Chương 724: Từ Phàm thánh mẫu
Chương 724: Từ Phàm thánh mẫu
Lúc này Từ Phàm dẫn theo Từ Nguyệt Tiên truyền tống về Ẩn Linh đảo, rồi một mình lẻ loi đi tới nơi độ lôi kiếp lần đầu tiên.
“Bồ Đào, khoảng thời gian Độ Kiếp Kỳ ngắn nhất được ghi lại trong kho số liệu của ngươi là bao lâu?” Từ Phàm nhìn vân kiếp đang ngưng tụ lại trên bầu trời hỏi.
Trước kia hắn chỉ biết, thời gian Độ Kiếp Kỳ rất ngắn.
Bình thường đều vào khoảng trăm năm.
“Ghi lại ngắn nhất là của Thượng Tôn tôn giả của Hội trưởng lão. Hắn đã vượt ba kiếp không gián đoạn, trực tiếp từ Hợp Thể Kỳ vượt tới Đại Thừa tôn giả, sau đó thành vô địch trong Nhân tộc Tu Tiên giới.” Bồ Đào trả lời.
Từ Phàm nhìn vân kiếp đang ngưng tụ trên không trung, vân kiếp của kiếp thứ hai không giống kiếp của thân xác.
Hiện tại vân kiếp trên bầu trời biến thành màu đen như mực, giống như bị linh khí dồi dào nén lại thành vậy.
Cảm nhận được linh khí khổng lồ từ vân kiếp trên bầu trời kia, Từ Phàm cười.
“Ta còn không hiểu tại sao sau khi trải qua kiếp thứ nhất xong lại không cảm nhận được kiếp tiếp theo.”
“Thì ra là ngươi bắt đầu ngưng tụ lại sau khi xong kiếp thứ nhất, mà hiện tại vừa mới đưa linh khí trở về.”
Từ Phàm cười.
“Linh khí không đủ thì ngươi cứ nói với ta thôi, cũng không phải là nơi này không có.”
Vân kiếp trên bầu trời nghe được sự kiêu ngạo trong lời nói của Từ Phàm, trực tiếp bổ xuống dưới một đạo lôi kiếp được ngưng tụ bằng linh khí tinh thuần.
Linh khí của kiếp thứ hai Độ Kiếp Kỳ cần phải dùng thân thể đón đỡ lấy để đạt được mục đích tinh luyện linh lực trong cơ thể.
“Ầm ầm!”
Một đạo lôi kiếp to như thùng nước đánh từ trên xuống, trực tiếp xuyên qua toàn thân Từ Phàm.
Cả người Từ Phàm run run, cảm giác như bản thân ăn trúng một loại thuốc cực bổ, linh lực trong cơ thể rõ ràng có chút điên cuồng dâng lên.
Lúc này Từ Phàm phát hiện ra mình đã quên mất chuyện quan trọng nhất, đó là khi hắn ở Độ Kiếp Kỳ đã nén linh lực tinh luyện của chính bản thân đến cực hạn rồi. Cho dù thăng cấp đến Độ Kiếp Kỳ, trải qua lôi kiếp xong cũng sẽ tăng lên không bao nhiêu cả.
Cho nên không thể tăng chất lượng lên, chỉ có thể cân nhắc về trình độ số lượng.
Theo cảm nhận của Từ Phàm, lại một đạo lôi kiếp khác bổ xuống tiếp.
Giống như một cái bình nước đầy nước, nhưng lại cưỡng chế rót thêm một ít nước nữa.
Cảm giác của Từ Phàm lại tăng lên.
Sắc mặt hắn có chút khó chịu, hắn muốn giải phóng.
Nhưng hắn phát hiện linh lực trong cơ thể đã bị phong bế, muốn giải phóng cũng chỉ có thể đợi xong lôi kiếp.
Từ Phàm luôn bình tĩnh và ôn hòa lúc này lại muốn chửi má nó.
Cảm giác giống như đã bị nghẹn nước tiểu mà còn bị bắt ép uống nước vậy.
