Chương 763: Cái yếm tản ra mùi sữa
Chương 763: Cái yếm tản ra mùi sữa
Một hòn đảo nhỏ di động trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.
Từ Phàm đang cùng với người anh em tốt ngồi câu cá.
Một viên linh đan huyết thực lớn cỡ một trái bóng rổ, trực tiếp bị Từ Phàm ném về phía bên hồ cách tận mấy ngàn km.
Từng tầng từng tầng sóng lớn nhấp nhô, một cái đầu rùa vô cùng to lớn nhô lên.
Một ngụm nuốt viên linh đan huyết thực được Từ Phàm ném sang đây từ mấy ngàn kilomet bên kia.
“Tinh, dạo gần đây đang làm cái gì, như thế nào mà lại không câu cá cùng với ngươi nữa.” Từ Phàm tò mò hỏi, trước kia đôi cha con này như hình với bóng với nhau cơ mà.
“Nó nói là nhận được một công pháp của bản tộc từ trong ký ức truyền thừa, đang tu luyện ở Nguyên giới.” Vương Vũ Luân nói.
“Nhưng chớ có hấp thu hết Tiên Linh chi khí của tông môn đấy.” Từ Phàm nói đùa.
Những lông dê mà hắn nhổ được từ trong thiên đạo, tất cả đều được đặt ở bên trong Nguyên giới.
“Tinh, thời điểm đi tu luyện, ta dặn dò nàng, để nàng nhìn một chút rồi tu luyện, đừng có hấp thu hết tất cả Tiên Linh chi khí và bản nguyên ngũ hành trong cùng một lần.” Vương Vũ Luân nói.
Trải qua đoạn thời gian ở chung này, hắn đã hiểu rõ con gái nuôi của mình khủng bố như thế nào.
Đã từng có một lần, hắn câu được một con Chân Long, vẫn là nhờ Tinh một chưởng đập cho Chân Long phải quay về.
Dựa theo lời nói của Tinh, nếu như không phải sợ sẽ gây phiền phức cho Từ bá bá, nàng nhất định sẽ bắt con Chân Long đó lại để ăn hết.
Chính vào lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhận được báo cáo của Bồ Đào.
Tiên Linh chi khí trong nguyên giới đã thiếu mất một phần, tất cả đều là bị Tinh hấp thu.
“Tiếp tục cho Tinh thêm định mức một phần.” Từ Phàm nghĩ nghĩ rồi nói.
Vào thời điểm này, một con rắn một sừng dài mười trượng đáp xuống đảo nhỏ.
Bò đến bên người Từ Phàm, nhẹ nhàng cọ đùi Từ Phàm, biểu thị hắn cũng muốn tầng Chân Linh chi khí kia.
“Ngươi muốn nó làm cái gì, cho ngươi, ngươi cũng không hấp thu được.” Từ Phàm tiện tay đẩy Độc Giác Tiểu Xà ra.
Cuối cùng lấy ra một viên linh đan huyết thực nhét vào bên trong miệng của Độc Giác Tiểu Xà.
linh đan huyết thực, là Từ Phàm luyện chế từ máu thịt của con cá hai đầu kia, bên trong chứa đựng năng lượng linh khí huyết thực to lớn, chỉ có thể đút cho Cự Thú Cực Không.
Độc Giác Xà thỏa mãn rời đi, vừa vặn đúng vào lúc này cần câu của Vương Vũ Luân bắt đầu chìm xuống dưới.
“Câu được cá rồi!”
Vương Vũ Luân hưng phấn vừa thu lại cán, nhấc lên một cái áo yếm đỏ tỏa ra hương sữa.
“. . .”
Vương Vũ Luân nhìn cái yếm gợi cảm được câu lên có chút trầm mặc.
“Cái yêm này là một Đạo khí, có công hiệu dưỡng da nhuận sữa, nguyên chủ hẳn là một người mẹ.” Từ Phàm nhìn tiên văn trên cái yếm nói.
“Nhìn thủ pháp luyện khí này, ít nhất cũng là khỏi đầu của luyện khí đại tông sư.”
“Từ đại ca, món đồ này phải xử lý như thế nào?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Đồ vật khác còn ổn, đồ này qua tay rồi sợ rằng không ai muốn đâu?” Từ Phàm sờ lên cằm suy tư.
“Trong thương hội của Bàng Phúc có một phòng đấu giá, mang cái yếm này đến đó đấu giá đi, hắn là sẽ rất được hoan nghênh.” Từ Phàm nói.
Lúc này, bên một nơi nổi tiếng của thế giới Đại Thiên.
Một tiên đồng vẫn còn là trẻ sở sinh đang vịn lên Thánh Phong bất mãn nhìn mẹ của mình, dường như đang hỏi tại sao sữa lại trở nên không còn mùi vị.:
“Tiên Nhi, không biết là tên trời đánh nào, trộm mất yếm của nương, cho nên mùi vị sữa hôm nay không được ngon như hôm qua.” Nữ tủ ôm tiên đồng có chút tức giận nói.
Tuy cái yếm đó là một Đạo khí, nhưng cũng là gia tộc vận dụng quan hệ cầu từ chỗ của luyện khí tông sư, chính là để cho đứa nhỏ của mình có sữa phẩm chất cao để uống.
Ai biết được thế mà lại có tên cẩu tặc sẽ trộm thứ đồ đó, thật sự hèn mọn kinh khủng.
