Chương 728: Tháo chạy
Chương 728: Tháo chạy
Từ Phàm búng một ngón tay, ngọn lửa màu tím đó lại theo kheo nứt của một không gian khác mà luồn vào bên trong.
“Phương thức khóa chặt mục tiêu thấp kém như vậy được thiên tài trong yêu giới như ngươi sử dụng quả thật có chút mất mặt Yêu tộc của các ngươi đấy.”
Nghe thấy lời Từ Phàm nói, Tử Ngọc Giao Long cười lên.
“Thần thông bản mệnh của ta, ngươi tưởng rằng có thể dễ dàng tránh đi như vậy hay sao?”
Vào lúc này, khu vực bị Tử Ngọc Giao Long phong tỏa này, toàn bộ không gian đều đã bị đập nát, một người một rồng chỉ có thể đối chiến với nhau trong kheo nứt không gian này.
Một đốm lửa nhỏ từ trong tim của Từ Phàm xuất hiện, cuối cùng càng đốt càng thêm rực cháy, sau đó lan rộng ra toàn thân Từ Phàm.
Cho tới sau khi Từ Phàm kiệt sức, một Từ Phàm khác lại bước ra từ trong hư không.
“Có vẻ như ngươi có chút hiểu lầm về sự thấp kém mà ta nói.”
Từ Phàm một tay hướng lên phía trên nhẹ kéo, một đóa hoa sen màu tím nở ra trong tay Từ Phàm.
Trong chốc lát cả khu vực này phảng phất như sống lại, Từ Phàm và Tử Ngọc Giao Long xuất hiện tại một mảnh đất toàn tiếng chim hót và hoa tươi.
Tử Ngọc Giao Long vào lúc này kinh hoàng phát hiện toàn bộ sức mạnh của hắn đều đã bị phong ấn.
“Thần thông quy phàm hư giới này của ta thế nào.” Từ Phàm cười nói.
Hắn đi tới trước mặt Tử Ngọc Giao Long bị phong ấn, dùng lực lôi xuống, một chiếc vảy rồng màu tím xuất hiện trong tay của Từ Phàm.
“Đại Tông Sư Nhân tộc, ta thừa nhận lần này đã khinh thường ngươi, lần sau gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó.” Tử Ngọc Giao Long nói xong liền biến tăm mất dạng.
Từ Phàm cũng quay trở về không gian thực, lúc này không gian vốn dĩ bị phá vỡ đã được khôi phục lại, ngoại trừ đống hoang tàn dưới đất, giống như chưa hề phát sinh ra bất kỳ một sự việc gì.
“Ta đã nói làm sao mà lại yếu như vậy, thì ra là chân thân không có tới, chuyện này cũng khá thú vị rồi đấy.”
“Xem ra cá chạch nhỏ còn mạnh hơn so với ta tưởng một chút.” Từ Phàm nói rồi xuyên qua cửa truyền tống hư không, quay trở về Ẩn Linh đảo.
Lúc này người và yêu ở trên chủ phong vẫn còn ở trong ngộ đạo, không có bất kỳ ai tỉnh lại.
Biểu cảm trên gương mặt vẫn y nguyên như lúc Từ Phàm rời đi, vẻ mặt đắm chìm.
“Dùng sức hơi quá tay một chút, nhanh nhất cũng phải một năm mới tỉnh lại được.”
“Bồ Đào, bảo đảm linh khí của nơi này được đầy đủ, mở bản nguyên ngũ hành Linh Khí thuận tiện thêm một chút khí Tiên Linh.” Từ Phàm phân phó nói.
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Trong không gian dưới mặt đất, phân thân số một và số hai oán niệm nhìn Từ Phàm.
“Mười năm biến thành hai tháng, bản thể này có thể làm người được hay không vậy?”
“Sau khi ngươi tiến vào Đại Thừa Kỳ, bản thân ngươi tự sử dụng hết bản nguyên là được rồi, tại sao còn phân chia cho chúng ta?” Phân thân số hai bực tức nói.
“Hắn chính là không muốn trông thấy chúng ta nhàn rỗi, quãng thời gian chúng ta không có mặt, cơn nghiện của tên bản thể lột da này lại lên rồi.”
“Đây không phải là ta muốn cho các ngươi khôi phục nhanh hơn hay sao? Lòng tốt lại bị biến thành lòng lang dạ thú.” Từ Phàm đảo mắt.
“Cái rắm, ngươi đây là muốn chúng ta nhanh chóng lao động thì có.” Phân thân số hai nói.
“Lao động không phải là việc nên làm hay sao? Bất luận là gì thì con người khi sinh ra sẽ đều phải có sứ mệnh cả.” Từ Phàm làm như lẽ dĩ nhiên nói.
“Cho nên sứ mệnh của bọn ta là lao động?”
“Đương nhiên không phải, sứ mệnh của các ngươi là lĩnh hội luyện khí đại đạo, biến ra Tiên khí lợi hại nhất thế giới Đại Thiên.” Từ Phàm dõng dạc hùng hồn nói, ý đồ lấy lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bọn họ.
Phân thân số một số hai đồng thời đảo mắt, biểu thị chẳng thèm ngó ngàng gì tới Từ Phàm.
“Nói đùa với các ngươi thôi, ta đã tiến vào Đại Thừa Kỳ rồi, cũng coi như đã qua cửa ải ở Tu Tiên giới này, chỉ cần tu luyện thêm một phen nữa, liền vô địch ở giới này.”
“Nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi chính là trước lúc chúng ta phi thăng, luyện chế hoàn toàn một bộ Tiên khí từ trong ra ngoài cho Ẩn Linh đảo.” Từ Phàm cười nói.
