Chương 762: Hoa Ngộ Đạo
Chương 762: Hoa Ngộ Đạo
“Lợi ích của tông môn là trên hết.”
“Đại trưởng lão là đồ đằng chân thần duy nhất trong lòng ta.”
“Hiếu với tông môn, trung với Đại trưởng lão, ta nguyện làm kiểm để dẹp hết tất cả chướng ngại trước mắt Đại trưởng lão.”
Từ Phàm nhìn bầy yêu hô khẩu hiệu dưới sự hướng dẫn của Xuyên Sơn Giáp, hắn gật đầu.
Không tệ, đúng lắm.
“Sư phụ, ta thấy nó cứ giả thế nào ấy.” Từ Nguyệt Tiên hơi lúng túng nói.
“Trước hết cứ như vậy đi, nói nhiều thì sẽ thành sự thật thôi.”
Sở dĩ Từ Phàm để Xuyên Sơn Giáp làm Sử quan giám sát chủ yếu là bởi vì thế hệ sau này của Yêu Bộ.
Múc đích là để tẩy não Yêu tộc mới sinh, để bọn hắn trung thành với Ẩn Linh môn.
Suy cho cùng hắn còn có thể nghỉ ngơi ở Tu Tiên giới 1000 năm, nói dài cũng dài mà nói ngắn thì cũng ngắn.
Một nghìn năm đủ để hắn bồi dưỡng một nhóm Yêu tộc trung thành với tông môn đến chết.
Từ Nguyệt Tiên lờ mờ gật đầu.
“Vi sư chỉ còn có thể ở đây thêm nghìn năm nữa.”
“Thế nên vi sư nghĩ, đến lúc thăng thiên, ta sẽ mang tất cả tông môn đến Thượng Giới, đây chỉ là kế hoạch trước mắt của ta thôi.” Từ Phàm cười nói.
“Một nghìn năm, khi nào sư phụ phi thăng thì phải mang chúng ta theo!” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Nếu các ngươi bằng lòng theo ta, ta nhất định sẽ mang theo các ngươi, muốn giữ lại giới này cũng không sao.”
“Đến lúc đó ta sẽ giữ lại một phần truyền thừa ở hạ giới, để cho Ẩn Linh môn của chúng ta không biến mất ở giới này.” Từ Phàm vừa nói vừa dẫn Từ Nguyệt Tiên rời khỏi Yêu Bộ.
Bên trong Ẩn Linh môn nguyên giới, Từ Phàm đang giải thích những thắc mắc của đồ đệ.
“Sư phụ, ta cảm thấy ta sắp tới Độ Kiếp kỳ rồi.” Từ Cương nói.
Lý Tinh Từ cũng nói mình sắp độ kiếp.
Từ Phàm nhìn mấy đồ đệ tốt ở phía dưới, hắn khẽ gật đầu, hắn cảm thấy bọn hắn đã đạt đến trình độ điêu luyện. Mấy năm gần đây, tông môn có các Thánh địa tu luyện. Cho dù Từ Phàm không cố gắng bao nhiêu thì Tiên Linh chi khí cũng đủ cung cấp cho cả Ẩn Linh môn.
Cho nên khoảng thời gian gần đây, tu vi các vị đồ đệ này hay các đệ tử ở phía dưới đều tăng trưởng mãnh liệt.
“Xem như trình độ của hai người các ngươi đã điêu luyện rồi, cũng không cần thêm áp lực nữa.” Từ Phàm gật đầu nói.
“Ta cảm thấy các ngươi không cần vi sư giúp độ kiếp rồi.” Từ Phàm cười nói.
“Dĩ nhiên chúng ta không cần phiền sư phụ, chúng ta có thể tự thực hiện được.” Từ Cương và Lý Tinh Từ nói.
Lúc này, trông vẻ mặt của Vương Hướng Trì hơi cô đơn.
Những năm này dường như việc tu luyện của hắn gặp phải bình cảnh, cho dù có sư phụ nghịch thiên dạy thì hắn vẫn cảm thấy kiếm đạo của mình tiến bộ rất chậm.
Tất nhiên Từ Phàm nhìn thấy hết thảy, chẳng qua hắn không kiểm soát mà thôi.
Có đôi khi tu luyện, ngươi cần khai thông một chút.
Đôi khi thì ngược lại, ngươi phải bị tắc nghẽn một thời gian ngắn.
Con đường tu luyện của Vương Hướng Trì thuộc loại thứ hai, chỉ có điều thời gian tắc nghẽn này hơi dài mà thôi.
“Hướng Trì, ta thấy ngươi buồn khổ như vậy, ngươi có muốn để sư đệ của ngươi tới “Thông” một phát không?”
Vương Hướng Trì sửng sốt, tới thông một phát là có ý gì?
“Ý của sư phụ là để ta thi triển thần thông Luân Hồi cho ngươi, đổi cách sống khác, thay đổi tâm trạng.” Lý Tình Từ nói.
Vương Hướng Trì vội vàng lắc đầu, Thần thông Luân Hồi lần trước đã làm lòng hắn xuất hiện niệm tưởng, bây giờ nó đã trở thành tâm ma của hắn rồi.
Lần này lại đến, hắn không biết điều gì sẽ xảy ra nữa.
“Nếu ngươi không muốn thì bỏ đi, tu luyện chủ yếu là do tự bản thân tìm hiểu.” Từ Phàm khuyên bảo.
