Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 720 - Chương 720: Tiên Thành Tiểu Kiếm

Chương 720 - Ba món thạch khí

Trên đại trận tại đỉnh Ẩn Linh đảo, có nơi câu cá tinh không do Từ Phàm đặc biệt chuẩn bị cho huynh đệ tốt.

Vừa thả câu vừa có thể thưởng thức ngân hà đầy trời.

Từ Phàm lười bay, trực tiếp truyền tống đến trên bình đài tại nơi câu cá tinh không.

Lúc này, có hai bóng dáng một lớn một nhỏ đều đang hết sức chăm chú cầm cần câu.

“Cha nuôi ngươi câu thế này là có thể câu được thứ tốt, ngươi câu thế này thì có thể câu được cái gì?” Từ Phàm nhìn cần câu nhỏ của Tinh cười hỏi.

“Ta cũng có thể câu được.”

Tinh hất cần câu lên, dây câu kia lập tức được kéo dài, bắt đầu kéo dài vô hạn, lưỡi câu bay về hướng một nơi nào đó tại vùng Cực Không.

Không bao lâu sau, dây câu trên cần câu nhỏ mới đột nhiên căng ra, dường như là câu được thứ gì đó.

“Từ bá bá ngươi đã thấy chưa, ta đây không phải câu lên rồi sao.” Tinh cười hì hì nói.

“Ngươi đây là câu được linh khoáng tinh thần sao?” Từ Phàm nhìn dây câu căng chặt nói.

“Không biết nữa, thế nhưng ta cảm thấy hẳn là một vật sống, nó đang lôi kéo ta.” Một tay Tinh nắm cần câu nhỏ, một tay khác thu dây nói, biểu lộ rất là nhẹ nhõm.

“Vật sống?”

Ngay lúc này, giọng Bồ Đào đột nhiên vang lên.

“Chủ nhân, Ẩn Linh đảo bị ngoại lực quấy nhiễu, tốc độ bắt đầu không ổn định.”

Bồ Đào vừa dứt lời, toàn bộ Ẩn Linh đảo bỗng có chút chấn động, có loại cảm giác đột nhiên bị lôi kéo.

“Ngươi câu được cái thứ gì vậy?” Từ Phàm kinh hoàng hỏi.

“Hình như là một con rùa, cái đầu còn rất lớn, thế nhưng ta cảm thấy mùi vị có lẽ không ngon.” Tinh nói xong liếc nhìn về hướng Độc Giác Cự Xà ở nơi xa.

Lúc Từ Phàm ra ngoài cũng mang nó tới đây.

Từ Phàm theo dây câu căng chặt nhìn về hướng thâm xứ vùng Cực Không, trong đầu có ý nghĩ, hắn có nên câu câu con rùa già kia lên không?

Hắn có chút hoảng, nhưng Thiên Lục Quy ở đầu khác của dây câu càng hoảng hơn.

Nó vốn đang ở vùng Cực Không kiếm ăn, mai rùa đột nhiên bị một cái lưỡi câu sắt nhỏ câu trúng.

Vốn định tùy ý tránh thoát, nhưng đầu kia lại truyền đến lực lượng khiến nó không thể chống lại, từng chút một bị kéo về hướng kia.

Thiên Lục Quy dùng hết toàn lực, chỉ có thể duy trì thân hình, nhưng không kiên trì được bao lâu lại sẽ bị lưỡi câu kia kéo về hướng kia.

“Cái cần câu nhỏ này của ngươi là kiếm từ đâu vậy?” Từ Phàm có chút kinh ngạc hỏi.

Dây câu kia thế mà có thể kéo theo toàn bộ Ẩn Linh đảo chấn động.

“Là cha nuôi câu ra, thấy ta thích liền cho ta.” Tinh vừa thu dây vừa cười nói.

Mà chấn động trên Ẩn Linh đảo bắt đầu càng thêm tới tấp.

“Tinh à, nếu không vẫn là buông tha cho con rùa này đi. Sau khi ngươi câu con rùa này tới, nơi này của chúng ta cũng sẽ bị Yêu tộc phát hiện, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.” Từ Phàm khuyên.

Nếu như đổi lại là trước kia, nếu thích nhất định sẽ khuyến khích Tinh xơi tái con rùa này.

Nhưng sau này còn có chuyện quan trọng, hiện tại không nên bại lộ.

“Vậy cũng được, nghe Từ bá bá.”

Tinh vung tay nhỏ lên, dây câu căng chặt lập tức được thu hồi.

Ẩn Linh đảo cũng khôi phục bình thường.

Thiên Lục Quy bị câu trúng cũng được giải thoát, hoảng sợ bay trở về hướng ngược với với tốc độ cực kỳ nhanh.

Giống như bên kia có thiên địch khắc chế nó.

Lúc này, Vương Vũ Luân ở bên cạnh Tinh chậm rãi mở mắt.

Nhìn vẻ mặt của Tinh và Từ Phàm hỏi: “Vừa rồi lúc ta tu luyện xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cha, ta câu được một con rùa nhỏ, về sau nghe Từ bá bá thả nó ra.” Tinh vui vẻ nói, giống như ở bên cạnh Vương Vũ Luân chính là chuyện vui sướng nhất.

“Hài tử ngoan, nghe lời Từ bá bá nói chắc chắn không sai.” Vương Vũ Luân dùng tay sờ đầu nhỏ của Tinh.

Từ Phàm hâm mộ nhìn cảnh đôi cha từ nữ hiếu này.

