Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72: Cự Hổ

Chương 72: Cự Hổ Chương 72: Cự Hổ

Hai huynh muội cũng lộ ra vẻ mặt phấn khởi, sư phụ của mình lợi hại như vậy, sau này nhất định sẽ biến thành một tôn giả vô song, uy áp một thế.

 

Mà Từ Phàm thì lại đang nghĩ, thừa dịp tu vi của các đồ đệ còn chưa vượt qua chính mình, nắm chặt thời gian ra vẻ thêm mấy đợt, nếu không thì sau này sẽ không có cơ hội nữa.

 

“Sư phụ, chúng ta có cơ hội thì đi thử sức với yêu thú Nguyên Anh kỳ đi.” Từ Cương hăng hái nói, nghĩ đến sau này chính mình cũng học được thuật pháp này, hắn liền hăng hái, quyết định để Hạch Bạo thuật sang một bên trước, chuyên tâm học xong thuật này.

 

Cốc!

 

Một cái búng vào đầu làm Từ Cương ôm đầu đau hồi lâu.

 

“Ngươi quên ta dạy ngươi thế nào rồi à.” Từ Phàm nghiêm túc nói, tên tiểu tử này cuối cùng cũng có chút phiêu rồi.

 

“Con đường tu tiên, chữ ổn đứng đầu.” Từ Cương ôm đầu nói, hắn suýt nữa đã quên mất nguyên tắc tu tiên của sư phụ.

 

Lúc này, Tâm Rối sau lưng Từ Phàm vang lên tiếng cảnh bảo.

 

“Yêu thú tốc độ cao không có cách nào bao vây tiêu diệt, đang nhanh chóng tập kích tới đây.” Tâm Rối còn chưa nói xong, chỉ thấy ở nơi xa, một bóng dáng yêu thú màu đen đang tập kích về phía ba người.

 

Tầm Bảo Hồ đang quấn trên cổ Từ Nguyệt Tiên lập tức sợ hãi kêu lên “chít chít chít”, nếu không phải do áp chế từ vòng Ngự Thú, có lẽ nó đã sớm chạy trốn.

 

Từ Phàm mỉm cười nhìn vẻ mặt biến hóa của hai huynh muội, đầu tiên là hơi căng thẳng, liếc nhìn hắn một cái sau đó bình tĩnh trở lại.

 

Lúc này, đã có thể thấy rõ ràng thân hình của yêu thú Kim Đan kia, là một con cự hổ toàn thân đen nhánh, chiều dài khoảng hơn tám mét, hai mắt khát máu làm cho hai chân của hai huynh muội có chút run lên, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào con yêu thú cự hổ đang đột kích bọn họ.

 

Trong mắt Từ Phàm thoáng qua một tia khen ngợi, ít nhất lòng gan dạ sáng suốt vẫn còn tạm được.

 

Khẽ vuốt nhẫn không gian, trên không xuất hiện mười cây súng trường điện từ số một, đầu súng đồng loạt hướng nhắm về phía cự hổ.

 

“Hôm nay ta sẽ dạy các ngươi thế nào là chặn di chuyển.” Từ Phàm nói với hai đồ nhi.

 

Ầm! Ầm! Ầm!

 

Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, ba cây súng trường điện từ nhanh chóng bắn về phía cự hổ.

 

Cự hổ Kim Đan màu đen nhìn ba cây súng trường điện từ đang đột kích nó, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, tốc độ rất nhanh, nhưng cũng vô dụng mà thôi.

 

Chỉ thấy cự hổ Kim Đan màu đen ở trên không trung nhanh chóng biến đổi phương hướng, mượn lực trên đại địa trực tiếp tránh thoát khỏi ba cây súng trường đang đột kích tới.

 

Ngay lúc cự hổ rơi xuống đất kia.

 

Ầm! Ầm! Ầm!

 

Trên bầu trời lại truyền tới ba tiếng nổ lớn, ba cây súng trường điện từ trực tiếp vây kín tất cả không gian của cự hổ Kim Đan.

 

Gào!!

