Chương 740: Dị dạng
Chương 740: Dị dạng
Từ Phàm đột nhiên đình chỉ tu luyện, trầm ngâm nhìn lên trời như thể có điều suy nghĩ.
Hắn có lòng tin, sau khi bản thân tu luyện đến Đại Thừa Kỳ đỉnh phong, nhất định cũng sẽ là cực hạn của giới này, hắn lo lắng một khi bất cẩn sẽ cùng với Kim Sí Đại Bàng bị cưỡng ép đưa lên Tiên giới giống như Thượng Tôn vậy.
Nên biết, dù cho hắn được đưa đến Tiên giới thì cũng phải đợi đến lúc đại nạn mới có thể đột phá Đại Thừa Kỳ trở thành Chuẩn Tiên.
“Xem ra lại có thêm một nhiệm vụ, cần phải hảo hảo giao lưu một chút với ý chí Thiên Đạo mới thành hình này một phen.” Từ Phàm vừa dứt lời lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Bất tri bất giác ba tháng cứ thế trôi qua, lúc này bên trong Tổng bộ của Hội trưởng lão đã có chín vị trưởng lão có số thứ tự trước hai mươi vẫn lạc.
Những người còn lại ai nấy cũng đều bị thương.
Lúc đầu, Yêu tộc chỉ cần mạnh mẽ tấn công một phen là có thể công phá Tổng bộ của Hội trưởng lão.
Thế nhưng Kim Sí Đại Bàng hết lần này đến lần khác đều chỉ muốn giết từng người từng người một, hoàn toàn xem Tổng bộ của Hội trưởng lão như vật trong lòng bàn tay.
Thậm chí là cả Tu Tiên giới, một khi Hội trưởng lão bị diệt vong, cũng sẽ là đồ trong mâm của hắn.
Thiên Lục Quy xuất hiện lần nữa, Kim Sí Đại Bàng ngồi trong cung điện, thảnh thơi nhìn về phía Tổng bộ của Hội trưởng lão.
Cái Tổng bộ của Hội trưởng lão này là do lịch Đại trưởng lão số thứ tự khổ tâm kinh doanh suốt mấy vạn năm mới có thành quả như hiện nay.
Có thể nói chỉ mỗi cái Tổng bộ của Hội trưởng lão thôi đã chiếm cả năm sáu châu lớn của Tu Tiên giới.
Minh Không dẫn theo đám người Kỳ Lân thuần huyết, một lần nữa đi ra nghênh chiến, có điều lần này lại không giống trước đó, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy một loại hy vọng như trái cây sẽ được mùa vậy.
Nhìn ánh mắt của đám người Minh Không, Kim Sí Đại Bàng không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Nói ta nghe xem, các ngươi còn chuẩn bị gì ở sau?”
“Cũng không cần phải mơ tưởng mang theo Tổng bộ của Hội trưởng lão cùng nhau bỏ trốn, ta đã khóa chặt rồi, chỉ cần các ngươi vẫn ở trong Yêu giới và Tu Tiên giới thì sẽ không thể thoát khỏi bàn tay ta.” Kim Sí Đại Bàng nói, trong lòng hắn thầm dâng lên một tia dự cảm không hay.
Chẳng lẽ cái tên Tinh Linh tiểu nhi kia vẫn còn có chuẩn bị gì ở sau? Hắn là Thiên Thủ Quan Âm sao?
Hoặc là nói Tu Tiên giới xuất hiện một Vô Địch tôn giả có thể đối đầu với hắn.
“Làm gì có chuẩn bị ở sau, muốn chiến thì chiến.” Minh Không nói.
Lúc này, trên Ẩn Linh đảo chợt xuất hiện một Tiên môn do Tiên Linh chi khí ngưng tụ thành.
Bậc thang từ tiên ngọc tạo thành trực tiếp nối liền với Ẩn Linh đảo.
Từ Phàm sầm mặt lại nhìn Tiên môn thần bí mà lộng lẫy treo trên trời kia.
Lúc này, tất cả mọi người cùng với toàn thể Yêu tộc trên Ẩn Linh đảo, cũng đều mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn lên Tiên môn lơ lửng giữa trời.
