Chương 742: Nhận sợ
Chương 742: Nhận sợ
Kim Sí Đại Bàng dang đôi cánh dài chừng trăm dặm ra, trong đôi mắt ưng tràn đầy sát khí.
Nhưng ở sâu trong ánh mắt tràn đầy sát ý kia lại có một chút bất đắc dĩ.
Ở Tiên giới, dưới sự giúp đỡ của cha hắn mới có thể vất vả vây khốn được Tinh Linh tiểu nhi.
Vốn tưởng rằng như vậy là hắn có thể đại sát tứ phương ở hạ giới, nhưng thật không ngờ lại lòi ra một gã Từ Phàm càng thêm yêu nghiệt hơn, tệ hơn nữa hắn còn là mịa nó Luyện Khí Đại Tông Sư.
Còn yêu nghiệt hơn cả Tinh Linh tiểu nhi năm đó.
“Tại sao ngươi không phải Yêu tộc chứ?” Kim Sí Đại Bàng nói với vẻ tràn đầy tiếc nuối.
Ảo ảnh ngàn tay kết ấn, tức thì một cột sáng càn quét tới.
Cùng lúc đó Pháp Tướng Kim Thân không mặt cũng đứng dậy áp sát đến Kim Sí Đại Bàng.
Mục đích của Từ Phàm chính là giữ chân Kim Sí Đại Bàng ở nơi này.
Chờ đợi chân thân vặt xong lông dê rồi lại đến đây.
Lúc này trên Ẩn Linh đảo, Từ Phàm đang vặt lông dê vui đến quên cả trời đất.
Dù thế nhưng vặt lông dê cũng là bị ép buộc, hắn cũng rất muốn tranh thủ thời gian kết thúc, qua bên kia trấn áp Kim Sí Đại Bàng.
Thế nhưng hắn bị ý chí của Thiên Đạo khóa chặt ở đây, nơi nào cũng đi không được.
Ngoại trừ việc tiến vào Tiên môn.
Trên bầu trời lại xuất hiện một tòa Tiên môn to lớn, cầu thang tiên ngọc rơi xuống.
“Cứ như vầy chừng nào mới thôi đây!” Từ Phàm nói.
Có đôi khi chính là như vậy, những lúc vui vẻ cực độ nhất định sẽ kéo theo một chút thống khổ, chỉ mỗi tiên ngọc thôi cũng đã có đến mấy trăm mét khối, mặc dù tiên ngọc tốt nhưng lại chẳng có bao nhiêu tác dụng ở giới này.
Lúc này, đôi mắt thiên đạo giữa trời từ lúc đầu lạnh lùng xem thường thương sinh đến bây giờ đã tăng thêm một chút phẫn nộ.
Như thể một con kiến hôi đã làm ra việc gì khiến hắn cực kỳ tức giận vậy.
Tiên môn cùng với tiên ngọc giữa trời, lại một lần nữa bị lấy đi.
Ngay vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện một tia biến hóa.
Tiên môn xuất hiện lần nữa, một nam tử người mặc đạo bào bước ra từ trong Tiên môn.
Hắn nhìn về phía Từ Phàm, nhẹ nhàng ung dung cất tiếng: “Đi theo ta đi, ngươi đã đạt đến cực hạn của thế giới này, nơi đây cũng chẳng có thứ gì tốt để ngươi lưu luyến.”
Dứt lời bèn dùng thần niệm khóa chặt Từ Phàm, ý đồ kéo Từ Phàm vào trong Tiên môn.
“Vị đạo hữu này thật là, ta vẫn còn có chút việc ở giới này, chỉ đành ở lại mấy ngàn năm. Thế nên không thể trở về với ngươi.” Từ Phàm mỉm cười nói.
Thần nhãn khóa chặt trên người hắn còn chưa đến gần đã bị lực lượng vô hình làm tan.
“Ta là được Thiên Đạo các ngươi thuê tới.”
“Ngoan ngoãn đi lên Tiên giới với ta, ta sẽ chia cho ngươi một nửa thù lao.”