“Lôi kiếp của các ngươi thay đổi để ta đánh cũng có thể nha, cứ chơi một kiểu thế này làm cho ta rất khó chịu đấy.” Từ Phàm nhìn vào không trung và nói.
Ngay lúc Từ Phàm đang khó chịu, đạo lôi kiếp thứ ba lại đánh xuống.
Có thể là do sự thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất, cũng có thể là Từ Phàm cảm nhận sai.
Dù sao Từ Phàm cảm nhận linh lực trong cơ thể hắn bị nén lại , chất lượng của linh khí cũng được nâng cao hơn một chút.
Khi bị nghẹn nước tiểu cũng không thấy sốt ruột như cảm giác này.
Ngay lúc Từ Phàm đang cảm thấy may mắn, đạo lôi kiếp thứ tư đánh xuống.
Lần này, Từ Phàm có cảm giác được giải phóng, giống như bàng quang được tăng lên, vì thế nên nước tiểu đã không còn là vấn đề nữa.
Đạo lôi kiếp thứ năm đánh xuống.
Bàng quang đầy, Từ Phàm lại bắt đầy cảm thấy khó chịu.
Đạo thứ sáu, chất lượng linh khí trong cơ thể tăng lên, Từ Phàm vẫn rất khó chịu.
Đạo thứ bảy, bàng quang tăng mạnh.
Đạo thứ tám, bàng quang đầy.
Đạo thứ chính, chất lượng linh khí tăng lên.
Sau đó, lôi kiếp chấm dứt.
Từ Phàm nhìn trên không trung, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Hắn cảm giác như mình bị cởi trần hết ra mà đùa giỡn vậy.
“Cảm giác ngoại trừ việc mình trải qua một đợt lôi kiếp thì không có thứ gì khác tăng lên cả.” Từ Phàm nhìn lên không trung rồi đen mặt nói.
Đối với nguyên nhân linh lực ẩn chứa bên trong, Từ Phàm cũng không phải là quá để bụng.
Bởi vì sau mỗi lần cảnh giới tăng lên, tùy tiện nén tinh luyện một lần là đã chạm tới cực hạn rồi.
Cho nên hiện tại với hắn mà nói, chỉ có chân linh Nguyên Anh mới có khả năng dung nạp linh khí nhiều hơn một chút.
Hai tay Từ Phàm nắm lại hướng về phía trước, một khối linh khí bị nén đến mức tận cùng có đường kính khoảng mười trượng đang từ từ dâng lên và bay về giữa không trung.
Cuối cùng khối linh khí bắt đầu thay đổi ngưng tụ thành một đám mây, hấp thu hơi nước trên bầu trời, từ từ chuyển hóa thành mây đen.
Không bao lâu sau, phạm vi trăm dặm trở lại đều bị mây đen che kín.
Lúc hơi nước ngưng tụ đến mức cuối cùng, dưới bầu trời bắt đầu có linh vũ, làm dịu cả một vùng đất nơi này.
“Cuối cùng cũng thoải mái.”
Dường như đã nghẹn lại mấy giờ cũng đã giải phóng một nửa.
“Nếu linh khí chi kiếp kia đã chấm dứt rồi, hẳn là thần hồn chi kiếp sắp đến rồi nhỉ.” Từ Phàm nói.
Nhưng vào lúc này, hắn cảm giác linh hồn của mình đột nhiên bị kéo vào một không gian kì dị khác.
Trong không gian kì dị, Từ Phàm thấy được một bản thân khác, đó là cái ác ở sâu trong linh hồn hắn đã bị phong ấn lại.
“Tình huống xấu nhất đã xảy ra.” Từ Phàm thở dài nói.
Hắn đã gặp phải lôi kiếp ác mộng nhất của tất cả tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, chân ngã linh hồn chi kiếp.
Muốn vượt qua kiếp này cũng rất đơn giản, đó là phải đánh bại đối diện của bản thân, một kẻ hiểu rõ mình trăm phần trăm, hơn nữa còn thuần túy hơn cả mình. Có thể là hắc ám tàn bạo nhất, cũng có thể là lương thiện nhất.
