng tụ Ngũ Hành Thiên Uy.

Lý Tử Thạch chém ra một kiếm mạnh nhất.

Một kiếm này chứa thiên uy Ngũ Hành và Không Gian chi lực, dường như phá vỡ không gian chém tới Từ Phàm.

Ba vị Thái thượng Đại trưởng lão thấy một kiếm này, bọn họ lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Cho dù Đại trưởng lão mạnh đến cỡ nào, nhưng làm người chống đỡ tương lai của Thiên Linh Tông, một kiếm này vừa khắc sâu ý nghĩ trong lòng của ba người.

“Trải qua mấy năm nay, lúc này đã đạt đến trình độ như vậy, quả thật đúng là khó lường.” Thiên Linh tôn giả nói.

“Có lẽ qua nghìn năm nữa, tông môn sẽ ra đời một Vô Địch tôn giả.” Thái thượng Tam trưởng lão vui mừng nói.

“mộtg có hai vô địch, nhóm lão nương của Thánh địa Hợp Hoan kia sẽ phải ghen tị với chúng ta chết mất.” Thái thượng Đại trưởng lão cười nói.

Trong đạo trường, Từ Phàm nhìn thấy một kiếm này, sự mừng rỡ hiện lên trong mắt hắn.
Bình Luận (0)
Comment