Chương 748: Một đĩa thịt kho tàu
Chương 748: Một đĩa thịt kho tàu
“Oa! Nhiều năm không gặp như vậy ngươi cũng làm mẹ rồi cơ đấy.” Trương Vi Vân vừa nói vừa vui vẻ xoa đầu Vân Hoa Lộc.
“Đây không phải là con của nó, không biết là kiếm ở đâu ra.” Từ Phàm ở bên cạnh nói.
“Hu hu ~” Vân Hoa Lộc ngửa đầu cọ vào bụng Trương Vi Vân, khẽ kêu lên một tiếng.
“À, hóa ra là ngươi vừa mới làm mẹ, đây là tìm bạn chơi cho cục cưng của ngươi sao?”
Vân Hoa Lộc gật đầu, sau khi nó bái kiến Trương Vi Vân, không thèm nhìn Từ Phàm mà dẫn tất cả Vân Hoa Lộc rời đi.
“Vân Hoa Lộc này có thể sống ở Ẩn Linh đảo lâu như vậy, tất cả đều là nể mặt ngươi, nếu không đã biến thành một nồi lẩu hươu từ lâu rồi.” Từ Phàm bĩu môi nói.
Dám không tôn trọng cường giả đứng đầu giới, biến thành một bữa lẩu, đã xem như hời cho nó rồi.
“Tiểu Lộc đáng yêu như vậy, chúng ta có thể ăn lẩu hươu khác mà.” Trương Vi Vân ngẫm nghĩ rồi nói.
Từ Phàm gật đầu.
Buổi tối hai người đã ăn lẩu, nhưng là lẩu dê.
Vừa ăn lẩu vừa giãi bày tình cảm tương tư nhiều năm như vậy.
Sau đó là một đêm mây mưa, khiến tinh thần và thể xác của Từ Phàm được xoa dịu.
Ngày tiếp theo, Từ Phàm phấn chấn tinh thần, dẫn Trương Vi Vân đi xem tình hình chuẩn bị tiệc Long Hổ.
“Phu quân, ngươi nói đây là Tử Ngọc Giao Long!” Trương Vi Vân khiếp sợ nói.
Nàng và sư phụ đã ngao du Tu Tiên giới và Yêu giới nhiều năm như vậy, tất nhiên có nghe nói tới Tử Ngọc Giao Long.
“Đúng, khi đó con cá chạch nhỏ này đã suýt diệt Ẩn Linh môn, vẫn may vi phu dẫn theo tông môn chạy trốn nhanh.”
“Bây giờ thực lực đủ rồi, đương nhiên phải báo thù.”
Lúc này rất nhiều con rối Đại Thừa Kỳ đang cầm Tiên kiếm tách rời Tử Ngọc Giao Long.
Gan tim thịt của nó để nấu ăn, còn xương thì ngâm rượu.
Gân và vảy thì thu vào trong bảo khổ, sau này luyện chế pháp bảo mạnh mẽ.
“Tối nay chúng ta lại ăn một bữa lẩu rồng thế nào.” Từ Phàm cười nói.
“Vậy ăn lẩu xong chúng ta sẽ im lặng mà ngủ nhé.” Sắc mặt của Trương Vi Vân hơi đỏ.
Từ Phàm gật đầu như hầu hết chính nhân quân tử.
Chước chủ trù chưởng quản thực đường đi tới bái kiến Từ Phàm và Trương Vi Vân.
“Lát nữa kiếm ít thịt rồng, làm vài món trước, rồi làm thêm một nồi lẩu rồng nữa, đủ hai người ăn là được.” Từ Phàm phân phó nói.
“Tuân mệnh, Đại trưởng lão, ta chắc chắn sẽ xuất ra bản lĩnh đặc biệt.” Chủ trù buổi sáng của thực đường nhìn Từ Phàm rồi lại nhìn Trương Vi Vân.
Thầm nghĩ một món cũng không thể thiếu.
“Phu quân, ngươi nói ngươi là đệ nhất cường giả Tu Tiên giới, vậy thì khi nào phi thăng Tiên giới.” Trương Vi Vân hơi lo lắng nói, bây giờ tu vi của nàng mới là Hợp Thể Kỳ, còn không biết tới khi nào mới phi thăng Tiên giới.
“Đương nhiên là cứ ở thế giới này chờ tới khi không thể chờ nữa mới phi thăng Thượng giới.” Từ Phàm ngẫm nghĩ nói.
Hắn khó khăn lắm mới thông quan ở thế giới này, đương nhiên muốn tận hưởng sự vui sướng sau khi thông quan.
Nếu không phi thăng Tiên giới một cách vô vị, chẳng phải là tự hành mình sao.
Nghe thấy lời này của Từ Phàm Trương Vi Vân thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy, ngươi yên tâm, cho dù phi thăng Tiên giới, ta cũng sẽ dẫn theo ngươi.” Từ Phàm cười nói.
“Vừa rồi sư phụ truyền tin nói với ta, sau tiệc Long Hổ, bọn ta lại phải lên đường rồi.” Trương Vi Vân nói.
“Các ngươi đang tìm cái gì mà tìm nhiều năm như vậy, biết đâu ta có thể giúp được các ngươi.” Từ Phàm cau mày nói.
Vợ hắn vừa mới về, sao lại muốn đi rồi?