“Ta không thể gây khó dễ với tiên ngọc, ngươi nói có đúng hay không?” Nam tử khẽ cười cất tiếng.
Vốn cho rằng nhiệm vụ này rất dễ dàng, nào ngờ tới vừa mới bắt đầu đã gặp phải khó khăn.
“Nếu như ta cứ nhất định không chịu đi thì đạo hữu sẽ làm sao?” Từ Phàm ngoài dự đoán hỏi.
“Mặc dù chiến lực của ngươi đã đạt đến cực hạn của giới này, nhưng bàn về kinh nghiệm chiến đấu thì sao có thể mạnh hơn một Chân Tiên trăm vạn năm như ta, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn trở về với ta đi, như thế ngươi vẫn còn giữa được một chút chỗ tốt.” Nam tử khuyên.
Từ Phàm tức thì đưa tay ra, hướng về phía nam tử ngoắc ngoắc.
“Ngươi cứ qua đây!”
Nam tử sắc mặt tối sầm, cảm thấy nhất định phải đánh một trận mới được, bằng không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay lúc nam tử định thi triển thần uy, nhân tiền hiển thánh, bắt Từ Phàm trở về.
Trên bầu trời đột nhiên có một bàn tay to hạ xuống, trực tiếp bắt lấy nam tử phong ấn thành một quả cầu nhét vào trong Tiên môn.
“Còn Chân Tiên trăm vạn năm nữa chứ, ngươi lừa ai đấy!” Từ Phàm khinh thường nói.
Hắn biết rõ Chân Tiên nhiều nhất chỉ ba mươi sáu vạn năm, nếu thật sự có trăm vạn năm thì sẽ còn đến sao?
“Đến, tiếp tục thuê những Chân Tiên kia hạ phàm đi, xem xem ta có thể đánh được mấy người!”
“Thiên Đạo, ngươi cứ bướng bỉnh với ta như vậy có tin sau khi ta trở thành Đại La Kim Tiên sẽ trở về xóa bỏ ngươi rồi đổi thành một Thiên Đạo mới hay không?” Từ Phàm nhìn lên trời cất tiếng uy hiếp.
Ngay vào lúc này, Từ Phàm thần kỳ phát hiện, đôi cự nhãn trên bầu trời kia hiện lên vô số loạn lưu, như thể đang phân tích số liệu gì đó.
Cuối cùng, đôi cự nhãn kia nhắm mắt lại, Tiên môn treo giữa trời lập tức biến mất.
Luồng sức mạnh khóa chặt Từ Phàm cũng theo đó tiêu tán.
Toàn bộ biển Vô Tận, ngoại trừ Ẩn Linh đảo, chỉ còn lại Từ Phàm cùng với Pháp Tướng Kim Thân không mặt.
“Mới thế đã nhận sợ rồi sao?”
Từ Phàm không khỏi kinh ngạc, cái này chính là ý chí Thiên Đạo đó, sao lại nói nhận sợ là nhận sợ ngay thế?
Lúc này, Ẩn Linh môn mở ra trận phòng hộ, tất cả đệ tử đều bay lên trời, lăng không hư bái với Từ Phàm.
“Trọn đời đi theo Đại trưởng lão!” Tất cả đệ tử kích động nói.
“Tất cả đứng lên đi, ta cũng không bỏ được các ngươi.” Từ Phàm khoát tay, cũng nâng các đệ tử đứng lên.
“Ta vẫn còn có chút việc ở vực Cực Không, ta đi một lúc sẽ trở về.”
Cánh cửa truyền tống hư không xuất hiện, Từ Phàm bước tới một bước, biến mất giữa không trung.
Lúc này, trong nội khu của vực Cực Không đã bị phân thân Từ Phàm và Kim Sí Đại Bàng đánh cho phá thành mảnh nhỏ.
Không gian hỗn loạn, vô số linh khoáng tinh thần bị trộn vào trong đó.
Ngay trong không gian loạn lưu này, ánh mắt Kim Sí Đại Bàng kiên quyết nhìn Từ Phàm.