Bất luận là Tu Tiên giới hay là Yêu giới, chỉ cần xuất hiện Tiên môn, mặc kệ ngươi là ai cũng phải đi vào, tuyệt đối không cách nào kháng cự cánh cửa này.
“Sao sư phụ lại muốn phi thăng thế? Tông môn không thể không có ngươi được!” Từ Cương kích động gào lên.
“Sư phụ đừng bỏ lại mấy người chúng ta mà, mang theo cả Ẩn Linh đảo cùng nhau phi thăng lên Tiên giới đi.” Từ Nguyệt Tiên nhịn không được lên tiếng.
Các đệ tử nhìn về phía Từ Phàm đều mang vẻ mặt không nỡ rời xa.
Một cỗ lực lượng vô hình khóa chặt Từ Phàm lại, muốn kéo hắn vào trong Tiên môn.
“Là ta phá hủy kịch bản của ngươi sao?” Từ Phàm nhìn lên Tiên môn treo giữa trời hỏi.
Đáng tiếc không hề nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
“Bản thân ta sau khi xuất quan chính là cấp cao nhất của thế giới này, ngươi cần phải biểu hiện ra sự tôn trọng vốn có với ta.”
“Đưa ta vào Tiên giới một cách lỗ mãng như vậy khiến ta rất không hài lòng.”
Trong mắt Từ Phàm lóe lên vô số kinh văn đại đạo, trên bầu trời xuất hiện một Pháp Tướng Kim Thân không mặt to lớn, chiều cao đến cả mấy vạn trượng, nhìn thẳng vào Tiên môn treo giữa trời.
Sau đó, hắn duỗi một ngón tay điểm về phía Tiên môn.
“Ngươi cho rằng ở trong thế giới của ngươi thì ta chỉ có thể bị ngươi tùy ý gây khó dễ sao?” Từ Phàm mỉm cười hỏi.
Pháp Tướng Kim Thân không mặt chỉ tay điểm vào Tiên môn một cái, sau đó tựa như trời và đất đụng vào nhau.
Bầu trời vốn bị mây dày che kín quanh năm không thấy ánh sáng, trực tiếp bị xé mở trở thành trời xanh vạn dặm không mây.
Toàn bộ biển Vô Tận bắt đầu trở nên cuồng bạo, vô số yêu thú cấp bậc Đại Thừa Kỳ dưới biển Vô Tận đều bị chấn động từ vụ va chạm này chấn chết.
Vòng phòng hộ cấp bậc cao nhất của Ẩn Linh đảo cũng sáng lên.
Đúng lúc này, đám người trong Ẩn Linh đảo chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc.
Phòng hộ của Tiên môn đã bị một chỉ này của Pháp Tướng Kim Thân không mặt chấn vỡ.
Sau đó, vô số kinh văn đại đạo từ trên đầu ngón tay đó tuôn ra, bắt đầu bao trùm toàn bộ Tiên môn cùng với bậc thang hình thành từ tiên ngọc rơi vào Ẩn Linh đảo.
Kinh văn đại đạo bắt đầu chậm rãi hoà tan Tiên môn, ngay cả lực lượng quy tắc trong đó cũng bị hòa tan.
Sau đó kinh văn đại đạo hóa thành một tấm lưới lớn, kéo tất cả Tiên Linh chi khí do Tiên môn hòa tan vào trong Ẩn Linh đảo.
Ngay lúc đám người cho rằng Đại trưởng lão sẽ không phải phi thăng nữa.
Trên bầu trời lại xuất hiện một tòa Tiên môn khác, bậc thang tiên ngọc từ Tiên môn kéo dài ra lần nữa rơi xuống Ẩn Linh đảo.
Phía trên Tiên môn xuất hiện một đôi mắt xem thường thương sinh to đến mấy ngàn trượng, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Từ Phàm.
“Sao chỉ thích lộ ra tròng mắt thế? Ngươi đổi thành khuôn mặt được không? Để ta nhìn xem hình dáng của ngươi trông ra sao.”
Từ Phàm xuất hiện bên ngoài đại trận Ẩn Linh đảo, cứ thế thẳng thừng nghênh đón ánh mắt kia, không hề có chút sợ hãi nào.