Lúc này chân ngã linh hồn đối diện Từ Phàm hóa thành Từ Phàm, mặc một thân áo trắng, tao nhã, giống như một quân tử tuấn tú đẹp đẽ đương thời, trong ánh mắt đều là sự thương xót sinh linh.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn Từ Phàm thì rất chán ghét.
Giống như Từ Phàm mới là hóa thân của hắc ám.
Hai Từ Phàm đối diện lẫn nhau thật lâu sau, cuối cùng tất cả đều thở dài một hơi.
“Ngươi vốn có thể cứu vớt sự tồn tại của Tu Tiên giới, nhưng ngươi lại lựa chọn cách sống tự tại nhẹ nhàng nhất.”
“Ông trời cho ngươi chuyển thế đến thế giới này đều là có nguyên nhân, mà ngươi lại phụ lòng hắn.” Từ Phàm hóa thân hắc ám mở miệng nói, giống như đang mạnh mẽ lên án một con người nhỏ bé bình thường đang không chịu đóng góp cho thế giới này.
Từ Phàm lại thở dài.
“Người khác đều là phong ấn những mặt đen tối hắc ám, tàn bạo nhất, tham lam nhất.”
“Mà ta là người chỉ có chân thật, lương thiện, đẹp đẽ, thì lại phong ấn mặt thánh mẫu nhất của ta lại, điều đó khiến cho ta trở thành một nhân vật phản diện.”
“Thánh mẫu như ta, sinh linh trong thiên hạ vốn đã có số phận định sẵn, ngươi ngông cuồng can thiệp thì liệu có thể cứu được bao nhiêu người?” Từ Phàm nhìn Từ Phàm thánh mẫu và hỏi.
“Không cần nói cái khác, chỉ riêng Yêu tộc xâm lấn, ít nhất ngươi có thể cứu được cả Tiên thành Lâm Sâm, xây dựng thành lớn, thu nhận dân chúng người phàm để cho bọn họ khỏi bị Yêu tộc làm hại.”
“Nhưng cố tình bởi vì ngươi không làm vậy, khiến cho cả hàng trăm triệu người phàm đã bị Yêu tộc tàn sát hết, mà nguyên nhân ngươi không muốn cứu bọn họ chỉ là một chút cố kỵ kia trong lòng ngươi.”
“Có được thiên phú tuyệt đỉnh của thế gian nhưng không tốt với sinh linh ngoài tộc, ngươi không xứng có được thiên phú như vậy.” Từ Phàm thánh mẫu mặc một thân áo trắng, đứng ở nơi cao của đạo đức nhìn xuống con cá muối Từ Phàm.
Từ Phàm thấy phiên bản thánh mẫu của mình, có chút bất đắc dĩ.
“Ta chỉ làm khi chính mình có thể làm, khi nào ta có năng lực thì ta sẽ cứu lại Tu Tiên giới này.”
“Ta còn muốn nói một câu nữa, đó là kết quả cuối cùng đều chỉ có một, những thứ vô nghĩa phía sau thì bỏ qua đi.”
Tử Phàm nói xong thì biến hóa ra ảo ảnh ngàn tay.
Lập tức tất cả mọi bản lĩnh đều đánh tới thánh mẫu.
Sau khi tiến vào Độ Kiếp Kỳ, Từ Phàm đã nghĩ những tình huống có thể gặp được ở thần hồn chi kiếp.
Trong tất cả các tình huống, thứ Từ Phàm không muốn đối mặt nhất chính là chân ngã thánh mẫu bị phong ấn ở chỗ sâu nhất trong linh hồn.
Hắn cảm giác thứ này còn mạnh hơn cái ác trong lòng hắn gấp trăm gấp ngàn lần, hơn nữa lúc đối mặt còn rất ngột ngạt đuối lí, cảm giác như mình chính là nhân vật phản diện vậy.