Thực tình mà nói phân thân số một số hai đã theo hắn bao năm, tuy nói là bình thường chung sống lâu sẽ dễ xảy ra cãi vã, nhưng bọn họ trước giờ chưa từng lười biếng, làm việc vừa nghiêm túc vừa hoàn hảo.
Từ Phàm tìm bọn họ qua kiếm chuyện, chỉ là hoài niệm một chút cảm giác lúc thuở ban sơ, cũng không có nhiều lời muốn giao cho bọn họ.
“Nói vậy mới là nói chứ?” Phân thân số một gật đầu.
“Nhưng mà bản thể ngươi đã tiến vào Đại Thừa Kỳ rồi, nghĩ thế nào thì cũng phải có vài bộ Tiên khí giữ thể diện chứ, bộ Tiên khí cơ bản nhất kia đã không còn xứng với sức mạnh của ngươi nữa rồi.”
“Khoảng thời gian này ngươi thu thập thêm nhiều linh khoáng phẩm chất cao cấp bậc Tiên khí một chút, ta giúp ngươi làm bài bộ.” Phân thân số hai nói.
“Đã hiểu rồi, ta sẽ bảo Bàng Phúc đi tìm loại linh khoáng này.” Từ Phàm cười nói.
Đối với phân thân số một số hai, hai cái tên lừa ưa nịnh này, Từ Phàm vẫn rất giỏi thu phục.
…
Trong Tiên thành Tiểu Kiếm, Từ Phàm đang bước đi trên con phố phồn hoa nhất trong Tiên thành.
Giống như người thành phố bỗng dưng bước vào chợ phiên của vùng nông thôn, việc này khiến cho Từ Phàm cảm thấy vô cùng là mới mẻ.
Trông thấy một tu sĩ Luyện Khí kỳ, vì một thanh Linh Thiết kiếm chất lượng tốt một chút mà cò kè cả một buổi sáng với chưởng quầy.
“Chưởng quầy một trăm mươi linh thạch thật sự không được sao?” Vị tu sĩ trẻ tuổi Luyện Khí kỳ nọ khẩn cầu nói, sắc mặt cực kỳ chân thành, phảng phất như cả cuộc đời thiếu mỗi một thanh Linh Thiết kiếm, mà hắn lại chỉ có đúng một trăm năm mươi linh thạch vậy.
Chưởng quầy kia hiển nhiên là bị chọc tức, lấy thanh linh kiếm pháp khí đó ra.
“Pháp khí linh kiếm này ta tặng cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nói rõ cho ta, ngươi lấy đâu ra dũng khí mà mặc cả thanh linh kiếm có giá gốc là một ngàn linh thạch xuống còn một trăm năm mươi linh thạch.” Chưởng quầy phẫn nộ nói.
“Bởi vì thực lực của ta chỉ cho phép ta lấy được ngần ấy.”
“Hơn nữa bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên khi ta nhìn thấy thanh linh kiếm này, ta đã biết rằng cuộc đời ta không thể thiếu đi nó.” Vị tu sĩ trẻ tuổi Luyện Khí kỳ kia lấy tay đặt lên thanh Linh Thiết kiếm muốn lấy nó đi mất. Chưởng quầy liền lấy tay giữ lấy thanh Linh Thiết kiếm.
“Chưởng quầy, đã nói là tặng cho ta mà.” Thiếu niên tu sĩ Luyện Khí kỳ nói, tựa như thanh Linh Thiết kiếm này giờ đã là của hắn vậy.
“Làm gì có thứ gì lại đi tặng không, trước tiên ngươi đồng ý với ta một điều kiện, sau khi hoàn thành xong sẽ tặng cho ngươi.” Chưởng quầy nói.
“Chưởng quầy ngươi nói đi, núi đao biển lửa, rãnh sâu vực thẳm, ngươi dám nói ta liền dám làm.” Tu sĩ thiếu niên làm ra vẻ anh dũng nói.
Chưởng quầy chỉ vào thương hội ở đối diện nói: “Thương hội đối diện có một chiếc hồ lô nạp linh, giá bán là năm ngàn linh thạch, đi mặc cả cho ta, sau khi mặc cả xuống bảy trăm năm mươi linh thạch, thanh linh kiếm này của ta tặng cho ngươi.”
“Chưởng quầy, ngươi đây không phải là đang làm khó người ta hay sao?”
“Kẻ ngu mới đi làm vụ mua bán này.” Tu sĩ thiếu niên Luyện Khí kỳ nói.
Chưởng quầy nhìn tu sĩ thiếu niên Luyện Khí kỳ này, ánh mắt càng lúc càng thêm lạnh lùng, từng tia sát khí không khống chế được mà tản phát ra ngoài.
Lúc này tên tu sĩ thiếu niên Luyện Khí kỳ kia mới cảm thấy không đúng, vội vàng nói: “Chưởng quầy, ta đột nhiên nhớ ra là có việc, ngày mai lại tới.”
Tu sĩ thiếu niên Luyện Khí kỳ nhanh như chớp chạy ra khỏi thương hội.
Vào lúc này chưởng quầy thương hội mới chú ý tới Từ Phàm.
“Tiền bối, ngươi muốn mua thứ gì?” Chưởng quầy nói.
“Lấy cho ta những pháp bảo đặc biệt nhất chỗ này của các ngươi.” Từ Phàm cười rồi tùy tiện nói.
Xem một vở kịch lâu như vậy, không mua ít đồ quả thực là áy náy.
Cuối cùng Từ Phàm đã mua được vài món pháp bảo cũng không biết là có công dụng gì, tiếp tục đi lang thang trên con phố phồn hoa này.