Chương 743: Ngươi không hề nghĩ tới một khả năng
Chương 743: Ngươi không hề nghĩ tới một khả năng
“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối là không thể nào!” Kim Sí Đại Bàng gầm lên.
“Đây là Tiên khí đỉnh cấp mà tiền bối trong tộc ban thưởng cho ta, tại sao vẫn không thể phong ấn được tên Vô Địch tôn giả như ngươi!”
Kim Sí Đại Bàng có chút khó mà tưởng tượng, ban đầu lúc vị tiền bối trong tộc ấy ban thưởng cho bản thân mình Tiên khí, từng nói với mình rằng món Tiên khí này phong ấn Chân Tiên đều không thành vấn đề.
“Lúc vừa mới bắt đầu không phải ngươi đã nói rồi sao, ta là chủ tu đạo Không Gian và phong ấn.”
“Ngươi dùng Tiên khí chuyên nghiệp như vậy để phong ấn một Vô Địch tôn giả chủ tu phong ấn như ta đây, ta cảm giác ngươi chính là đang xem thường ta.” Từ Phàm cười nói.
Trông thấy Từ Phàm dễ dàng vượt qua trở ngại, kim thân dang rộng trăm dặm kia của Kim Sí Đại bàng nhuốm lên một tia huyết sắc.
Khí thế trên người tăng cường lên ba phần.
Giữa đôi cánh vẫy là vô vàn kiếm bão chém giết về phía Từ Phàm, đồng thời một luồng khí tức mạnh mẽ khóa chặt Từ Phàm, khiến cho Từ Phàm không thể di chuyển một bước.
Pháp Tướng Kim Thân không mặt lại lần nữa xuất hiện, nhưng trực tiếp bị kiếm bão vô tận này chém nát.
Thần thông thủ hộ đang bảo vệ xung quanh Từ Phàm, cũng bị đánh tan gần hết.
Từ Phàm chỉ có thể trông cậy vào kiếm trận không gian truyền tống tới một bên khác.
“Vẫn may là tránh được, nếu không lại khiến cho bản thể coi được màn này, còn không biết là sẽ nghĩ ra sao.” Từ Phàm có chút kinh hồn bạt vía nói.
Công kích bất ngờ của Kim Sí Đại bàng, khiến Từ Phàm suýt chút nữa “lật xe”.
Chính vào lúc này, một cơn cuồng phong do bão kiếm tạo thành, cuốn hai người vào trong trung tâm, đồng thời dần dần thu nhỏ lại.
Hơn nữa vùng trời đất một phương này đã bị Kim Sí Đại Bàng dùng toàn lực phong ấn, cho dù là Từ Phàm cũng không thể truyền tống ra ngoài được.
“Ngươi làm như vậy, không sợ căn nguyên của phân thân bị phá hỏng, phải quay về trước hay sao.”
“Vậy thì toàn bộ Yêu tộc coi như phế rồi, dù sao dựa vào thực lực của ta, thứ đồ trấn áp Yêu tộc như tên Tử Ngọc Giao Long kia, chính là mỗi lần một con.” Từ Phàm thong thả nói.
“Ngươi còn khó đối phó hơn nhiều so với Tinh Linh tiểu nhi kia, nhưng vì Yêu tộc, ngươi nhất định phải chết.”
“Trước khi ngươi chết, có phân thân ta đây tuẫn táng, ngươi có thể lấy làm tự hào.” Kim Sí Đại Bàng khí tức hỗn loạn nói.
Lúc này kim thân của Kim Sí Đại Bàng, cũng không óng vàng sáng chói như ban nãy, giữa đôi cánh khổng lồ đang vung vẩy cũng không còn khí thế thiên hạ vô địch như lúc ban đầu.
“Ngươi chưa từng nghĩ tới một khả năng, nếu như ngươi đã là phân thân, liệu rằng có khi nào ta cũng là phân thân hay không.” Từ Phàm nhếch mép cười.
“Ha ha ha ha~”
Kim Sí Đại Bàng tựa như nghe được câu nói buồn cười nhất trên đời này vậy.
“Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, cho ngươi một chút thời gian cũng có thể vượt qua được ta.”
“Tuy rằng ta là phân thân, nhưng thực lực này đây đã đứng trên đỉnh cao của thế giới này.”
“Một tên tu sĩ vừa tiến vào Đại Thừa Kỳ không lâu như ngươi.” Kim Sí Đại Bàng nói tới đây, có chút trào phúng cười lên.
Chính vào lúc này, chân thân của Từ Phàm xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
Nhẹ nhàng nhấc tay, cơn cuồng phong kiếm bão cuồng bạo vô đối liền dừng lại.
Hai tên Từ Phàm cứ yên tĩnh như vậy mà nhìn Kim Sí Đại Bàng.
Kim Sí Đại Bàng cười như điên sắc mặt bắt đầu ngưng trọng lại.
Nhìn Từ Phàm bên trái, lại nhìn Từ Phàm ở bên phải.
Trên miệng lại lặp lại lời nói ban nãy.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Ngữ khí càng trở nên điên cuồng.
Cơn cuồng phong kiếm bão lại lần nữa xuất hiện, khuấy động không gian, mang theo sức mạnh hủy diệt đất trời quét hết toàn bộ mọi thứ hướng về Từ Phàm.
Chân thân Từ Phàm lại nhấc tay, cơn bão im bặt mà dừng.
Một chiếc lồng chim cực kỳ lớn nhốt giữ lại Kim Sí Đại Bàng, ngay sau đó chiếc lồng dần dần thu nhỏ, đáp xuống trong tay Từ Phàm.
Kim Sí Đại Bàng cũng bị phong ấn thành một con chim nhỏ màu vàng bình thường, toàn bộ Tiên khí cũng đều bị rơi vào trong tay Từ Phàm.
“Có thể đánh với phân thân của ta thời gian dài như vậy, ngươi cũng có thể coi như niềm tự hào rồi đấy.”
Vẻ mặt của Từ Phàm nhẹ nhàng lạnh nhạt, phảng phất như phong ấn Kim Sí Đại Bàng chỉ là việc đưa tay nhấc chân là làm được.
Chính vào lúc này, trên thân của Kim Sí Đại Bàng bị phong ấn, có một sợi lông vũ đang lấp lánh kim quang.
Lông vũ từ trên vai Kim Sí Đại Bàng thoát xuống, bay ra khỏi lồng chim, bay về hướng bên ngoài vách tường của Vực Cực Không, muốn thoát ra khỏi thế giới này.
“Ngươi tưởng là sẽ chạy thoát ư.” Từ Phàm nhẹ nhàng chấm về hướng chiếc lông vũ bay đi.
Sợi lông vũ đó lại bị truyền tống quay trở về bên trong lồng chim.
“Cân nhắc thử xem, làm tọa kỵ cho ta thì thế nào, tương lai ít ra ta có thể bảo đảm cho ngươi một Đại La.” Từ Phàm nhìn chiếc lồng cười nói.
Lúc này bên trong lồng chim, biểu hiện của Kim Sí Đại Bàng bị phong ấn rất kỳ quái.
Hắn nhìn về hướng của Yêu Giới, trong mắt có chút mệt nhọc, cũng có chút bất lực.
“Mệt rồi, không chơi nữa, Yêu tộc của giới này diệt thì diệt đi.”
Âm thanh của Kim Sí Đại Bàng truyền ra từ trong lồng chim, ngay sau đó Kim Sí Đại Bàng bỗng dưng phát nổ, lồng chim ngay lập tức giãn to.
Có điều cuối cùng vẫn là không phá vỡ phong ấn của lồng chim.
“Sao mà lại tự nổ rồi, mất cả vui.” Từ Phàm khua tay làm tan biến phân thân, cảm thấy Kim Sí Đại Bàng có chút đáng thất vọng.
Lúc ngươi làm màu, ta phụ họa theo ngươi.
Sao khi đến lượt ta, ngươi lại chơi trò tự phát nổ.