Lại tái hiện quá trình vừa nãy một lần, Tiên Linh chi khí cùng với tiên ngọc lại bị tấm lưới kéo vào trong Ẩn Linh đảo.
Cặp đôi mắt thiên đạo trên bầu trời lại trừng lớn hơn một phần, vẫn coi thường thương sinh như cũ, cứ thế mà nhìn Từ Phàm chằm chằm.
Như thể Từ Phàm không vào Tiên môn thì tròng mắt kia thề không bỏ qua vậy.
“Quả nhiên là bướng bỉnh.”
“Dựa theo quy tắc, bây giờ ta vẫn chưa cần phải đi Tiên giới.”
Từ Phàm mới vừa dứt lời, trên bầu trời lại xuất hiện một tòa Tiên môn.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Bồ Đào vang lên.
“Chủ nhân, bên phía Hội trưởng lão sắp không chống nổi rồi.”
“Suýt chút đã quên mất việc này, đều tại cánh cửa này gây ra cả.”
Từ Phàm thả ra một cái phân thân tạm thời, trực tiếp mượn nhờ con rối kiếm trận ở Tổng bộ của Hội trưởng lão làm môi giới, thuấn di tới.
“Trước tiên ổn định bên kia đã, ta mới có thể cùng ý chí Thiên Đạo này chơi một chút, để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu lông dê cho ta vặt.”
Theo lời nói của Từ Phàm, Tiên môn lại xuất hiện lần nữa, vẫn là bậc thang tạo thành từ tiên ngọc theo quy cách cũ, thậm chí ngay cả vị trí đặt chân cũng không hề thay đổi.
Từ Phàm vung tay lên, toàn bộ đều thu hết.
Tiên Linh chi khí cùng với tiên ngọc đều là đồ tốt, dù có nhiều hơn nữa Từ Phàm cũng sẽ không chê.
Ngay vào lúc này, đôi mắt thiên đạo trên trời nhắm ngay Từ Phàm bắn ra một cột sáng màu tím vàng, ý đồ trói buộc Từ Phàm đưa vào trong Tiên môn.
Lúc này, chiến đấu giữa Kim Sí Đại Bàng và Hội trưởng lão đã đến thời khắc mấu chốt.
Chân thân của Minh Không đã bị đánh nổ tám lần.
Lúc này ngay cả các trưởng lão số thứ tự gần chót cũng đều xuất động.
“Lão đại, đã hết thời gian, ngươi không thể tiếp tục ra tay nữa, phân thân người khác còn có cơ hội phi thăng, nếu ngươi lại bị đánh nổ thêm một lần thì cái gì cũng không còn nữa.” một trưởng lão số thứ tự đau lòng lên tiếng.
“Lại kiên trì thêm một chút, ta vừa nhận được tin tức bên Ẩn Linh môn, Đại Tông Sư đã xuất quan, chỉ có điều đang bị một việc phiền toái quấn thân không cách nào lập tức lên đường.” Minh Không nói.
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc Tổng bộ của Hội trưởng lão bị công phá chứ?” một trưởng lão số thứ tự sốt ruột hỏi.
Ngay vào lúc này, Kỳ Lân thuần huyết nhẹ nhàng rống lên một tiếng.
Sau đó, linh viêm đỏ như máu cháy lên quanh người nó, chân thân Kỳ Lân cũng lớn hơn gấp đôi so với ban đầu.
“Các ngươi đang muốn liều mạng đấy ư? Cũng tốt, đã đến lúc kết thúc, chơi suốt thời gian dài như vậy hẳn là các ngươi cũng chẳng có trò gì mới nữa.” Kim Sí Đại Bàng vừa cười vừa nói.
Cánh vàng chém tới, một đạo phong nhận trực tiếp đánh nổ một Vô Địch tôn giả số thứ tự gần chót.
Ngay lúc Kim Sí Đại Bàng dự định nhất cử đánh chết Kỳ Lân thuần huyết, đột nhiên cảm nhận được một tia khí tức dị dạng.
Có người đột phá không gian mà hắn phong tỏa, truyền tống đến đây.