Phải biết tiểu nữ hài kia thực sự là một chi dị chủng Thượng Cổ vô cùng cường đại, hiện tại là tồn tại có thể địch lại con rùa kia.

Lúc này, Hung Bạch trên vai Từ Phàm trông thấy tiểu nữ hài lập tức cảnh giác lên.

Đưa đầu nhỏ ra, làm tư thế phòng ngự địch nhân.

Lúc này, Tinh mới chú ý tới Hung Bạch trên vai Từ Phàm.

“Nơi này lại có một Tiểu Bạch Bạch.” Tinh vui vẻ nói.

“Tiểu Bạch Bạch? Đó là gì vậy?” Từ Phàm nghi hoặc hỏi.

“Tiểu Bạch Bạch chính là Tiểu Bạch Bạch đó, trước kia cha mẹ ta hình như vẫn luôn tìm loại Tiểu Bạch Bạch này, nhưng vẫn chưa tìm được.” Tinh giương đầu nhỏ lên nhìn Hung Bạch trên vai Từ Phàm nói.

“Tiểu Bạch Bạch này lợi hại lắm sao?”

“Cha mẹ ngươi tìm nó muốn làm gì?” Từ Phàm cảm thấy hứng thú hỏi, thầm nghĩ hiện tại có thể xác định được Hung Bạch là chủng loại gì nhỉ.

“Không biết nữa, nhưng ta xác định đây là Tiểu Bạch Bạch.” Tinh nói.

“…”

Nghe một lời của quân như chưa nghe được lời nào.

“Hung Bạch hình như cực kỳ sợ ngươi.” Từ Phàm nhìn tư thái của Hung Bạch trên vai nói.

Lúc Tinh đột nhiên che đầu nhỏ lay qua lay lại.

“Ký ức ruyền thừa của ta còn chưa hoàn toàn hấp thu, Tiểu Bạch Bạch này hẳn là rất quan trọng đối với tộc chúng ta, nhưng quan trọng thế nào thì lại nghĩ không ra.” Tinh nhăm đầu nhỏ nói.

“Được rồi ~” Từ Phàm có chút thất vọng nói.

Lúc này, Vương Vũ Luân từ trong không gian kiến thiết lấy ra một cái rương đá vuông vắn một trượng đưa cho Từ Phàm.

“Từ đại ca, đồ vật bên trong rương đá này ta nhìn không thấu, có thể giúp ta xem thử không?” Vương Vũ Luân nói.

Từ Phàm nhẹ vung tay lên, tất cả đồ vật bên trong rương đá đều bay ra.

Một thanh thạch đao, một tòa thạch tháp, một cái cửa đá.

“Ba loại đồ vật này thú vị đấy.” Từ Phàm cảm thấy hứng thú nói.

Nhưng phàm là thứ khiến hắn nhìn không ra nông sâu, lai lịch nhất định không nhỏ.

Từ Phàm một tay nhẹ nhàng đặt lên trên tòa thạch tháp cao không đến một trượng kia.

Bắt đầu cảm nhận tỉ mỉ.

Sau khi qua hồi lâu, Từ Phàm xác định đây chỉ là một tòa thạch tháp bình thường, hai loại đồ vật khác cũng như vậy.

“Tinh, ngươi biết những thứ này sao?” Từ Phàm hỏi.

Tinh lắc đầu, tỏ vẻ không biết cũng không có hứng thú.

Từ Phàm tay cầm thạch đao, đột nhiên chém tới đại trận bên ngoài.

Một đạo đao quang thuần phong áp bắn ra bên ngoài, sau khi bay ra mấy ngàn mét liền kiệt lực tiêu tán.

Từ Phàm lại lấy ra một thanh đạo khí linh kiếm, đưa cả thạch đao và đạo khí linh kiếm cho Tinh.

“Giúp Từ bá bá một chuyện, ngươi cầm thạch đao và linh kiếm này dùng sức đụng vào nhau một cái.” Từ Phàm cười nói.

“Vậy ta muốn một túi kẹo Bách Linh Quả do Từ bá bá tự tay luyện chế.” Đầu nhỏ Tinh suy nghĩ rồi nói.

“Hạn hẹp, tầm nhìn hạn hẹp quá rồi. Không phải chỉ là kẹo Bách Linh Quả thôi sao?”

“Ta bảo đệ tử có thực lực cao nhất Mỹ Thực nhất đạo trong tông môn giúp ngươi luyện chế, đảm bảo còn ngon hơn do Từ bá bá tự tay luyện chế.” Từ Phàm híp mắt nói.

Mỹ Thực nhất đạo là tồn tại đặc thù nhất trong môn Ẩn Linh, chỉ có hai đệ tử.

Lý niệm của bọn họ chính là dùng mỹ thực thay thế đan dược, tiến hành vô đan độc nhanh chóng tu luyện.

Nhưng không biết tại sao, qua nhiều năm như vậy, đồ ăn làm ra càng ngày càng mỹ vị, nhưng hiệu quả tu luyện thay thế đan dược trong đó lại cực kỳ nhỏ bé.

“Thật sao? Vậy cảm ơn Từ bá bá.”

Tinh nói xong nhận lấy thạch đao và linh kiếm trong tay Từ Phàm, lập tức muốn dùng hết toàn lực tiến hành đụng nhau.

“Trước chờ một chút!”

Từ Phàm vung tay lên, dưới chân ba người xuất hiện một truyền tống trận, lập tức truyền tống đến trên một đạo tràng có phòng hộ cấp cao nhất trong tông môn.

Bình Luận (0)
Comment