Chương 744: Xúc cảm mềm mại mà ẩm ướt ấy
Chương 744: Xúc cảm mềm mại mà ẩm ướt ấy
Lúc này bên cạnh U Minh tôn giả đang liều mình bỗng dưng sáng lên một tia linh quang.
Thái thượng Đại trưởng lão bị Tử Ngọc Giao Long nắm trong long trảo xuất hiện bên cạnh nàng.
“Từ lúc nào mà ngươi đã chủ tu đạo Không Gian rồi.” U Minh tôn giả kinh ngạc hỏi.
Thái thượng Đại trưởng lão đang trong trạng thái ngơ ngác, hắn cũng không rõ tại sao bản thân mình lại được truyền tống qua đây.
Tử Ngọc Giao Long chỉ cảm thấy long trảo bắt lấy Thái thượng Đại trưởng lão mềm oặt, phảng phất như nắm phải một cục nhầy nhụa đặc sệt.
Ngay sau đó một mùi hôi tanh tưởi truyền ra từ trong long trảo, mùi vị kia trực tiếp xuyên thẳng vào tận linh hồn.
“Đây là thứ gì!!”
Tử Ngọc Giao Long không dám tin nhìn vào bãi vật không thể tả được trên tay mình kia.
“Đây chính là thần thông mà đồ đệ ta sáng tạo ra, có phải rất mới lạ hay không.”
Thân ảnh của Từ Phàm xuất hiện trước mặt Thái thượng Đại trưởng lão và U Minh tôn giả.
“Thái thượng Đại trưởng lão và chị dâu, các ngươi trở về đi, chỗ này giao cho ta.”
“Ta có một khoản nợ cần phải thanh toán với con cá chạch nhỏ này.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, chúc mừng ngươi tiến vào Đại Thừa Kỳ, nhưng bây giờ chúng ta vẫn nên chạy trước đi, Tử Ngọc Giao Long này chính là cường giả mạnh nhất Yêu tộc, ba người chúng ta cộng lại căn bản không phải đối thủ của hắn.” Thái thượng trưởng lão Thiên Linh tông nói.
Lúc này Tử Ngọc Giao Long vẫn còn đang nhìn một vật không thể tả được trong tay mình.
Một khắc này hắn đột nhiên không biết nên làm thế nào để bày tỏ sự phẫn nộ của chính mình.
Đường đường là Yêu tôn Vô Địch mạnh nhất yêu giới, vậy mà lại bị kẻ địch hành tới nỗi phân dính đầy trên tay, sau này ra ngoài còn làm thế nào đi gặp người khác.
Tiếc rằng hắn có căm phẫn cũng không có cách nào, hắn đã không thể làm gì vị Luyện Khí Đại Tông Sư Nhân tộc trước mắt này nữa rồi.
“Các ngươi đợi đó cho ta, Yêu Đế tộc ta sớm muộn cũng sẽ thu phục các ngươi!” Sau khi Tử Ngọc Giao Long gào thét xong liền muốn rời đi, còn đánh nữa thì cũng không có kết quả gì.
“Ta đã nói cho ngươi đi chưa?” Giọng nói của Từ Phàm vang lên.
Trong không trung xuất hiện một chiếc bát lớn úp ngược, trực tiếp giam lại Tử Ngọc Giao Long.
Chiếc bát lớn chầm chậm thu nhỏ, rơi vào trong tay Từ Phàm
Trong bát có nước sạch, trong nước có một con cá chạch nhỏ
Chính vào lúc ngẩng đầu đối diện với âm thanh vang rền của Từ Phàm.
Thái thượng Đại trưởng lão và U Minh tôn giả trực tiếp bị kinh sợ.
Tông môn bọn họ không xây dựng hệ thống tình báo bao phủ toàn bộ Tu Tiên giới giống như Hội trưởng lão.
Cho nên không biết trước đó Từ Phàm vẫn còn đang đối phó một hồi với Tử Ngọc Giao Long.
