Chương 747: Vợ về rồi
Chương 747: Vợ về rồi
Từ Phàm đang nhớ vợ, thì nhận được thực đơn của tiệc Long Hổ.
“Khá lắm, trên vạn món, cũng được đấy.” Từ Phàm nhìn thực đơn trong ngọc giản hài lòng nói.
Trong số đó rượu Thánh Cốt và rượu Thiên Dương là khiến hắn hài lòng nhất.
Hai loại rượu này cộng lại cũng năm mươi vạn kg, đủ để uống trong thời gian dài rồi.
“Bồ Đào, phái một đội con rối Đại Thừa Kỳ đi phụ nấu ăn đi.” Từ Phàm phân phó nói.
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Chủ trù và hai vị đệ tử của đạo Mỹ Thực, có sự giúp đỡ của con rối Đại Thừa Kỳ lại như hổ thêm cánh.
Không bao lâu sau, da rồng da hổ hoàn chỉnh được đưa tới trước mặt Từ Phàm.
“Da rồng này dài, trải tới trước cổng chính, còn da hổ này, lưu lại để số một số hai luyện chế pháp bảo.” Từ Phàm ngẫm nghĩ nói.
“Tuân mệnh.” Đệ tử đưa da rồng da hổ tới đáp lại.
Ngay khi Từ Phàm đang nghĩ khi tiệc Long Hổ diễn ra, cửa chính sẽ biến thành cái dạng gì.
Đột nhiên trong lòng hắn có linh cảm nhìn về chỗ sâu trong vực Cực Không.
Từ Phàm đứng dậy, Truyền Tống môn hư không xuất hiện.
Khu vực trung tâm của vực Cực Không, một Đạo khí linh chu nhỏ bé, như một con thuyền lá bình thường giữa biển cuồng phong phẫn nộ.
Đang lắc lư trong cơn gió lạ kia, mỗi lần đều né được sự tập kích bất bất ngờ của cơn gió lạ trong gang tấc.
Trong linh chu, Trương Vi Vân hơi bất lực nhìn sư phụ điều khiển linh chu.
“Sư phụ, ngươi an tâm phi thăng không được à, cần gì phải tới đây tìm loại kích thích này.”
“Chúng ta đã đợi mấy trăm năm ở trong bí cảnh kia rồi, chẳng thu hoạch được gì.”
“Bởi vậy có thể thấy được, trong bí cảnh kia nguy hiểm biết bao.” Trương Vi Vân cau mày nói.
“Đồ đệ ngốc, ta như này còn không phải là vì ngươi ư, trước khi phi thăng để lại cho ngươi chút đồ hộ mệnh, nếu không sau khi đại chiến nhân yêu triển khai toàn diện, sao ngươi có thể bảo vệ bản thân.” Huyền Thanh tôn giả vừa điều khiển linh châu vừa nói.
“Ta có phu quân bảo vệ là đủ rồi, không dùng tới nhiều Tiên khí hộ mệnh như vậy.”
“Sư phụ ngươi cứ an tâm phi thăng Tiên giới, chờ thêm mấy năm nữa đồ nhi sẽ đi tìm ngươi.” Trương Vi Vân nói.
“Vội cái gì, có phải sau khi ta phi thăng, ngươi sẽ có thể ở bên phu quân ngươi không?” Huyền Thanh Yêu tôn nói xong thì trừng mắt nhìn đồ đệ không có lương tâm của mình.
“Bí cảnh kia có thể che đậy thiên cơ, phu quân không đoán được thiên cơ của ta chắc chắn sẽ lo lắng.”
“Ngươi đang phát cơm chó cho vi sư đấy à.”
Ngay khi Huyền Thanh tôn giả sắp thật sự dạy dỗ đệ tử của mình, đột nhiên mặt biến sắc.
Nàng cảm nhận được hơn mười con dơi khổng lồ đang lao tới chỗ nàng.
Trương Vi Vân cũng nhìn thấy dơi khổng lồ kia, nhưng vẻ mặt không kích động lắm.
“Sư phụ, bây giờ làm sao để thoát vây.” Trương Vi Vân hỏi.
Nàng và sư phụ cứ qua một khoảng thời gian là lại gặp phải cục diện phải chết một lần, nhưng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành, cho nên đã quen thấy cảnh ‘chẳng có gì to tát’ này rồi.
“Ta cảm thấy hẳn là sẽ có người đến cứu chúng ta, đúng không?” Huyền Thanh tôn giả vuốt cằm hỏi.
“Ta cảm thấy có Cự Thú Cực Không đi ngang qua nơi này một miếng đã ngốn hết chúng rồi.”
Lúc này Từ Phàm vừa mới hàng phục một con Cự Thú Cực Không gặp trên đường, nhìn dáng vẻ có lẽ là bơi về phía vợ hắn.
Thế thì còn gì nữa, phải trấn áp thôi.
Sau đó hắn lại dịch chuyển, đi vào trong Đạo khí linh chu chỗ vợ hắn.
“Phu quân!!!” Trương Vi Vân nhìn hồi lâu mới nói một cách chắc chắn.
Huyền Thanh tôn giả cũng nhìn Từ Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ấy thế mà nàng cảm nhận được một luồng khí thế của Vô Địch tôn giả trên người Từ Phàm, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nói cho nàng biết, nam nhân trước mặt này, là sự tồn tại bất khả chiến bại đứng đầu giới.
“Bái kiến Huyền Thanh đạo hữu.” Từ Phàm cười nói.