Từ Phàm nhìn nội khu đã bị đánh tới mức rời rạc vỡ nát không gian lộn xộn.
Nhẹ nhàng vung tay, sự hỗn loạn không gian xung quanh dần dần lắng xuống, cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ của ban đầu.
“Xử lý thêm vài chuyện nữa, xem như chính thức qua ải ở thế giới này rồi.” Từ Phàm nhìn nội khu đã khôi phục lại sự bình yên cười nói.
Từ sau khi hắn xuất quan không lâu, liền có cảm giác trời đất đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Vào lúc này, một trận dao động không gian nổi lên cách chỗ Từ Phàm không xa.
Minh Không xuất hiện, khuôn mặt chờ mong nhìn Từ Phàm.
“Phân thân Kim Sí Đại Bàng đã bị ta tiêu diệt, một lát nữa ta lại đi trấn áp Tử Ngọc Giao Long và con Phệ Kim Hổ kia.”
“Nhiệm vụ của ta gần như đã hoàn thành, việc còn lại thì phải dựa vào các ngươi.” Từ Phàm cười nói.
“Kim Sí Đại Bàng, thật sự đã bị Đại Tông Sư tiêu diệt rồi ư?” Minh Không một lần nữa xác nhận nói.
“Ta trước nay chưa từng gạt người.”
“Vẫn phải làm phiền Đại Tông Sư trấn áp hai Yêu tôn khác, Đại Tông Sư vất vả rồi.” Minh Không hành lễ nói.
“Việc tiện tay mà thôi, không phiền phức như ngươi nói.” Từ Phàm khua tay nói.
Từ bên trong Hội trưởng lão có được một số lượng lớn trọng bảo đại đạo thời gian, tuy nói là trao đổi lợi ích, nhưng ấy cũng là Từ Phàm chiếm được lợi.
Hắn có thể đạt được tới Đại Thừa Kỳ, Hội trưởng lão cũng phát huy tác dụng rất quan trọng.
“Các ngươi an tâm dưỡng thương, sau khi giải quyết xong chuyện này, ta luyện chế thêm đan dược mang qua cho các ngươi, dưỡng thương cho tốt.”
Từ Phàm nói xong liền bước một bước vào bên của trong truyền tống hư không.
Vào lúc này, tại Thiên Linh tông, bên ngoài hàng triệu dặm.
Thái thượng Đại trưởng lão và U Minh tôn giả của Thiên Linh tông đang liên thủ đối chọi một cách khó khăn với Tử Ngọc Giao Long.
U Minh tôn giả duỗi tay triệu hoán ra Đại Âm Dương bình, trực tiếp hút những đạo Tử Quang mà Tử Ngọc Giao Long phun ra vào bên trong.
Nhưng không cẩn thận bị Tử Ngọc Giao Long vung đuôi hất bay.
Thái thượng Đại trưởng lão cũng không cẩn thận bị Tử Ngọc Giao Long tóm lại trong long trảo.
“U Minh, ngươi trốn đi, mang theo đệ tử Thiên Linh tông tháo chạy đi.” Thái thượng Đại trưởng lão Thiên Linh tông truyền âm nói.
“Càng tới lúc này thì ngươi lại càng làm ra những chuyện ngu ngốc, ngươi chết rồi ta còn có thể sống được một mình ư, còn không bằng trước khi chết liều mình một phen, kéo con cá chạch già này xuống nước.” Ánh mắt U Minh tôn giả không hề sợ hãi nhìn Tử Ngọc Giao Long, khí tức trên người đã mang theo hơi thở chết chóc.
“Đôi uyên ương nhỏ các người cũng thật là khiến người ta cảm động đấy, yên tâm, ta sẽ dày vò để các ngươi được chết cùng nhau, trên con đường đầu thai tốt xấu còn có người đồng hành.” Ngữ khí Tử Ngọc Giao Long âm u nói.
Cho tới khi hắn bắt đầu săn giết Yêu tôn Vô Địch của Nhân tộc, hắn mới hiểu ra, thực lực của chính mình không hề giảm sút.
Những chuyện trước đây, đều là ảo giác.