“Thái thượng Đại trưởng lão, chị dâu, qua một thời gian nữa Ẩn Linh môn chúng ta sẽ tổ chức tiệc Long Hổ tiệc, tới lúc đó sẽ gửi thiệp mời đến, hy vọng Thái thượng Đại trưởng lão và chị dâu nể mặt.” Từ Phàm cười nói.
Hai người máy móc gật đầu, bọn họ vẫn còn chưa hồi hồn trở lại từ một màn ban nãy.
“Cá chạch nhỏ ta đã bắt được rồi, còn một con tiểu hổ nữa, thời gian cấp bách, ra đi trước một bước.” Từ Phàm giẫm lên một bước liền biến mất trước mặt hai người.
Qua một lúc lâu, Thái thượng Đại trưởng lão và U Minh tôn giả mới định hồn trở lại.
“Ban nãy ta trông thấy Đại trưởng lão vừa nhấc tay một cái là liền trấn áp được Tử Ngọc Giao Long rồi.” Thái thượng Đại trưởng lão âm thầm mở miệng nói.
“Ta cũng nhìn thấy rồi, đủ để chứng minh đây không phải là ảo cảnh.”
“Không ngờ Đại trưởng lão, luyện khí lợi hại, chiến lực cũng mạnh mẽ như vậy.” U Minh tôn giả nói.
“Ta thấy khí thế và cả sự huyền diệu lúc giơ tay nhấc chân của Đại trưởng lão ban nãy so với thượng tôn của lúc ban đầu cũng không hề kém cạnh hơn chút nào.” Thái thượng Đại trưởng lão nói.
“Bất luận nói thế nào, phu thê hai người chúng ta cũng coi như nợ Đại trưởng lão một nhân tình, có ơn cứu mạng với chúng ta.” U Minh tôn giả nói.
Thái thượng Đại trưởng lão gật đầu.
Đương lúc Từ Phàm một lần nữa quay trở về Ẩn Linh môn, dưới chân lại có thêm một con hổ nhỏ.
“Sư phụ người trở về rồi, chuyến này đi không bị thương chứ.” Chúng đệ tử quan tâm hỏi han.
“Vi sư bây giờ đã qua ải thế giới này, thiên đạo cũng không làm gì được vi sư, càng đừng nhắc tới vài con Yêu tộc cỏn con.” Từ Phàm cười nói.
Một chiếc bát gốm sứ lớn xuất hiện trong tay Từ Phàm.
“Đem con cá chạch và con tiểu hổ trong bát này tới nhà ăn đi, dặn bếp chủ và đệ tử đạo mỹ thực của nhà bếp nghiên cứu cho thật kỹ, chúng ta mở một bữa tiệc long hổ.” Từ Phàm cười nói.
Có Yêu tôn Vô Địch lợi hại nhất yêu giới làm món chính, vậy thì thể diện tuyệt đối là cao ngút.
“Sư phụ, trong bát của người đây là Tử Ngọc Giao Long?”
“Con tiểu hổ này e rằng là con Phệ Kim Yêu tôn kia?” Lý Tinh Từ bỗng dưng hỏi.
“Đúng, vi sư vốn dĩ muốn đem cả Kim Sí Đại Bàng kia qua đây, nhưng tiếc là con chim ngốc đó tự phát nổ mất rồi, chỉ đành gom thành một bữa tiệc long hổ thôi.” Từ Phàm có chút tiếc nuối nói.
“Bây giờ ta đem qua luôn.” Vương Hướng Trì tiếp lấy chiếc bát lớn trong tay Từ Phàm, lại ôm lấy tiểu hổ trên mặt đất, bay về hướng nhà ăn.
Từ Phàm nhìn chúng đệ tử, cười khua khua tay, bảo bọn chúng mau tự đi làm việc của mình.
Quay trở về tiểu viện của chính mình, vẫn là vị trí quen thuộc, vẫn là chiếc ghế lười thân quen.