“Sư phụ của ta cũng không biết bản thân nàng đang tìm gì, dù sao thì cũng là một thứ rất quan trọng đối với nàng, cần hai Thiên Phúc linh thể ở cùng nhau, mới có hy vọng tìm được.”
“Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta không thể vứt bỏ mặc kệ nàng.” Trương Vi Vân nói.
“Mơ hồ như vậy sao?” Từ Phàm hơi bất lực hỏi, đối với thứ này, hắn cũng chẳng có cách hay nào.
Hai Thiên Phúc linh thể ở cùng nhau mà còn khó tìm như thế, dù hắn dùng Chiêm Thiên Toán thuật cũng chắc chắn không thể tìm được.
“Phu quân yên tâm, chờ sau khi sư phụ phi thăng, ta sẽ tới giúp ngươi.” Trương Vi Vân an ủi nói.
“Ta chờ ngươi.”
Cách Ẩn Linh đảo trăm dặm, có một hòn đảo nhỏ đang dần thành hình.
Nơi này là địa điểm tổ chức tiệc Long Hổ.
Ban đầu Từ Phàm muốn đặt địa điểm tiệc Long Hổ ở trong tông môn.
Sau đó nghĩ lại lại cảm thấy hơi không ổn, nên bảo Bồ Đào tạo một hòn đảo nhỏ ở đây.
Cả hòn đảo nhỏ được Bồ Đào sắp xếp như Thánh địa tiên gia.
Nơi tổ chức tiệc Long Hổ là một quảng trường nhỏ, cả quảng trường được lát bằng tiên ngọc, và được điểm xuyết bằng các loại kỳ trân dị thảo, linh dược vạn năm!
Căn nguyên linh khí ngũ hành và Tiên Linh chi khí, đưa nước tới đảo nhỏ mà không cần đào.
Từ lối vào đảo nhỏ, thẳng đến quảng trường, có một con đường lớn kéo dài hàng trăm mét, được trải thảm làm từ da của Tử Ngọc Giao Long.
Từ Phàm và Trương Vi Vân đi dạo ở hòn đảo nhỏ này.
“Ta cảm thấy cách bài trí ở đây hơi quen thuộc.” Trương Vi Vân nói.
“Trước đây ngươi đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự sao?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Có một lần ta và sư phụ cùng vào trong một bí cảnh, cách bài trí trong bí cảnh giống với đảo nhỏ bây giờ.”
“Ta và sư phụ còn có được một Đạo khí rất thú vị ở bí cảnh đó.” Trương Vi Vân nói xong thì lấy ra một cự oa thanh ngọc có đường kính một trượng.
“Chỉ cần cho linh khí vào trong, cự oa thanh ngọc này có thể biến linh khí thành món ăn ngon.”
Trương Vi Vân cho một ít linh khí vào trong cự oa thanh ngọc, sau đó mở nắp ra.
Một đĩa đậu phụ rán xuất hiện trong đó.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Phàm mở to hai mắt nhìn, hắn đã từng muốn luyện chế một Tiên khí như vậy, thế nhưng có lẽ là do tiên văn dự trữ không đủ, nên không khắc được trận pháp tiên văn như vậy.
“Ta hiểu cách thức, nhưng tại sao bên trong lại xuất hiện một đĩa đậu phụ rán?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Những thứ này đều là tùy cơ, chỉ có thể kiểm soát lượng linh khí, để kiểm soát mùi vị màu sắc của món ăn.” Trương Vi Vân nói.
“Nếu ta cho toàn bộ linh khí vào, bên trong sẽ xuất hiện thứ gì?” Từ Phàm hơi tò mò.
“Phu quân có thể thử một lần.” Trương Vi Vân cười nói.
Từ Phàm cũng không khách sáo, lấy đậu phụ rán ra, dốc sức đưa linh lực vào đại oa.
Một lát sau, đại oa thanh ngọc như không chịu nổi nữa, cắt đứt sự chuyển nhập linh lực của Từ Phàm.
“Để ta xem bên trong có gì.” Từ Phàm mở đại oa ra với vẻ mong chờ.
“Tại sao là một đĩa thịt kho tàu?”
“Bởi vì thứ mà phu quân nhớ nhất chính là một đĩa thịt kho tàu.” Trương Vi Vân ở bên cạnh nói.
Từ Phàm cầm trong tay đôi đũa được ngưng tụ từ linh lực.
Cho một miếng thịt kho tàu vào trong miệng.
Thịt kho tàu vào miệng, Từ Phàm ngây ngẩn cả người.
“Nhiều năm như vậy, ta đã sắp quên hương vị này rồi.” Từ Phàm nhìn đĩa thịt kho tàu nói.
Hồi nhỏ, thế mà bản thân lại có quyền sở hữu một nửa thịt kho tàu.
Một đĩa thịt kho tàu, bị Từ Phàm gắp từng miếng từng miếng cho vào trong miệng.
Sau khi ăn xong, Từ Phàm thở dài.
“Phu quân, ngươi làm sao vậy?” Trương Vi Vân hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Từ Phàm.
“Không sao, tự dưng lại thấy nhớ quê hương ngày trước.” Từ Phàm nhìn lên trời nói, cũng không biết phương hướng đó có thể nối tới quê hương của hắn không.
“Như phu quân nói, ta cũng nhớ tới cha mẹ đã mất.” Trương Vi Vân buồn rầu nói.