 

Một tiếng rống to, sau lưng cự hổ Kim Đan màu đen mọc lên hai cánh, tốc độ trực tiếp nhanh hơn gấp đôi.

 

Hai huynh muội thấy cự hổ Kim Đan màu đen tăng nhanh tốc độ, trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, không bị doạ sợ đến mức chạy trốn, chỉ bởi vì có Từ Phàm đứng bên cạnh bọn họ.

 

“Tốc độ có nhanh cũng vô dụng mà thôi.” Từ Phàm thản nhiên nói, bốn cây súng trường điện từ còn lại ở khoảng không trên đầu hắn đã khóa chặt toàn bộ khả năng chuyển động của cự hổ Kim Đan màu đen.

 

Ầm!!

 

Bốn cây súng trường điện từ cùng lúc bắn ra, giống như vượt qua không gian, trực tiếp bắn lên người cự hổ Kim Đan màu đen.

 

Ầm!!

 

Bốn cây súng trường điện từ trực tiếp đẩy cự hổ Kim Đan màu đen vào trong lòng đất, lúc này khoảng không trên đầu Từ Phàm lại tăng thêm năm cây súng trường điện từ, tất cả đều bắn về phía cự hổ Kim Đan màu đen.

 

“Nhớ kỹ, nhất là vào lúc như thế này, cho dù dưới tình huống ngươi xác định kẻ địch đã chết, nhưng nhất định phải tại bổ thêm một đao.”

 

“Đừng nên hỏi vì sao, làm theo là được.” Từ Phàm nghiêm túc nói với hai đồ nhi, dưới tình huống điều kiện cho phép, bổ thêm đao tuyệt đối là thói quen.

 

“Đã rõ thưa sư phụ.” Hai huynh muội đáp.

 

Theo một tiếng kêu rên cuối cùng của cự hổ Kim Đan màu đen, trận chiến này cũng đi đến kết thúc.

 

“Tiểu tử, ngươi sẽ lưu lại một tay, nhưng ta sẽ không.” Từ Phàm trào phúng nhìn hài cốt cự hổ phía trước, hai phát súng trường điện từ vừa rồi hắn bắn ra chỉ có một nửa tốc độ và uy lực so với bình thường, cho dù thế này, cự hổ Kim Đan cũng không dám cứng rắn đón đỡ theo bản năng.

 

“Từ Cương, Nguyệt Tiên, bây giờ hiểu rõ thế nào là chặn chuyển động chưa?”

 

“Lần đầu tiên và lần thứ hai tấn công, cũng chỉ là tấn công thăm dò, để cho đối phương dùng hết thủ đoạn đào mệnh.”

 

“Tấn công chân chính là lần tấn công cuối cùng, bốn cây súng trường điện từ kia đã chặn lại tất cả chuyển động của cự hổ, bất kể nó trốn thế nào cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết.”

 

“Còn có lúc chiến đấu thường ngày nhớ chú ý giấu đi át chủ bài, thực lực thể hiện ra chỉ cần bảy phần so với bình thường là được.” Từ Phàm mượn trận đấu này mà bắt đầu truyền thụ chân lý cho hai ái đồ nhà mình.

 

“Đã rõ.”

 

Lúc này, linh dịch trong hồ nhỏ đã bị Tứ Hải bình hấp thu sạch sẽ, chỉ còn lại lớp linh dịch lắng đọng dày đặc dưới đáy hồ kia.

 

“Linh dịch lắng đọng dưới đáy hồ này thế mà lại là thứ tốt, dùng nó làm vật chịu tải để ngưng tụ Tụ Linh trận cỡ lớn thì đó chính là Tụ Linh trận cao cấp nhất.”

 

Từ Phàm nói xong đã khống chế con rối bắt đầu đào linh dịch lắng đọng dưới đáy hồ, như một lớp nhựa cao su.

 

Cho đến sau khi đáy hồ chảy ra bùn đất mới, Từ Phàm mới bắt đầu mang theo hai đồ đệ của mình thăm dò nơi khác.