Từ phàm nằm trên chiếc ghế lười, toàn thân thể được thư giãn triệt để.
Từ lúc xuất quan cho đến tận bây giờ, bận bịu một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
“Bế quan tu luyện một thời gian dài, quả thực không phải là chuyện mà con người làm ra.” Từ Phàm thở dài một hơi nói.
Chiến đấu đối với hắn mà nói ngược lại thì không mệt, thứ làm cho hắn kiệt sức chỉ là những cảm giác tịch mịch cô đơn sinh ra trong thời kỳ bế quan tu luyện.
“Vẫn là lúc nhàn rỗi câu cá là tốt nhất, chuyện gì cũng không cần suy nghĩ, chuyện gì cũng không cần làm.”
Từ Phàm cứ lặng lẽ như vậy mà nhìn lên bầu trời, xoa dịu lại những tổn thương mà việc cưỡng chế bế quan đem lại cho hắn.
Một tháng sau, Từ Phàm đang câu cá cùng với người anh em tốt.
Liền nhận được tin tức Minh Không tới bái phỏng.
Từ Phàm thu chiếc cần câu lại, đứng dậy nói: “Khách đến rồi, ta đi qua tiếp khách một chút.”
Bên ngoài điện tiếp khách, Minh Không đầu tiên là khen ngợi tiêu bản của hai con Thánh Sư nhất tộc một phen.
“Vốn dĩ muốn làm hai con sống, nhưng sau đó nghĩ lại vốn liếng hơi lớn, đành phải chấp nhận làm thành tiêu bản.” Từ Phàm cười nói.
Trong điện tiếp khách, Minh Không nói ra mục đích của lần này.
“Đa tạ ý tốt của Minh Không trưởng lão, nhưng vị trí thứ tự thứ nhất của Hội trưởng lão, ta thật sự không thể đảm nhận.”
“Ta là một người tự do lười nhác, không thích nhiều thứ trói buộc như vậy.” Từ Phàm lắc đầu nói.
“Nhưng Nhân tộc gặp khó khăn, Hội trưởng lão gặp khó khăn, ta chắc chắn sẽ ra tay tương trợ.”
Minh Không tỏ ra có chút tiếc nuối, không hề cưỡng cầu.
Một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trên bàn tay của Minh Không.
“Biết được Đại Tông Sư đang cần trọng bảo thời gian, những thứ này đều được tìm thấy từ trong Yêu tộc, hi vọng Đại Tông Sư nhận lấy.”
“Vì để cảm kích ơn cứu giúp của Hội trưởng lão ta.” Minh Không cảm kích nói.
Từ Phàm không khách khí, trực tiếp bảo Từ Cương ở bên cạnh thu lại.
“Hiện nay Tu Tiên giới tuy vẫn còn Yêu tộc làm loạn,nhưng đại cục giờ đã ổn định.”
“Đợi các trưởng lão thứ tự trong Hội trưởng lão của chúng ta trị liệu xong thương thế, liền bắt đầu hợp lực càn quét yêu giới, thống nhất nhân yêu hai giới.”
“Nếu như Đại trưởng lão không sợ phiền phức thì có thể nhân cơ hội này mở rộng thêm cho tông môn.” Minh Không cười nói.
“Có một vài đệ tử là đủ rồi, không cần mở rộng thêm nữa.”
“Đúng rồi, Minh Không trưởng lão, người đều sẽ thống nhất hai giới, vậy Vương triều Cửu Phượng các ngươi dự định xử lý thế nào.” Từ Phàm đột nhiên tò mò hỏi.
“Đối xử bình đẳng, không có thiên vị, nhưng bắt buộc phải hạn chế toàn bộ bách tính bọn họ tu tiên.”
“Nếu như mặc kệ cho bọn họ làm loạn, có lẽ sẽ khiến cho thiên đạo dị biến, lại dấy lên đại nạn cho Nhân tộc.”