“Oa ~~~”
Tiên đồng không làm nữa, quyết định phát động thiên phú bản mệnh của mình, bảo vệ phẩm chát sữa của chính mình.
“Tiên Nhi kiên trì kiên trì thêm chút nữa, cha ngươi đi cầu luyện khí đại tông sư lần nữa rồi.”
“Sữa ngày mai ngươi được uống sẽ tốt thôi.” Nữ tử vội vàng an ủi nàng.
Lúc này, Từ Phàm và Vương Vũ Luân nhìn cái yêm thứ hai được câu lên có chút không hiểu nổi.
“Đây là sản phẩm mới, vẫn chưa có người nào dùng qua, mà bên trên còn tăng thêm công năng phòng trộm.” Từ Phàm nhận lấy cái yếm kia, tiện tay phá giải trận pháp phòng trộm bên trên.
“Vũ Luân, ta cảm thấy cái cần câu này của ngươi có chút bệnh, không bằng ta lấy cái mới cho ngươi.” Từ Phàm nói.
Cần câu trong tay Vương Vũ Luân, là Tiên khí mà phân thân số một làm riêng cho anh em tốt.
“Có khả năng đây chỉ là một tình huống ngoài ý muốn, chúng ta thử thêm lần nữa.” Vương Hướng Trì nói rồi lại vung cán câu.
Kết quả không bao lâu sau, cái yếm thứ ba lại mặc vào cần câu.
Cái yếm đó dường như tự phát động cấm chế của bản thân, giọng nói của một người đàn ông truyền tới.
“Đồ hèn mọn dơ bẩn, đừng để ta phát hiện ngươi! !”
“Đợi khi ta bắt được ngươi, nhất định sẽ khiến cho ngươi toái thi vạn đoạn, chân linh vĩnh thế không được siêu sinh.”
Giọng nói cực kỳ phẫn nộ, bên trong sự phẫn nộ đấy còn có một chút khó hiểu.
“Ba cái này dường như đều là của một gia đình.” Vương Vũ Luân gãi đầu một cái.
“Mấu chốt nhất là lai lịch không nhỏ, bọn họ đã khóa chặt ngươi bằng nhân quả.”
“Chả qua cũng không phải là vấn đề gì lớn, cái cần câu này cười ngươi chốc nữa còn không biết sẽ xuất hiện đại thế giới nào đâu, cách nhau không biết bao nhiêu giới cho nên không phải lo lắng.”
Từ Phàm nhìn thấy trên thần hồn của anh em tốt nhiều thêm một cái gông xiềng nhân quả, mục đích của nó chính là khóa chặt vị trí của anh em tốt.
“Có thể xóa bỏ không?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Người thi triển thần thông, thủ đoạn cực kì cao minh, muốn xóa bỏ hẳn phải đợi ta chở thành Chân Tiên mới được.” Từ Phàm trong mắt lóe linh quang nói.
“Đây có được tính là tai bay vạ gió không.” Vương Vũ Luân bất đắc dĩ nói.
“Không tính nha, tối thiểu ngươi còn có ba cái áo yếm.” Từ Phàm nở nụ cười.
Vào lúc này ở nơi phía xa xa lóe lên một ánh kiếm.
Vương Hướng Trì xuất hiện trên hòn đảo nhỏ.
“Sư phụ, cha.” Vương Hướng Trì ân cần thăm hỏi nói.
“Có phải lại muốn ra ngoài lịch luyện hay không.” Từ Phàm nhìn đồ đệ của mình nói.
Vương Hướng Trì nhẹ gật đầu.
“Hướng Trì, khi ngươi ra ngoài lịch luyện cầm theo cái này.” Vương Vũ Luân móc ra bố ngẫu kiếm khách đưa cho Vương Hướng Trì.
“Đây là cái gì?” Vương Hướng Trì tò mò hỏi.
“Mang ở trên người là được, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ bản thân.” Vương Vũ Luân thuận miệng nói, đây là thứ hắn câu được lúc trước.
Từ Phàm giám định đây là một thứ đồ tương tự như ngọc phù phân thân, có thể triệu hồi ra một Vô Địch tôn giả cấp bậc kiếm khách.
“Đi đi, ra ngoài thăm thú quan sát cũng tốt, coi như là giải sầu.” Từ Phàm mở miệng nói, cái này cùng một đạo lý với tinh thần các ngươi ra ngoài giải sầu. Vương Hướng Trì hành lễ cáo lui.
Vương Vũ Luân nhìn bóng lưng con mình, biểu cảm người cha già lo nát cả tâm.
“Lão nhị nhà ngươi đến thai thứ hai cũng có rồi, lão đại thì vẫn còn độc thân, xem ra năm đó ngươi không truyền cho lão đại ý vị đào hoa đó ha.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Tự mình có nhân duyên của mình, chỉ là gần đây Thiến Nhi đột nhiên muốn ôm cháu, bảo ta rảnh rỗi nhớ thúc giục Hướng Trì.” Vương Vũ Luân thở dài nói.
“Việc này không phải vội, tu luyện thật tốt, tranh thủ sống thêm mấy nghìn năm, nói không chừng có lúc sẽ được ôm cháu.” Từ Phàm nói.
Hắn đối với nhân duyên của đứa để tự này của hắn, có chút khó thể mở lời.
Mặc dù hắn có thể tính được, nhưng mà nếu thăm dò vào sâu hơn, lại bị một luồng sương mù dày đặc che phủ.
Điều này đại diện cho việc này đã cao tới biểu tượng cấp bậc nhất định.