“Vi sư sẽ dạy các ngươi cơ sở kiếm đạo lần nữa, cho dù các ngươi không luyện kiếm thì cũng nên lắng nghe một chút.” Từ Phàm lại giảng cơ sở của kiếm đạo cho mọi người một lần nữa.
Từ sâu đến nông, từ ngoài vào trong.
Từ Phàm giảng cơ sở của kiếm đạo rất kỹ lưỡng.
Ngoài Vương Hướng Trì đang tu luyện kiếm đạo, Kiếm Ý trong cơ thể của các đồ đệ còn lại cũng loáng thoáng lộ ra, chỉ cần tu luyện chút nữa là có thể bước vào cánh cửa tu luyện kiếm đạo.
Mặc dù Vương Hướng Trì có tiếp nhận được, nhưng không đủ để hắn đột phá bình cảnh trước mắt.
Trăng nhô lên cao, bên trong tiểu viện của Vương Hướng Trì.
Hàn Phi Vũ và Vương Hương Trì đang uống rượu ngắm trăng.
“Sư phụ, ta thấy dạo này ngươi có vẻ buồn khổ, là gặp bình cảnh sao?”
Hàn Phi Vũ cầm lấy vò rượu rót rượu cho sư phụ của hắn.
“Mặc dù vi sư không muốn thừa nhận, nhưng đúng là như vậy.” Vương Hướng Trì nhìn trăng trên bầu trời, nói.
Hắn cầm kiếm chém trăng.
Một tia Nguyệt Hoa Kiếm Quang xuyên qua lỗ nhỏ trong đại trận được mở đặc biệt cho kiếm quang bởi Bồ Đào, bay về vùng giữa không trung ở trên cao.
Sau đó thì nổ tung, hóa thành mấy ánh trăng trên bầu trời.
“Kiếm đạo gặp bình cảnh, e rằng ta biết tiếp theo nên đột phá như thế nào, nhưng mà…”
Vương Hướng Trì vừa nói vừa cầm chén rượu uống một hơi.
Hàn Phi Vũ nhìn sư phụ đang gặp chuyện phiền muộn.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy ra Tiên ngọc chi bồn lớn bằng vại nước, một đóa linh hoa màu tím vô cùng diễm lệ mộng ảo được trồng bên trong linh thổ.
“Đây là hoa Ngộ Đạo?”
Vương Hướng Trì hỏi.
“Ta nghe nói chỉ cần hấp thu tinh chất từ thân cây hoa Ngộ Đạo thì có thể đột phá bình cảnh, sư phụ có thể thử một lần.” Hàn Phi Vũ nói, hắn có mấy chục bồn hoa Ngộ Đạo, hắn rảnh rỗi nên trồng ở trong Đạo khí hành cung.
“Thôi ngươi dung đi.”
“Về bình cảnh của vi sư, sư tổ đã nói để vi sư nghẹn một thời gian ngắn, thời gian nghẹn càng dài thì khả năng đột phá càng lớn.” Vương Hướng Trì từ chối.
“Nếu sư phụ không dùng thì cứ để đó làm cảnh.”
“Mỗi ngày ngắm một chút, có cảnh đẹp ý vui, giúp hiểu rõ linh hồn của mình.”
Hàn Phi Vũ từng thử, hắn nhìn hoa Ngộ Đạo phất phới trong gió, tâm trí của hắn được khai thông cả ngày.
Chỉ có điều tư chất của hắn hỏng bét, cho nên điều này chẳng giúp ích gì cho việc tu luyện của hắn.
“Ngươi lấy về đi, hoa Ngộ Đạo này có lợi cho Vô Địch tôn giả, cho dù sau này lấy bán hoặc tặng thì đều có ích đối với ngươi.” Vương Hướng Trì suy nghĩ một lúc rồi nói, mặc dù hắn biết có thể đồ đệ của mình có mười mấy bồn hoa Ngộ Đạo, nhưng hắn không thể lấy đồ của đồ đệ được.
Hàn Phi Vũ gật đầu, lặng lẽ cất hoa Ngộ Đạo.
“Dào này Vô Cực sư huynh của ngươi đang làm gì đấy?” Vương Hướng Trì hỏi.
“Hắn đang tiêu diệt Yêu tộc ở Hồn Nguyên Châu, có lẽ hắn sẽ trở lại sau một thời gian nữa.” Hàn Phi Vũ nói.
“Tiểu tử thối này chạy trốn cũng dữ dội nhỉ.” Vương Hướng Trì nở nụ cười.
“Qua một thời gian ngắn ta cũng muốn đi tiêu diệt Yêu tộc cùng Vô Cực sư huynh, hi vọng sư phụ cho phép.” Hàn Phi Vũ nói.
Thời gian ở tông môn quá dài làm Hàn Phi Vũ muốn đi ra ngoài nhìn một chút.
“Đi đi, ra ngoài xông xáo cũng tốt. Vi sư cũng sắp ra ngoài chiến đấu, nói không chừng ta có thể đột phá bình cảnh.” Vương Hướng Trì suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Sư phụ, hay là ba người sư đồ chúng ta đi cùng, giống như lúc đầu vậy.” Hàn Phi Vũ đề nghị.
“Không cần, hai tên tiểu tử thối các ngươi càng ngày càng mạnh, bây giờ sắp đuổi kịp và vượt qua vi sư trong cảnh giới kiếm đạo, ta sợ ta không có cơ hội rèn luyện khi ở chung với các ngươi.”