Chương 739: Kéo dài
Chương 739: Kéo dài
“Lão Kiếm, ngươi bảo ta là người thiên mệnh, cảnh tượng bên ngoài ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy.”
“Kim Sí Đại Bàng kia vô địch như thế, ta có thể chiến thắng được sao?” Trong lòng Diệp Tiêu Dao không khỏi nghi ngờ.
Nghe Diệp Tiêu Dao nói, Lão Kiếm không khỏi trợn mắt xem thường.
“Ngươi cũng quá xem trọng bản thân rồi, ta cũng không bảo ngươi đi giết hắn.”
“Căn cứ theo tình báo bên phía Hội trưởng lão, Kim Sí Đại Bàng kia là phân thân giáng lâm, cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng chỉ có thể ở lại giới này mấy trăm năm.”
“Vô luận thế cục Nhân tộc có ra sao, cứ nhịn một chút cũng sẽ qua thôi.” Lão Kiếm ở trong đầu Diệp Tiêu Dao nói.
“Mấy trăm năm, thời gian dài như thế thì Tu Tiên giới đã sớm bị Yêu tộc chiếm lĩnh mất rồi.” Diệp Tiêu Dao có hơi kinh hoảng.
“Ngươi suy nghĩ nhiều, Nhân tộc cũng không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu.”
“Vị Thượng Tôn kia của Hội trưởng lão trước khi phi thăng nhất định đã lưu lại chuẩn bị phía sau, cho nên nhiệm vụ của ngươi chính là tìm một địa phương an toàn, bế quan tu hành mấy trăm năm rồi lại ra.” Lão Kiếm nói.
Nghe nói như thế, Diệp Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Chỉ tiếc, dù đã dùng tất cả thủ đoạn cũng không tìm được vị Luyện Khí Đại Tông Sư kia.” Diệp Tiêu Dao thở dài.
“Không có việc gì, từ từ rồi cũng sẽ đến, linh kiếm cấp bậc Tiên khí mà thôi, chắc chắn sẽ có cơ hội tìm được.” Lão Kiếm cất tiếng an ủi.
Diệp Tiêu Dao đứng dậy, dự định đi nhận mấy cái nhiệm vụ ở điện sự vụ, Tổng bộ Hội trưởng lão.
Trải qua cố gắng, trước mắt hắn cũng coi như là một nửa thành viên nòng cốt của Hội trưởng lão.
Có tư cách dùng tích phân cống hiến đổi lấy Tiên khí, chỉ có điều cần phải có một số tích phân rất lớn, tích từng chút từng chút điểm như vậy, phải tốn thời gian cả mấy ngàn năm.
Tiên thành Lâm Sâm, chỗ thông đạo giữa hai giới, một cái cự nhận (lưỡi dao to lớn) được ngưng tụ từ Ngũ Hành Linh Vực vắt ngang trên bầu trời.
Phía trên cự nhận còn nhuộm từng tia từng tia Yêu huyết.
Trảm Linh tay xách theo một cái đầu sư tử to lớn, mắt chứa sát ý nhìn chằm chằm chỗ thông đạo giữa hai giới.
“Lúc đầu tộc đàn các ngươi còn có thể sống lâu thêm một đoạn thời gian, nhưng tự bản thân ngươi tìm đường chết cũng đừng trách mệnh khổ làm gì.”
Trảm Linh dẫn theo một đội con rối bước vào trong thông đạo giữa hai giới.
Dọc theo con đường này, Trảm Linh hoàn toàn giết đến điên, chỉ mỗi Yêu tôn chết dưới cự nhận kia cũng có đến tám vị, Yêu tộc cấp bậc Yêu tôn trở xuống thì càng là vô số kể.
Mỗi lần trước khi đến một Thánh Thành, Trảm Linh đều ngưng tụ thần thông Đông Phong từ linh lực ngũ hành tẩy sạch.
Chỉ mỗi một chiêu này thôi, có thể còn sống cũng chỉ có những Yêu tộc thực lực tương đối mạnh mẽ từ Hợp Thể Kỳ trở lên, thế nhưng những kẻ này đối với Trảm Linh cũng chỉ là cặn bã.