Hắn biết rõ, nếu lần này không diệt cái tên yêu nghiệt này đi, chờ hắn rời khỏi thì toàn bộ Yêu tộc cũng xong luôn.
Cho nên hôm nay dù có phải trả cái giá lớn hơn nữa, dù có liều mạng phân thân cũng không cần, hắn cũng phải giữ Từ Phàm ở lại nơi này vĩnh viễn.
Kim Sí Đại Bàng nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Từ Phàm càng tăng thêm sát ý.
“Ôi chà, có phải ngươi đang nghĩ bản thân không thể ở lại giới này bao nhiêu năm nữa, nhất định phải diệt trừ ta, nếu không sẽ lưu lại tai họa cho Yêu tộc phải không?” Từ Phàm cười ha ha nói, biểu tình trên mặt không gấp gáp không nóng nảy.
Bởi vì vừa rồi hắn đã cảm nhận được bản thể đã vặt xong lông dê, đồng thời còn uy hiếp ý chí Thiên Đạo một phen, hiện tại đã sắp tới.
Lúc này Từ Phàm cũng nhận được tin tức phân thân truyền đến, bảo hắn đừng nên gấp gáp, cứ ở cạnh xem chiến là được, đợi đến thời cơ thích hợp rồi hãy ra.
Lúc này Từ Phàm đã đuổi tới chiến trường, đang ẩn nấp ở một bên nhàn nhã uống trà, nhìn phân thân chiến đấu với Kim Sí Đại Bàng.
“Nghe nói cha của Kim Sí Đại Bàng này rất lợi hại, ngay cả Thượng Tôn cũng không dám chọc.”
“Cứ thế giết đi e rằng không được tốt, chớ để người ta nhớ nhung.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Lúc này, trong chiến trường, Kim Sí Đại Bàng cười.
“Ý định của ta còn cần phải đoán sao? Dù có liều mạng không cần phân thân này nữa ta cũng nhất định giữ ngươi ở lại đây.”
Sau đó, trên bầu trời xuất hiện một cái cự trảo mang theo khí tức hủy diệt hết thảy, nhắm ngay Từ Phàm chộp tới.
Pháp Tướng Kim Thân không mặt xuất hiện trước mặt Từ Phàm, cũng duỗi ra một chưởng đỡ lấy cự trảo kia.
Ngay vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái cự tháp màu vàng, đem cả Từ Phàm và Pháp Tướng Kim Thân không mặt đều phong ấn trong tháp.
Trên cự tháp lóe ra vô số Tiên văn, chảy xuôi bên ngoài cự tháp.
Cự tháp trở lại bên người Kim Sí Đại Bàng.
Kim Sí Đại Bàng thở hổn hển, khí tức trên người hỗn loạn, hiển nhiên vừa rồi thôi động cự tháp đã phải tiêu hao đại lượng tâm thần.
“Thật không dễ dàng mà! Cuối cùng cũng phong ấn yêu nghiệt này rồi!” Kim Sí Đại Bàng nhìn cự tháp nói.
Mặc dù thành công phong ấn Từ Phàm nhưng hắn vẫn có chút không cam tâm.
Bởi vì khi hắn vận dụng cái Tiên khí phong ấn này, hắn đã thua rồi.
“Phong ấn ta, hình như ngươi cũng không mấy cao hứng nhỉ?” Giọng nói của Từ Phàm từ trong tháp truyền ra.
“Vận dụng Tiên khí mà trưởng bối trong tộc ban cho, cuối cùng vẫn không bằng ngươi.” Kim Sí Đại Bàng đáp.
“Không nên như vậy, Tiên khí cũng là một phần của thực lực, lại nói ngươi vẫn còn chưa hoàn toàn phong ấn ta đâu.”
Từ Phàm vừa dứt lời, bỗng toàn bộ Tiên văn trên cự tháp lần nữa lấp lóe, hơn nữa toàn bộ thân tháp cũng bắt đầu run rẩy.