 

“Thất Linh hoa, Linh Thủy sâm, Thiên Tiên Tử, Tinh Linh thảo, Hồn Linh quả, Thiên Chi, hơn nữa niên đại không dưới một ngàn năm.”

 

“Gặp được bảo rồi, sau này luyện đan sẽ không thiếu hụt linh dược nữa.” Từ Phàm đứng trên một khoảng sân do con rối xây lên, thấy được linh dược ngàn năm mà bình thường khó gặp, hơn nữa còn đều là trân phẩm, bình thường gặp được một cây vậy cũng xem như là cơ duyên.

 

“Sư phụ, tu sĩ tới trước chúng ta, vì sao không hái đi linh dược?” Từ Nguyệt Tiên hiếu kì hỏi.

 

“Vậy vì sao lúc ấy ngươi lại không hái?” Từ Phàm cười hỏi.

 

“Việc này cũng đều là do yêu thú Kim Đan kỳ. Nếu thật sự bị phát hiện, ta nhất định đánh không lại.” Từ Nguyệt Tiên mở miệng nói.

 

“Vậy vì sao hắn không tìm người hỗ trợ?” Từ Phàm lại hỏi.

 

“Bởi vì hắn muốn độc chiếm bí cảnh nơi này.” Từ Nguyệt Tiên còn nói thêm.

 

“Ngươi xem, đây không phải đáp án sao!”

 

“Nơi như thế này, mấy tu sĩ Kim Đan kỳ thường đến vốn dĩ cũng xử lý không được.”

 

“Nếu như không có sư phụ hỗ trợ ngươi, ngươi sẽ làm sao?” Từ Phàm lại hỏi.

 

“Lẩn trốn rời khỏi, yên tĩnh chờ thời cơ, trước đến linh dịch tu luyện, chờ đến khi tu vi có tăng trưởng lại đến.” Từ Nguyệt Tiên nghĩ gì nói nấy.

 

“Ngươi vẫn thông minh hơn người kia một chút.” Từ Phàm khen ngợi.

 

Lúc này, Tâm Rối đã bay tới, báo cáo với Từ Phàm: “Tất cả khu vực dã ngoại đều đã xử lý xong, mời chủ nhân ra mệnh lệnh tiếp theo.”

 

Nghe được câu này, Từ Phàm hài lòng gật đầu, hắn vất vả luyện chế ra Tâm Rối, chính vì những ngày có thể có như hôm nay, chỉ cần động miệng là mọi chuyện cần thiết đều được làm xong.

 

“Thu thập nguyên liệu yêu thú, tiếp tục đào quặng, hái linh dược, mặt khác phái ra con rối chiến đấu còn lại đi dò xét di tích, thu thập vật phẩm có giá trị.” Từ Phàm phân phó.

 

“Nhận lệnh.”

 

Tâm Rối bay về phía xa.

 

“Ngoại trừ phạm vi khống chế có chút nhỏ, không có tật xấu nào khác.” Từ Phàm nhìn Tâm Rối đã bay về phía xa nói.

 

“Sư phụ, chúng ta không tự mình thăm dò di tích sao?” Từ Nguyệt Tiên nhìn về hướng di tích nói, thăm dò di tích chính là tương đương với thời gian vui vẻ mà tầm bảo giả thu hoạch chiến lợi phẩm.

 

“Di tích cũng có nguy hiểm, có thể dùng con rối thì tốt nhất mình không cần động.”

 

Từ Phàm vừa nói vừa hướng về đại thụ bên cạnh, linh quang chợt điểm.

 

Sau khi đại thụ biến hóa, một bộ bàn ăn xuất hiện trước mặt ba người.

 

Từ Phàm lấy ra hộp cơm giữ nhiệt đã sớm chuẩn bị xong, từ trong đó lấy ra từng món ăn như cao lương mỹ vị.

 

“Đói bụng chưa, tới ăn cơm.”

 

“Dưới cảnh vật xinh đẹp như vậy ăn cơm dã ngoại, cũng có một hương vị khác.”
Bình Luận (0)
Comment