Mang trên gương mặt sát khí diệt sát hết tất cả, vừa xông vào chính là một phen loạn sát xoẹt xoẹt.
Bình cảnh trong tu luyện cũng bị hắn lấy giết mà đột phá.
Bên ngoài Thánh Thành của tộc Thánh Sư đột nhiên xuất hiện một vùng linh hải năm màu, linh khí ngũ hành to lớn đang chậm rãi ngưng tụ.
Từng quả đạn đạo Đông Phong đang dần thành hình.
Trảm Linh mắt đầy sát khí nhìn vào tòa Thánh Thành của tộc Thánh Sư.
“Vẫn là báo thù thú vị.” Trảm Linh vừa cười vừa nói.
Đúng lúc này, giọng nói của Bồ Đào vang lên.
“Trảm Linh trưởng lão, không nên đuổi tận giết tuyệt cả tộc Thánh Sư, phải giữ lại ngàn con để sinh nở.”
“Chủ nhân đã từng nói, tộc đàn Thánh Sư dáng vẻ lớn lên rất không tệ, rất thích hợp dùng làm tọa kỵ.”
“Trấn áp hai Yêu tôn của tộc Thánh Sư, ngoài cửa ra vào của Ẩn Linh môn thiếu hai con sư tử trấn điện.”
Nghe thấy lời Bồ Đào nói, Trảm Linh bèn phất tay tán đi một nửa đạn đạo Đông Phong.
Sau đó nghĩ nghĩ một lúc, lại tán đi thêm một nửa.
“Nếu Đại trưởng lão đã có phân phó, vậy thì chừa một chút hạt giống cho tộc Thánh Sư vậy.”
Trảm Linh hai tay kết ấn, ba cái đạn đạo Đông Phong kéo theo đuôi lửa thật dài, hướng về phía Thánh Thành của tộc Thánh Sư oanh tạc mà đi.
“Đáng tiếc tiểu tử Từ Cương kia không tới, nếu không nhất định có thể nổ cho thống khoái.”
Từ phía Thánh Thành của tộc Thánh Sư xa xa bốc lên ba đám mây hình nấm, Trảm Linh cười gằn dẫn đầu đám con rối giết vào.
Bên ngoài Tổng bộ của Hội trưởng lão, Thiên Lục Quy mang theo Kim Sí Đại Bàng xuất hiện lần nữa.
“Ta suy nghĩ cảm thấy các ngươi đều là những người có cốt khí, điều duy nhất mà ta có thể làm chính là cho các ngươi một cái chết có thể diện.”
Kim Sí Đại Bàng xuất động chân thân, vươn trảo bắt lấy một trưởng lão có số.
Chính là Đoạn Sơn ngày đó muốn tranh chịu chết trước.
“Minh Không trưởng lão, ta đi trước một bước.” Trong mắt Đoạn Sơn tràn đầy vẻ kiên quyết.
Cuối cùng hắn bộc phát toàn bộ lực lượng bản nguyên, thi triển ra thần thông có uy lực mạnh nhất của hắn.
Một cái cự phủ ẩn chứa tất cả lực lượng bản nguyên của Đoạn Sơn ngưng tụ trên bầu trời.
Trên cự phủ lấp lóe kinh văn đại đạo, một đoạn tự phù hiện lên trên lưỡi búa của cự phủ, cơ hồ có thể chặt đứt hết thảy tiên sơn trọng nhạc trên thế gian này.
Kim Sí Đại Bàng đang nắm lấy Đoạn Sơn không khỏi nghiêm túc nhìn về phía cự phủ trên đầu, hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm từ cự phủ phía trên.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một tia mà thôi.
Cự phủ mang theo thanh thế to lớn trùng trùng đánh xuống tựa như Kim Sí Đại Bàng chính là núi lớn bị búa đánh xuống.
“Ầm!!”
Kim Sí Đại Bàng nâng cánh năng lại, cự phủ chỉ có thể chém đứt mấy sợi lông vũ trên cự sí.