“Đại trưởng lão hữu lễ rồi.” Huyền Thanh tôn giả cười, trong lòng hơi hiểu ra.
Hóa ra cách giải thoát kiếp lớn sinh tử của nàng ở Tiên giới, lại nằm trên người phu quân của đồ đệ, quả nhiên là tạo hóa trêu người.
“Còn chưa chúc mừng thành tựu cảnh giới Vô Địch của đạo hữu.” Huyền Thanh tôn giả hâm mộ nói, mặc dù nàng có nhiều cơ duyên, nhưng cho đến bây giờ vẫn còn là Đại Thừa tôn giả bình thường.
“Ha ha, chỉ là thiên phú tốt hơn một chút mà thôi.” Từ Phàm nói xong nhìn ra bên ngoài hình như dơi khổng lồ đang lao tới linh châu.
Một bàn tay lớn che khuất cả bầu trời, trực tiếp xuyên qua gió lạ, bóp nát tất cả dơi khổng lồ trong lòng bàn tay.
“Trước đây ta đã tới nơi này một lần, đám dơi khổng lồ này nhiều vô kể, quả nhiên là khó chơi.” Từ Phàm chậm rãi thu tay, thản nhiên nói.
“Phu quân thật là lợi hại!!” Trương Vi Vân thấy phu quân của mình thần uy như vậy, không kìm lòng nổi mà trở thành người cổ vũ.
“Thần thông của đạo hữu mạnh thật.”
Nhìn thấy nơi này, Huyền Thanh tôn giả chắc chắn một chuyện.
Đó chính là Thiên Phúc linh thể của đồ đệ nàng thuần túy hơn nàng.
Nghĩ đến đây, Huyền Thanh tôn giả hơi phiền muộn.
“Chẳng qua là hiểu rõ cách đối phó bọn chúng, không nhận nổi sự khen ngợi như thế của đạo hữu.”
“Không biết, còn việc khác nữa không, nếu không còn, ta muốn mời các ngươi tới Ẩn Linh môn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
“Dù sao các ngươi cũng mới đi ra từ bí cảnh.” Từ Phàm cười nói.
“Khổ sở nhiều năm như vậy, cũng nên tìm một chỗ nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi.” Huyền Thanh tôn giả nói trong ánh mắt mong chờ của Trương Vi Vân.
Từ Phàm gật đầu, dậm chân nhẹ một cái.
Đạo khí linh chu đã bị một luồng sức mạnh nào đó giữ chặt, sau đó một Truyền tống trận to lớn xuất hiện dưới linh chu.
Đợi tới khi sư đồ hai người trên linh chu hoàn hồn lần nữa, bọn họ đã xuất hiện ở trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.
Lúc này, mặt Huyền Thanh Yêu tôn lộ ra vẻ khiếp sợ.
Nàng không thể tưởng tượng, Tu Tiên giới này còn có người thần thông như thế, khoảng cách giữa hai nơi đâu chỉ là hàng tỉ dặm, thế mà nhẹ nhàng phất tay đã dịch chuyển thẳng tới đây.
E rằng ngay cả Thượng Tôn tiếng tăm lừng lẫy của Tiên giới trước kia cũng không thể làm được.
“Đạo hữu, qua một khoảng thời gian nữa tông môn ta sẽ mở tiệc Long Hổ, hy vọng ngươi sẽ tham gia.” Từ Phàm khách sáo nói.
Huyền Thanh tôn giả gật đầu đồng ý.
Lúc này, Đạo khí linh chu kia đã xuyên qua đại trận bảo vệ của Ẩn Linh môn.
Không bao lâu, toàn bộ đệ tử Ẩn Linh môn đều nhận được tin tức.
Đạo lữ của Đại trưởng lão, Vi Vân trưởng lão đã trở về rồi!
Nếu hỏi ai là người được chào đón nhất ở Ẩn Linh môn, thì Trương Vi Vân trưởng lão sẽ là người đứng đầu.
Gần như hơn mười vạn đệ tử Ẩn Linh môn đều đã từng nhận được phần thưởng của Trương Vi Vân.
Thậm chí cho tới giờ có đệ tử vẫn còn đang dùng pháp bảo mà đồ đệ của Trương Vi Vân ban cho.
Trong hoa viên xung quanh hồ Linh Dịch, hai phu thê vừa gặp nhau đang đi dạo.
“Phu quân, ngươi trở nên lợi hại như vậy từ khi nào!” Trương Vi Vân ôm lấy cánh tay của Từ Phàm, tựa đầu vào vai Từ Phàm.
“Vi phu luôn lợi hại như vậy, trước kia chỉ là ngươi không biết mà thôi.”
“Phu quân ngươi chẳng những là đệ nhất Đại Tông Sư Luyện Khí Tu Tiên giới, mà bây giờ còn là đệ nhất cường giả Tu Tiên giới.” Từ Phàm cười nói.
Vợ trở về rồi, tâm trạng của hắn tốt rồi, những tổn thương tinh thần do cưỡng ép bế quan mang tới, có lẽ cũng sẽ được chữa lành sau một đêm nữa.
Cho nên tâm trạng hiện giờ của Từ Phàm rất tốt.
“Phu quân quá lợi hại!” Trương Vi Vân nheo mắt nói.
Khi hai người đang đi ngang qua một biển hoa, đột nhiên có hai con Vân Hoa Lộc nhỏ chui ra.
Sau hai con Vân Hoa Lộc nhỏ, lại có một con Vân Hoa Lộc lớn hơn xuất hiện.