Chương 73: Mười triệu linh thạch
Chương 73: Mười triệu linh thạch
Nhìn huynh muội hai người đang ăn cơm, Từ Phàm nói về chuyện trước đây của bọn họ.
“Từ Cương, Nguyệt Tiên, các ngươi có từng đi thăm ông nội bà nội chưa.” Từ Phàm hỏi, đột nhiên nghĩ đến thời gian mình nhận hai huynh muội này làm đồ đệ đã cách đây bốn năm rồi, không biết vị lão gia tử có trí tuệ sinh tồn lúc trước kia ra sao rồi.
“Mỗi lần ta và tiểu muội ra khỏi tông môn chấp hành nhiệm vụ, đều sẽ đi thăm ông nội.”
“Ông nội, bà nội bây giờ rất tốt, thân thể cũng khoẻ mạnh, chỉ là người bên cạnh hầu hạ chỉ có hai mươi người.”
“Ông nội còn cùng bà nội tự mình trồng hai mẫu đất.”
“Ông nội nói đời này đã không còn tiếc nuối nữa.”
Lúc Từ Phàm nói về ông nội bà nội, trong mắt toả ra một hương vị tên là nhà.
“Đúng rồi, ông nội bà nội còn nhận nuôi một cô gái nhỏ, nhìn vô cùng đáng yêu, nói là sau này lớn lên sẽ gả cho ca ca.” Từ Nguyệt Tiên vừa khua tay vừa hình dung cô bé kia nhìn đáng yêu thế nào.
“Thật sao, không ngờ rằng ca ngươi nhanh như vậy đã có vợ rồi.” Từ Phàm nheo mắt nói, chỉ cảm thấy việc lão gia tử này làm rất thích hợp, xem Từ Cương như cháu trai ruột của mình.
“Nào có, Tiểu Tịch giống như ngươi vậy, cũng là muội muội của ta.” Từ Cương vội vàng giải thích, con trai ở độ tuổi này thông thường đều không có hứng thú gì với vợ.
“Ha ha, xem ra ta phải nhận thêm một cậu bé về làm đồ đệ, sau này làm phu quân của Nguyệt Tiên, như vậy không phải vẹn toàn sao.” Từ Phàm nói đùa, sư phụ đảm đương việc hôn nhân, rất bình thường.
“Ta không cần đâu.” Từ Nguyệt Tiên quay đầu nói.
“Ha ha.”
Sư đồ ba người, có một bữa no nê ngay lúc thời gian nghỉ ngơi, chỉ thấy một đội rối cầm theo một đống bình ngọc, ngọc giản, ngọc điệp, còn có vài lò luyện đan đến.
“Những linh đan trong bình ngọc này đã mất đi dược hiệu, mấy lò luyện đan cấp bậc Bảo khí kia trải qua nghìn năm, muốn khởi động lại phải bảo dưỡng mấy năm.”
“Thứ duy nhất có giá trị chính là những ngọc giản và ngọc điệp truyền thừa này, bên trong có truyền thừa của Luyện Đan sư.” Từ Phàm nhìn đống đồ vật này nói, giọng điệu có hơi thất vọng.
Đối với việc luyện đan, Từ Phàm trước nay không hề từ bỏ, vẫn luôn duy trì cùng một mức độ với luyện khí, những năm này phương thuốc linh đan hắn nắm giữ cũng vượt xa Luyện Đan sư cùng cấp, hứng thú với truyền thừa của Luyện Đan sư này không lớn lắm.
“Các ngươi ai có hứng thú với luyện đan.” Từ Phàm hỏi, ngọc điệp truyền thừa có ý chí truyền thừa, có thể giúp tu sĩ dễ dàng nhập môn truyền thừa này.
Huynh muội hai người đồng thời lắc đầu, bí pháp sư phụ truyền lại còn chưa học được, làm sao có thể có tinh lực học luyện đan.
Nhìn thấy hai người lắc đầu, Từ Phàm nói: “Thôi, ngọc điệp truyền thừa ta giữ lại trước, sau này các ngươi ai có hứng thú cứ trực tiếp đến tìm ta lấy.”
Sáu tiếng sau, tất cả những thứ đồ có giá trị trong bí cảnh đều vào hết trong nhẫn không gian của Từ Phàm.
“Ba chiếc nhẫn không gian đều đầy rồi, xem ra sau này ra ngoài vẫn phải đem theo nhiều nhẫn không gian một chút.”
“Đáng tiếc bây giờ ta vẫn chưa nhận được phù văn thuộc tính không gian, nếu không thì chính ta cũng có thể luyện chế pháp bảo không gian.”
Từ Phàm quyết định, sau khi trở về phải nghiên cứu khối tấm sắt kia tử tế, xem xem có thể lộ ra chút phù văn không gian nào không, quả thực không được, trở về phải tăng máu thật nhiều cho Vương Vũ Luân, đặt cược mù quáng một lần.
Sau khi ra khỏi bí cảnh, Từ Phàm dẫn theo hai đồ nhi cẩn thận từng li từng tí về đến Nghi Kim thành.
Không biết tại sao, sau khi về Nghi Kim thành, Từ Phàm lại nghĩ đến Diệp Tiêu Dao, nếu như cùng tên này xông vào bí cảnh, lúc về chắc chắn có chuyện, xác suất bị cướp đồ cao tới chín mươi phần trăm.
Cùng lúc đó, Diệp Tiêu Dao ở Yêu Linh giới xa xôi, lúc này hắn ngụy trang là một vị thiếu chủ gia tộc của Lang Hoàng tộc.