“Không tệ, có thể thương tổn được ta.” Kim Sí Đại Bàng lạnh nhạt nói, sau đó cự trảo nhẹ nhàn nắm lấy một cái.
Đoạn Sơn lập tức hóa thành một đoàn sương máu.
“Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.” Kim Sí Đại Bàng hóa thành hình người về lại trong cung điện.
Hắn thưởng thức biểu cảm của đám Vô Địch tôn giả của Hội trưởng lão kia, rất là hài lòng.
Thời điểm Thượng Tôn còn ở, Kim Sí Đại Bàng căm ghét nhất chính là biểu cảm nắm chắc thắng lợi trong tay trên mặt của đám trưởng lão số thứ tự kia.
Trước kia các ngươi có bao nhiêu đắc ý bao nhiêu hờ hững, thì bây giờ ta muốn các ngươi có bấy nhiêu tuyệt vọng bấy nhiêu hoảng sợ.
Minh Không dẫn theo mọi người và Kỳ Lân thuần huyết trở lại Tổng bộ của Hội trưởng lão.
Tất cả mọi người đều mặt mày xanh xám, bây giờ tình thế Nhân tộc đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Mà đám Vô Địch tôn giả đứng đầu Nhân tộc bọn họ lại bị Kim Sí Đại Bàng nhìn chằm chằm đến gắt gao.
Chỉ cần tôn giả của Hội trưởng lão dám trợ giúp Nhân tộc, thì Kim Sí Đại Bàng sẽ lập tức khởi xướng Yêu tộc tổng tiến công với Tổng bộ của Hội trưởng lão.
Nếu như không phải nhờ câu nói của Từ Phàm thì có thể Hội trưởng lão đã triệt để lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Những Tiên thành kia của Nhân tộc có quan trọng không? Quan trọng!
Thế nhưng Tổng bộ của Hội trưởng lão càng thêm quan trọng hơn, bên trong gần như ngưng tụ một nửa nội tình của Nhân tộc.
Nếu như bị Yêu tộc đạt được, đó hoàn toàn không thể đùa được.
“Ngày mai hãy mang theo con rối kiếm trận mạnh nhất mà Đại Tông Sư phái tới, có kiếm trận phụ trợ, có lẽ thương vong của chúng ta sẽ ít hơn một chút, thời gian sẽ kéo dài được lâu hơn một chút.” Minh Không nói.
Đám người khẽ gật đầu, tỏ vẻ chỉ có thể như thế.
Vào lúc này bọn họ không khỏi nghĩ đến Thượng Tôn, trước kia bọn họ chỉ biết là Thượng Tôn lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại đến trình độ nào quả thực rất mơ hồ.
Cho đến thời gian gần đây, khi trực tiếp đối diện với Kim Sí Đại Bàng, thì càng thêm kính nể với Thượng Tôn trước đó hơn.
Đánh với một đối thủ như vậy mà còn có thể chiếm thượng phong, quả thật khiến cho người ta khâm phục không thôi.
Một người cường đại đến mức nào thì cứ nhìn vào đối thủ của hắn là biết rõ.
“Vậy chúng ta cần phải bảo vệ tốt con rối kiếm trận kia, một bộ trọn vẹn chính thanh Tiên kiếm, mấy ngàn thanh linh kiếm cấp bậc Đạo khí, đương nhiên là đại thủ bút.” một trưởng lão số thứ tự sợ hãi thán phục nói, bố trí con rối kiếm trận trong mắt hắn đã coi như là không có một chút nhân tính nào.
“Đó là hiển nhiên, đến lúc đó để cho Kỳ Lân thuần huyết áp trận.”
“Hy vọng như vậy có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian.” Minh Không nói.
Lúc này, Ẩn Linh đảo, trong tiểu thế giới gia tốc.
Từ Phàm đang cố gắng tu luyện, các loại kinh văn đại đạo huyền ảo trôi lơ lửng quanh thân, còn có linh khí bản nguyên ngũ hành cùng với Tiên Linh chi khí nhiều vô số kể phiêu phù xung quanh, vì tu luyện mà tiêu hao.