Bấy giờ hắn mới đi ra từ một nơi kì ngộ bảo địa, đang vô cùng đắc chí tính toán sau khi về đến Phi Vũ giới làm sao ra tay đổi thành linh thạch, để Từ Phàm lại luyện chế phi kiếm.
“Lão Kiếm, ngươi nói, bao giờ chúng ta trở về được.” Trong lòng Diệp Tiêu Dao hỏi, hắn gắn thêm một đôi tai và đuôi sói rất khó chịu, nhất là lúc chiến đấu.
“Gấp gì chứ, gan to thì chết no, gan bé thì chết đói, không dễ dàng gì đến Yêu Linh giới một chuyến, ngươi còn không kiếm thêm ít bảo bối.”
“Hoá Yêu quyết của ta là bí pháp sinh mệnh của thế giới Đại Thiên, giới này cho dù là Yêu tôn cũng không nhìn ra một hai người.”
“Cho nên ngươi cứ yên tâm ở nơi này thu thập tài nguyên đi, phi kiếm ngươi cần sau này không phải vài trăm thanh đơn giản thế này sao.”
“Đợi ngươi thăng cấp Đại Thừa kỳ có thế vạn kiếm rồi, cũng có thể trảm tiên trấn ma.” Lão Kiếm nói, miêu tả cảnh tượng con đường tu trận pháp sau này vô cùng rực rỡ.
Lúc này, Diệp Tiêu Dao hơi mơ hồ, cái khác không nghe rõ, nhưng chuyện vạn thanh phi kiếm, đã nghe đến đáy lòng.
“Lão Kiếm, chúng ta chuyển sang tu đạo Kiếm Tâm, vạn thanh phi kiếm, ngươi nghĩ là kiểu tục thế kia sao.” Diệp Tiêu Dao bất lực nói trong lòng, chỉ hận lúc đầu dưới sự mê hoặc của Lão Kiếm đã tu luyện kiếm trận.
Hắn có thể nghĩ đến con đường bản thân sau này, tu luyện, kiếm linh thạch, tìm người luyện chế phi kiếm, vòng luẩn quẩn này mãi xuyên suốt cả cuộc đời tu tiên của mình.
“Mới vạn thanh phi kiếm mà thôi, sau này đợi ngươi đến Độ Kiếp kỳ, ta dẫn ngươi phá giới đi tìm đạo phủ Thần khí năm đó ta giữ lại, lấy ra chút đồ từ đó đã đủ cho ngươi làm vài vạn thanh pháp bảo phi kiếm.”
“Bên trong kém nhát cũng là pháp bảo phi kiếm cấp bậc Đạo khí.”
Nghe Lão Kiếm nói, trong nháy mắt Diệp Tiêu Dao lại xốc lại tinh thần chiến đấu.
Chính vào lúc này, bầu trời đột nhiên vươn ra một móng vuốt khổng lồ, bắt Diệp Tiêu Dao lên không trung.
“Tiểu Lang, xem ngươi giật mình như thế, làm đồ đệ của Cự Đồ Yêu tôn ta thế nào được!”
…
Từ Phàm đã về đến ngọn núi của mình, nhìn thu hoạch của bản thân, đến bây giờ vẫn còn nghĩ một vấn đề.
Nhiều đồ như thế này mà lại hữu kinh vô hiểm cầm về, không hề trải qua cảnh tượng thập tử nhất sinh, điều này khiến người tinh thông kịch bản tiểu thuyết như Từ Phàm cảm giác hơi không chân thực.
Xem ra mình không có mệnh tốt như nhân vật chính, mỗi lần có cơ duyên là sẽ có người cướp mất, sau đó phản sát cướp lại bảo vật, mỗi khi nhẹ nhàng phơi phới, Thiên Đạo ba ba sẽ sắp xếp bậc thầy nhân sinh đến giảng bài cho nhân vật chính.
“Sư phụ, ngươi đã xem những đồ này rất lâu rồi, có phải là nên phân loại ra và cất trữ không.” Từ Nguyệt Tiên nhìn Từ Phàm đang ngây người nói.
“Ồ, vậy thì bắt đầu phân loại, linh dược bỏ luôn vào trong vườn linh dược.”
“Linh khoáng đơn lẻ tìm túi trữ đồ cất vào, ngọc giản ngọc điệp còn lại cất vào bí khố, thứ còn lại các ngươi xem rồi phân loại.” Từ Phàm nói.
Từ Phàm nằm lên ghế dựa trong viện, bắt đầu tính toán giá trị của mình.
Kết quả vừa tính sơ qua, Từ Phàm phát hiện không tính con rối và pháp bảo trên người, giá trị của hắn đã vượt quá mười triệu linh thạch.
Từ Phàm vừa muốn phổng mũi, nghĩ đến trải nghiệm trên Phù Thiên chu, lại dần dần bình tĩnh lại.
“Những linh thạch này đặt lên những chiến hạm kia, cũng là mấy chuyện đạn pháo, không có gì đáng đắc ý.” Từ Phàm nói với chính mình, mục tiêu thứ nhất bây giờ của hắn luyện chế ra cự thuyền chiến hạm giống Phù Thiên chu kia.
Những linh thạch này đối với mục tiêu của Từ Phàm mà nói quả thực không đáng nhắc đến.
“Mẹ nó, ngày mai nghĩ cách xử lý hết linh vật không dùng, toàn lực thu thập phù văn thuộc tính không gian.”
“Ngoài ra bỏ ra hai trăm vạn linh thạch thăng cấp đại quân con rối.”
“Mặt khác luyện chế vài pháp bảo chuyên cất linh dược và linh khoáng “
“Còn có…”
Từ Phàm vừa tính như thế, lại phát hiện linh thạch hơi không đủ dùng.